Nhất thế vương phi
Chương 10 : Thiếu niên đại hiệp “ rởm”.
Khẽ đáp xuống dòng suối nhỏ nước trong vắt, nàng cần phải nghỉ ngơi một chút. Một mình nàng thì không sao, nhưng lại thêm Linh nhi, vả lại cơ thể này mới 12tuổi, cỏn yếu nên sức không được bao lâu.
Linh nhi lúc này như bừng tỉnh sau cơn mê, nắm lấy tay nàng mắt sáng rực: -“ Tiểu thư… à không, muội muội, ngươi biết khinh công?”
Khinh công? Đó có phải là loại võ công kì quái mà có thể bay qua bay lại của người cổ đại không nhỉ? Cái đó trong phim hay thấy, chả lẽ có thật? Mặc kệ nó là cái gì, không quan trọng với nàng. Mà có giải thích chắc Linh nhi cũng không hiểu cái gì được gọi là tiềm năng con người, ngay cả người kiến thức uyên thâm như ba nàng và các giáo sư trong trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người cũng không giải thích nổi khả năng không khớp với bất kì định luật khoa học nào cả thì Linh nhi làm sao hiểu nổi cơ chứ! Dù sao nàng cũng quen rồi, thật may là người thời này cũng bay được, nếu không Linh nhi té xỉu mất.
- “ Ừm, cứ coi như vậy đi… ách… tỷ tỷ, ngươi đừng nhìn ta như vậy a~… ta vẫn bình thường mà!...”
Mặc dù câu hỏi bay đầy đầu, nhưng thôi, Linh nhi chọn cách im lặng. Không hiểu sao Lâm Tuyết sau khi tỉnh lại như biến thành người khác, mạnh mẽ, thông minh hơn, có võ công, giờ lại có thể bay… Thôi thôi, miễn sao Lâm Tuyết vui vẻ là được rồi…
- “ Tỷ tỷ à, chúng ta…”
- “ Ở đâu chui ra hai tiểu cô nương xinh đẹp thế này? Ha ha, đúng là ông trời hảo hảo chiếu cố chúng ta…” Lâm Tuyết chưa nói xong, âm thanh dâm đãng từ đâu truyền tới… tiếp nối là một tràng cười man rợ…
Nàng và Linh nhi quay đầu lại. Từ trong lùm cây đi ra 6 gã đàn ông râu ria xồm xoàm, đầu bù như tổ quạ, quần áo bẩn thỉu nhếch nhác, đôi mắt hau háu nhìn các nàng, cười nham nhở. Đáng tởm! Bọn chúng bước lại gần, tay còn cầm gậy lớn và dao…
Chắc hẳn bọn này phục kích ở đây, hễ ai đi qua là cướp tiền bạc, hành trang, có khi còn làm hại những cô gái yếu đuối…
Bọn chúng thật không biết trời cao đất dày là gì, dám động vào bà cô Lâm Tuyết này hả?... Bọn chúng càng tiến đến, có tên còn… ách… nhỏ nước dãi nữa… ghê tởm!
Nàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Linh nhi đang nắm chặt nàng: -“ không phải sợ, có ta ở đây!”
Bà ngoại nàng dạy: gặp bọn đàn ông dâm tặc thì thiến, gặp cướp thì chặt tay…Xem ra lần này phải mượn của bọn chúng hơi bị nhiều bộ phận rồi…
Ngón tay nàng búng nhẹ, những hòn đá dưới đất nhè nhẹ bay lên…
- “ Dừng lại!”
Một tiếng hét lớn làm nàng giật mình, thu hồi động tác… Một bóng trắng vụt qua đứng chắn trước nàng và Linh nhi:
- “ Gĩưa thanh thiên bạch nhật, dám giở trò đồi bại, ức hiếp nữ nhân yếu đuối… thực không còn luân thường đạo lí gì nữa! Khôn hồn thì cút đi, bổn công tử tha mạng cho các ngươi!” Lập tức nam nhân rút kiếm ra, cầm trong tay, tư thế uy hiếp.
- “ Hắc hắc… tiểu tử thối mặt búng ra sữa như ngươi thì làm được gì?” Tên đàn ông to béo nhất cười khẩy, đầy khinh miệt, bọn đằng sau phụ hoạ theo…
Nam tử áo trắng tức giận bốc khói: -“ Ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng. Cút hay không? Nếu không đừng trách kiếm ta vô tình!...”
- “ Tiểu tử thối! Lão tử không muốn nhiều lời với ngươi. Ta chỉ thích nữ nhân xinh đẹp, không thích nam nhân đâu… Biến đi!”
- “ Đại ca, tên này cũng soái lắm chứ! Đại ca không cần thì để em… haha…”
- “ Một lũ ô hợp biến thái!” Nam tử áo trắng đã không nhẫn nhịn được nữa, xuất kiếm lao vào bọn chúng. Kiếm bay loạn xạ… đao gậy cũng chẳng có tình…
Tên áo trắng phải chăng là anh hùng trong truyền thuyết, chuyên ra tay bảo vệ nữ nhân yếu đuối? chà, người hắn cũng cao nha, tóc đen dài nửa búi nửa thả. Mặt mũi không rõ nhưng là anh hùng thì được rồi! Không ngờ Đông Phương Lâm Tuyết nàng mới ra khỏi cửa đã gặp đại hiệp anh hùng rồi… haha…
- “ Cẩn thận!...” Tiếng hét của Linh nhi cắt ngang dòng suy nghĩ, nam tử áo trắng bị trúng một chưởng, bay lên và hạ cánh xuống dòng suối… Hừm, xem ra đã đến lúc nàng phải rat tay…
Ngón trỏ nhè nhẹ điểm, một khúc gỗ bay đến tay nàng… nàng nắm chặt lấy, xoay người bay lên, lao vào bọn chúng. Những gã đàn ông tuy to khoẻ nhưng động tác quá chậm chạp. Đối với người học võ, quan trọng nhất là ra tay nhanh gọn và chính xác vào yếu điểm của kẻ thù… Mà với nam nhân thì đâu là yếu điểm? Không cần nói thì ai cũng biết phải không? Nàng cũng không thích đùa dai với chúng, cứ chọt cho mỗi tên dê già này một gậy, cho chúng tiệt đường sinh sản luôn. Xem thử chúng còn giở trò xấu xa với cô nương nào được nữa! Nàng dồn lực vào câygậy, cùng với dùng chân, chỉ trong tích tắc, 6gã đàn ông đã nằm lăn lộn dưới đất, không ngừng kêu la…
- “ Còn không mau cút đi? Có muốn ta cắt tiệt của quý của các ngươi đi không hả?”
Lập tức bọn chúng lồm cồm bò dậy, liều mạng chạy…
- “ Lũ khốn kiếp các ngươi, lần sau để bổn tiểu thư bắt gặp, ta sẽ cắt tiệt hết!….” Nàng xoa xoa tay. Bọn này còn lâu mới là đối thủ của nàng…
- “ Tiểu thư! Người giỏi quá!”Linh nhi vỗ tay cười toe toét.
- “ Hử? Ai là tiểu thư?”
- “ À không, muội muội. hì, ta quên. Muội lợi hại thật đấy! Trất khâm phục…” Nói đoạn giơ ngón tay cái đầy ngưỡng mộ.
- “ Đương nhiên! Haha, ta là ai chứ! Đông Phương Lâm Tuyết đâu dễ để người bắt nạt.”
- “ ừ, ta biết rồi. Lâm Tuyết là số một mà!” Linh nhi nắm tay nàng cười vui vẻ…
- “ Ặc… ặc… các ngươi… mau … cứu ta…!!!” Giữa dòng suối nhỏ bọt tung trắng xoá, một bóng dáng đang vùng vẫy…
- “ Oái! Cái tên áo trắng!” Nàng cùng Linh nhi hét lên, nhanh chóng chạy lại.
- “… Mau… cứu ta…ta…không biết bơi…”
Nàng xắn tay áo, định nhảy xuống…
- “ Lâm Tuyết, để ta!” Linh nhi giơ tay chặn nàng. Đánh nhau nàng không biết, nhưng về tài bơi lội thì không ai bằng nàng… Linh nhi lao xuống dòng nước, túm chặt lấy tên áo trắng, bỗng thấy có gì đó không đúng…
Ách… nàng đứng thẳng người… Té ra nước suối chỉ cao đến thắt lưng nàng thôi… Lâm Tuyết trên bờ lo lắng cũng giật giật khoé miệng… Trời ạ!...
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
25 chương
13 chương
99 chương
57 chương
64 chương