Nhất thế vương phi

Chương 11 : nam hà thiếu quân.

- “ Ách xì!….” Thiếu niên áo trắng vừa vắt khô y phục làm nước chảy tong tong vừa hắt hơi. Linh nhi cùng Lâm Tuyết ngồi một bên xem, thương tình đưa cho hắn cái khăn tay: - “ Ngươi lau mũi đi!” - “ Đa tạ!” Hắn nhận khăn, lau mặt mũi, chải lại mái tóc đen rối bù. Xong xuôi, nhìn có vẻ ổn, hắn mới xoay người lại: - “ Các ngươi không cần cảm kích ta quá làm gì. Ta chỉ là thấy chuyện bất bình mới ra tay giúp đỡ thôi” - “ Hả?...” Nàng cùng Linh nhi tròn mồm… - “ Các ngươi cứ mang vẻ mặt cảm kích như vậy làm ta không nhận nổi đâu!” - “ Cái gì???????.....” Hai cô nương lại trợn mắt. - “ Ta nói rồi. Ta chỉ là thấy bất bình nên mới giúp các ngươi đánh bọn khốn đó. Bây giờ chúng đi rồi, các ngươi cũng không cần phải sợ hãi nữa….” Hắn huyên thuyên một hồi, chợt giật mình: -“ Ách… kiếm…kiếm của ta đâu….???” - “ Đây!...” Linh nhi giơ giơ cái kiếm được vớt từ dưới suối lên. - “ À đây rồi! đây là Ngư Long bảo kiếm, nó đã cùng ta hành tẩu giang hồ một thời gian… Ta đã từng rat ay cứu giúp rất nhiều người… blah…blah…” - “ Khoan đã!...” Nàng và Linh nhi cắt ngang. - “ Chưa hết đâu, đó là chuyện hồi ta 10tuổi… blah…” - “ Này…………………” - “ Nhớ lại cách đây mấy hôm ta đã giúp……….” - “ DỪNG LẠI!... ...” 2 cổ họng nhỏ bé đồng thanh hét lên. Nghe thêm chút nữa chắc các nàng tẩu hoả nhập ma luôn. - “ Có chuyện gì vậy?” Hắn lé mắt nhìn Lâm Tuyết. đang lúc hưng phấn bị cắt ngang, tâm tình không tốt chút nào. - “ Ta nghe đủ rồi! Cám ơn vì lòng “ Nghĩa hiệp” cộng ơn “ cứu mạng” của ngươi. Kiếp nảy chắc ta không trả nổi quá” - “ Không cần khách khí!” Hắn xua tay. - “ Nhưng ta hỏi ngươi, là ai đã đánh bọn khốn đó?” Nàng ngẩng mặt lên hỏi hắn. hic. Hắn cao quá!...... - “ Ừm… có ai đó… là ngươi hả?” Hắn mở to mắt. - “ Là ai đã đuổi bọn chúng đi?” - “ Hẳn là các ngươi đi…….” Lúc hắn rớt xuống suối, ngoài hai nàng ra thì đâu còn ai nữa? - “ Thế ai cứu ngươi từ dưới suối lên?” - “…Là vị cô nương này….” Hắn chỉ tay vào Linh nhi - “ Vậy ai nhặt kiếm cho ngươi?” - “ Cũng là nàng!” - “ Tốt lắm! Thế cuối cùng ngươi cứu chúng ta ở điểm nào?” - “ …….. Ách……. Cái này………..” Hắn chột dạ - “ Không những thế, là chúng ta đã cứu ngươi một mạng, nếu không bây giờ ngươi đã sớm chết đuối dưới cái suối chỉ sâu bằng thắt lưng ngươi rồi!” Nàng chu cánh môi nhỏ nhắn cãi lại. Linh nhi che miệng nhịn cười. Mặt tên đó… hắc hắc… hết đỏ lại trắng như con tắc kè…. Sau một màn làm quen vô cùng ấn tượng, nàng và Linh nhi đã kết bạn với hắn. Hắn tên là Nam Hà Thiếu Quân, 15tuổi, ngũ quan sáng sủa, răng trắng môi hồng, cũng được xếp vào hàng nam tử tuấn mĩ. Và hắn đặc biệt cao. Mới 15 tuổi mà đã cao khoảng 1m7, sau lớn chắc phải cao 1m8, 1m9 chứ không ít hơn đâu. Hắn rất trẻ con và hiền lành, đặc trưng cho những người cổ đại. võ công không cao nhưng khinh công tuyệt đỉnh. Thích giúp đỡ người khác và có ước mơ cháy bỏng là trở thành đại hiệp uy chấn thiên hạ, để sánh vai với anh trai hắn – Nam Hà Diêu Liệt, minh chủ võ lâm. - “ Một cậu nhóc đáng yêu!” Nếu ở thời hiện đại, chắc nàng sẽ nhận hắn làm em trai, nhưng tại nơi đáng ghét này, nàng đành phải ngậm ngùi chịu để hắn xoa đầu gọi là tiểu muội. . hic. Thật bất công! Cuối cùng cũng đến lúc phải chia tay, Thiếu Quân có ý tốt muốn hộ tống các nàng tới kinh thành an toàn. - “ Không cần đâu!” Nàng cùng Linh nhi đồng thanh. Không biết hắn bảo hộ các nàng Hay ngược lại đây… Vậy nên mới có cảnh chia tay bi đát sau: - “ Tỷ tỷ, ngươi nhớ bảo trọng!” Hắn nhìn Linh nhi. - “ Ngươi cũng vậy nha, Thiếu Quân….” - “ Tuy võ công của ngươi rất kì lạ, nhưng hành tẩu giang hồ không đơn giản, ngươi đừng chạy loạn, kẻo Linh tỷ tỷ lo lắng!” Hắn đưa tay xoa đầu nàng. - “ Ngươi cứ lo cho ngươi trước đi!” Nàng ngước nhìn hắn. nói chuyện với tên này bao giờ cũng phải ngửa cổ. Mỏi chết! - “ Chốn kinh thành náo nhiệt nhưng cũng nguy hiểm, các ngươi hội cẩn thận!” - “ Cám ơn. Chúng ta tự biết lo liệu” - “ Ừ, thế thì tốt, nhớ ngày xưa………..” - “ Ách…….. đã muộn, chúng ta phải lên đường cho kịp, khi khác sẽ nghe ngươi kể chuyện sau..” Hai nàng đồng thanh. - “ Ừ… gặp hai người ta rất vui…” - “ Chúng ta cũng vậy!” Nàng cùng Linh nhi xoay người đi, kẻo hắn lại cao hứng bắt bắt các nàng phải nghe cả đống chuyện ngày xưa của hắn. - “ Sau này nhớ đến Thanh Bình tìm ta!!!......” Tiếng hắn nói với theo. - “ Có cơ hội chúng ta sẽ đến!” Nàng vẫy tay tạm biệt hắn, phất tay áo một cái, Linh nhi cùng nàng đã bay lên, thẳng tiến hướng kinh thành… “Thật kì lạ!” Hắn kinh ngạc, rồi mỉm cười: -“ Ta cũng nên đi thôi!” Nói đoạn điểm nhẹ mũi chân, áo lụa trắng bay nhanh hướng ngược lại…