Nhất thế vương phi
Chương 9 : Ngao du thiên hạ.
Cuối cùng tên Lãnh vương gia cũng cắp *** về kinh thành. Hắn nghỉ lại có 1đêm thôi mà làm cái trấn nhỏ bé này loạn cả lên. Mấy nhà gần khách sạn hắn ở phải di cư đi hết, người dân không được ra khỏi nhà, không được đi qua đi lại. chắc tại hắn giết người nhiều quá nên mắc chứng sợ ma đi.
Dù sao bây giờ yên bình cũng đã trở lại rồi, nàng cũng phải định hướng cho tương lai chứ. Một chút kinh nghiệm thực tế sẽ giúp ích rất nhiều cho sau này. Chắc nàng cũng phải học theo cổ nhân xưa, đi ngao du thiên hạ, giúp đỡ kẻ nghèo khó, làm nữ anh hùng danh tiếng lừng lẫy chứ. Hắc hắc…
…………………
… Những chiếc lá khô cùng giấy tiền vàng mã bay lướt trên mặt đất, gió thổi một mảnh âm u, rợn người cho khu nghĩa địa hoang tàn, lạnh lẽo…
Xa xa là nối tiếp những nấm mồ mới đắp, cỏ chưa bén rễ, một màu xơ xác tiêu điều….
Bia mộ thẳng tắp xếp hàng dài…. Đông Phương Đạt, Vũ Thu Ngân… đây là mộ của bố mẹ Lâm Tuyết cùng hôn 40người làm cho Đông Phương gia trang.
Tất cả đều đã yên nghỉ ở đây… chỉ còn nàng… không! Chính Lâm Tuyết thật cũng đã về nơi chín suối,mà nàng chỉ là thế thân…
Nhưng … khi đứng trước họ, tận sâu trong tim nàng lại nhói đau… Phải chăng đây là nỗi đau đớn của chủ nhân thân xác này, hay chính là nàng đang đau?... Họ hiền lành, lương thiện, thật thà, vậy mà chỉ qua một đêm đã trở về cát bụi…
Nắm trong tay miếng ngọc bội hình Mặt trăng trong suốt – vật mà phụ mẫu nàng luôn dặn phải mang bên người, nàng cắn chặt răng, như muốn khắc sâu những mất mát đau thương mà Đông Phương Lâm Tuyết phải gánh chịu… Suốt 1tháng nay, nàng không ngừng tìm dấu vết kẻ sát nhân, nhưng không có một chút thông tin nào.
Nhưng nàng sẽ không bỏ cuộc… Nàng nhất định phải tìm cho ra kẻ sát nhân đó, để đòi lại cho Đông Phương gia trang một cái công đạo, cũng để nàng đỡ áy náy hơn khi sống trong thân xác này…
- “ Đi thôi!...” Nàng xoay người bước đi, bong lưng cao ngạo mạnh mẽ. Linh nhi lặng lẽ lau nước mắt theo sau:
- “ Lão gia, phu nhân hãy yên tâm an nghỉ. Tiểu thư rất tốt, người không yếu đuối chút nào. Linh nhi sẽ chăm sóc tiểu thư chu đáo. Nhất định….”
……………
Chia tay những người dân hiền lành, dễ mến, nàng cùng Linh nhi lên đường bắt đầu một cuộc sống mới. Đi đâu nhỉ? Đương nhiên là kinh thành – vùng đất dưới chân thiên tử rồi!... Thời nào cũng vậy, kinh thành luôn là chốn phồn hoa đông vui, náo nhiệt nhất. Không đến đó xem trò hay thì còn đi đâu nữa?
Hành lí gồm có một chút quần áo, thuốc trị thương, và ngân lượng nữa – cái này không thể thiếu ngar. Người dân trong trấn góp tiền cho nàng, không nhận thì thật ngại, mà muốn làm gì thì cũng phải có tiền trước tiên. Mọi người cũng muốn cám ơn chuyện nàng giúp họ đòi tiền Lâm Bự, thành ra hành lí của nàng hơi nặng nha…
Trước khi đi, nàng cũng đã an bài thoả đáng hết cả. Đông Phương gia trang có nhiều ruộng đất, chia cho mỗi nhà một ít. Nợ nần xưa nay coi như xoa sạch, để họ thiếu nợ ta một ân tình, sau này cũng có người chăm lo cho phần mộ của Đông Phương gia, như thế cũng tốt. Mà nàng cũng không thích nghề làm ruộng, cho họ tốt hơn.
Linh nhi cứ một mực muốn đi theo nàng nên cả hai cùng đi, dù gì có thêm bạn cũng vui hơn chứ!
Nảng cùng Linh nhi đi nhờ xe ngựa của một người trong trấn. đến phủ Thuận Thiên rồi lại phải đi bộ 10dặm nữa mới đến cổng thành. Tưởng gần, té ta cũng mất 3ngày mới đến phủ Thuận Thiên.
Hic, phương tiện đi lại thời này thô sơ quá! Xe ngựa xóc lên xóc xuống đau cả ruột, lại còn chậm ì, chậm ạch nữa chứ! Có cái ôtô ở đây có phải tốt hơn không? Haizz, ngao ngán! Hại nàng đi bộ đau cả chân. 10 dặm sao mà xa thế cơ chứ!
Linh nhi cũng chẳng sung sướng hơn nàng bao nhiêu. Nắng gay gắt làm mồ hôi rơi nhễ nhại. Lại còn phải đeo túi hành lí nặng nữa! Cái túi hành lí là ý tưởng của nàng đây, làm giống như cặp đeo thời hiện đại vậy, đựng được nhiều lại không thô kệch như gói vải đâu. Tự nhiên thấy thương Linh nhi kinh khủng….
- “ Linh nhi, ngươi hơn ta 4tuổi, gọi ta là muội muội đi. Ta kêu ngươi tỷ tỷ. Ta không thích làm tiểu thư này nọ, huống hồ bây giờ chỉ còn hai chúng ta..”
- “ Nhưng mà….” Linh nhi bắt gặp ánh mắt kiên định của nàng, vội nuốt những lời định nói xuống. Dù sao nàng cũng sớm coi tiểu thư là muội muội đáng yêu của mình từ lâu rồi…
Nhận được cái gật đầu từ Linh nhi, nàng hài lòng kéo Linh nhi lại gần mình:
- “ Tốt! Vậy không cần dấu ngươi nữa. Ta có thể bay. Chung ta bay sẽ nhanh hơn” Nói đoạn ôm lấy thắt lưng Linh nhi, nàng tập trung tinh thần, hai người nháy mắt bay lên không trung, ngang tầm với ngọn cây… Vèo!!! Thẳng con đường nhỏ vụt bay…
Phải, Linh nhi thật tâm đối tốt với nàng, nàng cũng không cần phải dấu giếm tài năng làm gí, huống chi 2 người đã là tỉ muội tốt. Nàng cũng không nỡ nhìn Linh nhi mệt mỏi bước đi, lại còn mang hành lí nặng cho nàng… Một người như thế, nàng phải đối xử thật tốt…
Linh nhi ngạc nhiên tới mức sợ hãi ôm chặt lấy nàng, không thể tin nổi, nàng mỉm cưởi: “ Cô bé ngốc!”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
11 chương
28 chương
378 chương