Con vật nhỏ liếc Mạch Ly Hạ, di chuyển vị trí như sợ Mạch Ly Hạ cướp đồ ăn của nó. Long Mã mới ăn đã yêu thích bánh Mạch Ly Hạ làm. Nó ăn rất nhanh đã xong, dùng chân trước lau miệng. Đôi mắt long lanh, trong veo như che đậy thủy triều nhìn Mạch Ly Hạ, tựa như ăn chưa đủ. "Ặc... Ngươi ăn nhiều như vậy mà còn muốn nữa!" Mạch Ly Hạ ngồi xổm bên cạnh con vật nhỏ hỏi. Con vật nhỏ rất thông minh, nghe hiểu lời của Mạch Ly Hạ, nó vội vàng gật đầu. "Hặc hặc... Thật đáng yêu. Hết bánh rồi, nhưng mà vẫn còn chút đồ ăn vặt." Mạch Ly Hạ nói xong, đi đến phòng ngủ, vẫy tay ý bảo con vật nhỏ đi theo mình. Mạch Ly Hạ đem hoa quả khô mình làm ra, có chuối tiêu, khoai lang. Mấy thứ này là Mạch Ly Hạ dựa vào trí nhớ mà làm thử cho đỡ thèm. Con vật nhỏ nhanh sư sóc ăn hết. "A, còn mỗi một miếng." Mạch Ly Hạ lấy ra miếng chuối tiêu cuối cùng. Con vật nhỏ mắt nhìn chằm chằm vào miếng chuối tiêu. Mạch Ly Hạ còn thấy nó chảy nước miếng. Nàng không cưỡng lại được, gật đầu. Con vật nhanh chóng nhảy lên cướp lấy miếng chuối trong tay Mạch Ly Hạ. "Ha ha... Con vật nhỏ. Ngươi cũng ở trên núi này?" Con vật nhỏ liếm liếm móng vuốt, gật nhẹ đầu. "Chúng ta có thể làm bạn không?" Mạch Ly hạ rất thích nó. Không nghĩ đến trên đời còn có loại động vật này. Tuy rằng nàng không biết nó là loài vật gì, nhưng có thể khẳng định là rất hiếm. "Ta là Mạch Ly Hạ." Con vật nhỏ kia quả nhiên nghe hiểu lời nàng nói, hưng phấn từ trên bàn sách của Mạch Ly Hạ chạy vài vòng, rồi nhảy lên người nàng. "Chi... chi..." Con vật nhỏ rất cao hứng, dụi dụi ngực Mạch Ly Hạ rồi giơ móng vuốt chỉ chỉ ra bên ngoài. [Ace: Biến thái -_-] Mạch Ly Hạ hiểu, nàng mỉm cười với nó rồi đi theo. Nàng tưởng rằng nó chỉ muốn đi dạo trong nội viện. Ai ngờ nó kéo kéo váy nàng, chỉ ra ngoài cửa lớn. "Ngươi muốn ta theo ra ngoài?" Con vật nhỏ gật gật đầu. "Nhưng bên ngoài tuyết rơi rất nhiều. Ta và ngươi chơi trong nội viện được không?" Mạch Ly Hạ ôm nó, nhưng con vật nhỏ vẫn chỉ tay ra ngoài cửa, miệng kêu chi chi. Mạch Ly Hạ nghe được nó đang vội. "Được rồi, tùy ngươi." Nàng nói xong liền vào thư phòng, đem túi vải đeo trên lưng rồi trở về phòng ngủ. Nàng lấy áo choàng dày màu xanh đậm thêu hoa trắng và gang tay mới làm hôm nay mặc vào rồi đeo khẩu trang. Lúc này nàng mới ôm con vật nhỏ đi ra ngoài, khóa cửa. Mạch Ly Hạ vỗ vỗ con vật nhỏ. "Giờ chúng ta đi đâu? Ngươi nói đi." Con vật nhỏ chỉ vào một chỗ sâu trong đâm tuyết đọng. "Hôm nay ta sẽ theo ngươi đi một chuyến để xem ngươi muốn ta đi làm gì." Mạch Ly Hạ biết con vật nhỏ này hôm nay chạy tới đây nhất định là có chuyện nghiêm trọng. Con vật nhỏ gật gật đầu, nhảy xuống từ trong ngực Mạch Ly Hạ. Nó nhảy vài cái đã cách xa Mạch Ly Hạ mấy trăm mét. Nếu không phải trên tuyết có dấu vết nàng đã không theo kịp cước bộ của nó. May mà Mạch Ly Hạ quen thuộc đường núi, nếu không thì tuyết rơi nhiều như vậy khẳng định không biết đi như thế nào. Buổi trưa nàng đã không ăn nhiều lắm, hiện tại đã bị tiêu hóa hết, bụng kêu rột rột. "Ê, vật nhỏ. Ngươi đi chậm một chút, chúng ta đã đi nửa canh giờ rồi, còn xa lắm không?" Mạch Ly Hạ không kịp thở, nói với con vật nhỏ vẫn vui sướng như cũ. Chỉ thấy vật nhỏ trong tuyết kêu chi... chi rồi nhảy vài cái. Một bụng màu đen... Mạch Ly Hạ cúi người hai tay bám lấy đầu gối, nghỉ chốc lát rồi lại đi theo. Nàng nhìn xung quanh, núi tuyết càng ngày càng tối tăm phiền muộn, nghiêm trang. Từ trên trời một luồng gió lạnh gào thét xuống, thổi bay tuyết trắng dưới đất. Đem mây xé rách thành một mảnh dài hẹp, xuyên qua khe hở của ngọn núi, nhanh chóng phá không mà đi. Mạch Ly Hạ lúc này bắt đầu cảnh giác, bản thân đã đi theo vật nhỏ tới núi phương Bắc bên cạnh. Núi này cùng một núi khác liền nhau, nhìn không thấy đỉnh. Trước kia nàng hỏi sư phụ, người nói phía trên là đường núi gập ghềnh nên rất ít người đi. Mạch Ly Hạ cẩn thận từng li từng tí đếm gian dần qua. Nơi này là rừng rậm nên tuyết chỉ đọng một vài mảng, so với trước kia đi dễ hơn nhiều. Nàng cẩn thận nhìn xuống, nơi đây dược liệu sinh trưởng tương đối dài, chắc là không có ai thường xuyên đến hái. Từ lúc Mạch Ly Hạ phân tâm, nhìn mãi cũng không thấy bóng dáng vật nhỏ. "Vật nhỏ? Vật nhỏ?" Mạch Ly Hạ tìm kiếm bóng dáng vật nhỏ, ngje thấy cách đó không xa có tiếng chi... chi phát ra. Mạch Ly Hạ cười cười, đi nhanh đến chỗ nó. "Hay là chúng ta nghỉ một lát ở đây đi. Ta thật sự mệt quá rồi." Lúc Mạch Ly Hạ đến, nàng thấy con vật nhỏ dùng móng vuốt gãi vào tuyết. Nàng không để ý hình tượng, ngồi xuống tuyết. "Vật nhỏ, đến rồi à?" "Chi... chi... Chi... chi." "Là bảo bối quý hiếm sao? Sao ngươi gấp gáp vậy?" Mạch Ly Hạ trêu ghẹo nói, xong liền tranh thủ thời gian giúp nó bới tuyết. Chưa bới được hai cái nàng thấy quần áo một người. Mạch Ly Hạ nhíu mày, vội vàng phủi tuyết ra. Nàng thấy thân thể đầy máu của nam tử, không rõ khuôn mặt. Nàng không biết hắn nằm trong tuyết bao lâu, chắc chắn là trúng độc. Người này vóc dáng rất cao, ước chừng tám thước. Dáng người này rất đẹp, trên người mặc chiến bào của chiến trường cổ đại. Mạch Ly Hạ cũng thường nghe nói biên cương mấy năm nay không ổn. Nàng nằm lên ngực hắn nghe nhịp tim rồi nói: "Tim vẫn còn đập." Độc tính không lan ra, người này biết mình trúng độc nên đã dùng nội lực khống chế tâm mạch. Mạch Ly Hạ vội vàng lấy một viên Giải Độc Hoàn trong bao vải ra cho hắn ăn. Nội tâm nàng ngàn lần không muốn nhưng không thể không cứu người. Viên Giải Độc Hoàn này trên thị trường không thể mua được đâu. Nó có thể giải bách độc, tổng cộng có ba viên. Hôm nay coi như người này may mắn, hắn trúng hỏa độc, đến sư phụ cũng phải mất chút thời gian mới giải được. Nếu không phải bị băng tuyết che phủ, ngăn độc tính phát tán, người này chắc chắn đã vì thân thể thối rữa mà chết! Mạch Ly Hạ có xem qua một quyển sách thuốc, hỏa độc phát tán rất nhanh đối với người bị thương. Nó khiến cho miệng vết thương thối rữa, không thể khép lại. Cuối cùng làm cho người ta toàn thân mất máu, sinh mủ mà chết. Quá trình chết rất tàn nhẫn. Nàng nhìn xung quanh rồi nói với vật nhỏ: "Xung quanh đây có nơi nào có thể ngăn gió không?" Con vật nhỏ gật đầu, chỉ móng vuốt về phía trước. Mạch Ly Hạ nhìn người nằm dưới tuyết, hít một hơi thật sâu. Nàng khó khăn đỡ hắn dậy rồi kéo vào trong một hang đá không lớn. Nàng không kịp thở, ngồi xổm bên cạnh hắn. "Vật nhỏ, hang đá này là sào huyệt của ngươi?" Mạch Ly Hạ nhìn thấy trong hang đá có một ổ rơm. "Chi... chi..." "À... Ngươi thật biết hưởng thụ. Người chẳng có bao nhiêu mà ở trong cái hang to như vậy." Trêu ghẹo vật nhỏ xong, Mạch Ly Hạ bát chấp thân thể mệt mỏi mà nghiêm túc kiểm tra vết thương trên người hắn.