Edit: An Nhật Hy Phần chân và khuôn mặt người này bị thương khá nghiêm trọng, không biết hắn đã ở trong này bao lâu rồi, mạch đập rất yếu, vết thương bắt đầu sưng mủ, Mạch Ly Hạ nhìn xung quanh một chút. Cũng may phiến rừng này cây cối rậm rạp không bị tuyết phủ lấp. Mạch Ly Hạ tranh thủ thời gian, nhanh chóng tìm một ít nhánh cây khô. Nàng lấy mồi lửa từ trong vải bố ra, thật may là có mang theo… Mất nhiều sức lắm mới nhóm được lửa, mặc dù trong túi đeo lưng của nàng có một số đồ cấp cứu, nhưng lại không có tác dụng với người này. Bởi vì khi nãy Mạch Ly Hạ kiểm tra chân của người này, thì xương đầu gối đã bị gãy nát bấy, gân mạch hao tổn, vết thương trên má phải bị một loại vũ khí sắc bén gây ra, từ trên bờ núi rơi xuống dưới đây cộng thêm ma sát nên đã thành đống bầy nhầy, Mạch Ly Hạ nhìn thôi cũng thấy có chút kinh hãi, chắc hẳn rất đau đi. Nàng cho người này ăn thuốc giải để bảo toàn tính mạng trước. “Bé cưng, chị phải trở về một chuyến để lấy thêm đồ, ngươi ở đây trông coi hắn.” “Chi… Chi…” Mạch Ly Hạ nhặt thêm một chút củi, nàng sợ khi nàng quay về thì lửa đã tắt, nàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà. Bước vào hiệu thuốc, bận rộn cả buổi, nàng cầm một hòm thuốc đi ra ngoài. Nàng lại nhớ đến điều gì rồi đi vào nhà bếp lấy ra một cái nồi và một cái chén, nàng chỉ tốn nửa canh giờ để đi từ nhà đến sơn động. Tốc độ kinh người này khiến cho Mạch Ly Hạ tự bội phục bản thân mình. Buông đồ trên tay xuống, Mạch Ly Hạ lấy một chút tuyết sạch bỏ vào nồi rồi đặt lên đống lửa. Bản thân lại giúp người đó kiểm tra lại một bận nữa, mạch đập đã tốt hơn nhiều so với lúc nãy, miệng vết thương cũng đã đóng vảy, không chết được, đoán chừng sẽ chịu một chút đau đớn. Mạch Ly Hạ lấy hòm thuốc ra, mở nắp lấy tất cả dao phẫu thuật lớn nhỏ. Những dao phẫu thuật này được nàng chế tạo trong lúc xuống núi xem bệnh cho người khác, nhưng nàng một mực không sử dụng chúng, không phải Mạch Ly Hạ không muốn dùng, mà nàng sợ dùng thì người khác sẽ nghĩ nàng là phù thủy. Còn có, nàng chưa gặp được bệnh nhân nào cần sử dụng dao này, hôm nay vừa vặn lấy ra thử. Trước mắt cứu người quan trọng hơn, Mạch Ly Hạ bất chấp cái gì gọi là nam nữ khác biệt, nàng vốn là người hiện đại, là một bác sĩ, “Trước kia” không biết đã xem qua bao nhiêu lần rồi? Đối với nàng mà nói, nàng thật sự không coi đây là chuyện to tát gì, nếu là cởi quần hắn ra, nàng còn có thể do dự một chút. Nàng thò tay cởi bỏ một thân chiến bào nặng nề của hắn, không cởi sao phẫu thuật được? Chẳng qua khi tay nàng vừa chạm vào cổ áo của nam tử, nam tử lại đột nhiên đưa tay cầm chặt lấy cánh tay nàng, Mạch Ly Hạ đột nhiên bị hắn làm vậy càng hoảng sợ, cứ tưởng rằng hắn đã tỉnh, nàng nghi ngờ nhìn nhìn khuôn mặt của hắn, thấy hắn ngoại trừ có vẻ mặt thống khổ và nhíu chặt mày ra thì không có gì khác thường, hắn không tỉnh. Xem ra người nam nhân này có tính cảnh giác rất cao, dù đã hôn mê nhưng thân thể vẫn không tự chủ phản xạ có điều kiện. Thấy hắn cầm tay mình không thả, Mạch Ly Hạ dùng âm thanh nhu hòa trấn an hắn: “Buông lỏng, rất nhanh là tốt rồi, nghe lời!” Nói xong, nàng liền nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn để rút tay của nàng về, người này dường như đã nghe thấy Mạch Ly Hạ nhẹ giọng trấn an, thời gian dần trôi qua, lực đạo nắm lấy cánh tay của nàng dần nới lỏng, Mạch Ly Hạ lúc này cũng thuận lợi rút tay về. Sau đó, nàng tiếp tục cởi áo giáp cho hắn, lấy mũ giáp trên đầu hắn xuống, đỡ hắn nằm ngay ngắn trên chiếc mền. Đem áo giáp cởi ra sau, Mạch Ly Hạ dùng cái kéo đem quần áo xung quanh miệng vết thương người nọ cắt bỏ, dùng nhiếp kẹp lấy bông gòn chấm thảo dịch tiến hành khử trùng. Thời này không có nhà máy chưng cất rượu, nếu có thì chiết xuất cồn rượu trực tiếp, khử độc sẽ tốt hơn. Mạch Ly Hạ xử lý khuôn mặt trước, nàng dùng nước rửa sạch máu đen, lại tiệt trùng cây kéo để cắt phần thịt thối rữa, rồi khâu vết thương. Suốt quá trình đó, người ấy vẫn có ý thức, một mực cau mày. “Đau sao? Đã xong rồi.” Thanh âm êm ái, tựa như ảo mộng. Trong ánh trăng mờ ảo, hắn vô thức đưa tay sờ mặt mình, nhưng lại bị một bàn tay ấm áp mềm mại bắt được, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của hắn an ủi. “Không được động đậy lung tung.” Tựa như nghe được âm thanh của Mạch Ly Hạ, lông mày nhíu chặt lại có chút giãn ra, tay cũng không động loạn nữa. Mạch Ly Hạ lúc này mới thở ra một hơi, thoa thuốc mỡ đặc chế lên, lại băng bó kĩ lưỡng cho hắn, cái này mới bắt đầu là một vòng “đại chiến” mới, ở cổ đại dù sao thiết bị cũng bị thiếu thốn, ngộ nhỡ không thành công, hai cái chân của người này liền phế đi, Mạch Ly Hạ giờ phút này cũng khẩn trương. Mạch Ly Hạ lấy ra bột thuốc có hiệu quả an thần, may trong một cái túi nhỏ mềm, nàng lấy túi ra nhẹ nhàng đưa đến lỗ mũi của người kia nhấn một cái, chỉ chốc lát sau, lông mày người nọ đang nhíu chặt liền giãn ra, Mạch Ly Hạ biết dược vừa rồi có hiệu quả. Sau khi công cụ đã khử trùng, Mạch Ly Hạ bắt đầu thực hiện nối xương đến tận hai canh giờ. Không có cách nào để chụp ảnh X-quang nên Mạch Ly Hạ toàn bộ đều dựa vào kinh nghiệm nhiều năm qua của mình mà hoàn thành. Đơn giản nhưng tương đối thành công. Sau khi khâu xong, Mạch Ly Hạ mới dùng tấm ván gỗ cố định chân của hắn, lại giúp hắn xử lý các vết thương lớn nhỏ. Làm xong hết thảy, Mạch Ly Hạ ngồi bệt xuống một bên, bây giờ yên tâm rồi. Mạch Ly Hạ sắp xếp lại các loại dụng cụ, lại nhìn người bên cạnh một chút, thấy không có gì đáng ngại, nếu như tối nay không phát sốt thì coi như qua khỏi, nàng cởi bỏ áo choàng của mình đắp cho hắn, lúc này nàng mới phát hiện con vật nhỏ kia không biết đã đi nơi nào. Mạch Ly Hạ quay đầu tìm kiếm khắp nơi, nhìn trong động không thấy, nàng đang chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài liền nhìn thấy móng vuốt nó đang kẹp nhân sâm trăm năm, sau khi nó đi vào liền đặt ở một bên cửa động, Mạch Ly Hạ lúc này mới phát hiện, nơi đó có một chồng những dược liệu mà con vật nhỏ này mới vừa hái. Nàng đi lại gần nhìn, những dược liệu này vô cùng hữu dụng, Mạch Ly Hạ ngạc nhiên nhìn kỹ con vật nhỏ, lâu sau mới mở miệng hỏi. “Mày biết khám bệnh?” Chỉ thấy con vật nhỏ kia gật gật đầu. Mạch Ly Hạ thấy rối quá, người ta nói thế gian này không thiếu điều lạ! Mạch Ly Hạ nhất thời không nghĩ ra, không nghĩ đến Totoro còn có bản lĩnh này! Mạch Ly Hạ nghĩ nửa ngày cũng không thông suốt, thầm nghĩ trở về phải lật tìm cổ thư ngâm cứu để xem có chuyện gì xảy ra? “Hắn là chủ nhân của ngươi sao?” Mạch Ly Hạ chỉ vào người kia hỏi. “Chi… Chi…” Chỉ thấy vật nhỏ lắc đầu. “Là ngươi phát hiện ra hắn trước, sau đó đem hắn chôn trong tuyết, không nghĩ tới con vật nhỏ như ngươi lại có lòng nhiệt tình như vậy.” Mạch Ly Hạ ra vẻ đã hiểu rõ. “Nói như vậy ngươi biết ta có y thuật, mới đi tìm ta mang tới đây?” “Chi… Chi…” Con vật nhỏ gật gật đầu. “Ngươi sống nơi chốn núi rừng bạt ngàn, về sau ta gọi ngươi là A Mộc được không?” “Chi… Chi…” “Đồng ý?” Nàng nhìn ra phía bên ngoài, trời đã dần tối, gió gào thét thổi vào cửa động, thanh âm có chút khủng bố làm Mạch Ly Hạ giật mình, cúi đầu nhìn giày và quần của mình đã ướt đẫm, lại nhìn người vẫn còn hôn mê, coi như tối nay sẽ không trở về được, nàng ôm lấy A Mộc đi ra bên ngoài, nhặt thêm một chút củi sao cho đủ dùng một đêm, lúc này mới ngồi xuống cởi giày và vớ của mình ra sấy khô.​