Nhất phẩm thần phi
Chương 11
Trầm Mộ Thanh tưởng Mạch Ly Hạ đã nghe thấy nên cúi đầu đi tiếp. Nếu Mạch Ly Hạ nhìn kỹ, thông qua ánh đèn yếu ớt, mặt Trầm Mộ Thanh hồng nhuận phơn phớt.
Mạch Ly Hạ không đợi Trầm Mộ Thanh trả lời, nhìn về thôn xóm im lặng phía trước, lại nhìn về thanh niên tuấn dật phía trước: Trầm Mộ Thanh nhìn cũng rất phong nhã, dáng người khôi ngô, toàn thân tràn đầy khí khái đàn ông, anh tuấn tráng kiện. Nếu như hắn sinh ra ở gia đình tốt nhất định có đủ tư cách làm phu quân mình.
Nàng làm sao mà không biết hắn có ý với mình. Mạch Ly Hạ nghĩ Trầm Mộ Thanh đối với mình chỉ là rung động thanh xuân, sau này hắn lớn lên sẽ thấy thật ra hắn không muốn làm phu quân nàng. Lại nói, nàng không có ý định tới đây tìm bạn tình.
Không bao lâu, Mạch Ly Hạ đã tới Thẩm gia. Trầm Mộ Thanh dẫn nàng vào phòng của Trầm mẹ. Một cơn gió mát lạnh thổi qua mặt Mạch Ly Hạ, trong phòng truyền đến tiếng ho của Thẩm đại nương.
Mạch Ly Hạ nhanh chóng cởi áo choàng xuống, run rẩy đặt trên tuyết. Nàng chà xát bàn tay cứng ngắc. Trầm Mộ Thanh vội vàng buông đèn giấy, lấy cho Mạch Ly Hạ chén nước ấm. "Cầm cho ấm."
Mạch Ly Hạ nhận lấy, trong lòng ấm áp nhưng sắc mặt lại lạnh nhạt: "Muội đi xem Thẩm đại nương một chút." Nói xong nàng bước vào buồng, đến gần giường. Nàng nhìn thấy Thẩm đại nương nhắm chặt hai mắt, thần sắc thống khổ đang cố âp xuống cơn kho.
Mạch Ly Hạ sờ trán Trầm mẹ, đúng là đang sốt. Nàng bắt mạch rồi nhíu mày: "Thẩm đại nương bị nhiễm phong hàn. Người lớn tuổi rất dễ bị như vậy, trong cơ thể người hàn khí quá nặng."
Nghe thấy giọng nói của Mạch Ly Hạ, Thẩm đại nương mới mở to mắt: "Ly Hạ đến rồi à? Bây giờ tuyết rơi rất lớn, lại bắt con đi đến tận đây."
"Thẩm đại nương đừng khách khí."
Mạch Ly Hạ nói xong, lấy trong hòm thuốc ra một viên đan dược rồi đỡ Thẩm đại nương ăn. Nàng cho nàng uống nước để không nghẹn rồi nói với Trầm Mộ Thanh. "Huynh lấy nước lạnh ra để muội xoa trán cho Thẩm đại nương."
"Được." Trầm Mộ Thanh nói xong liền chạy ra ngoài, một lát sau bưng một chậu nước lạnh tới...
Mạch Ly Hạ nhìn mấy mẩu vụn thuốc chưa uống xong trên bàn, cau mày nói: "Thuốc này ngừng uống đi. Mặc dù có thể khỏi ho nhưng không tốt, lát nữa Trầm đại ca theo muội đi ra hiệu thuốc nhà muội, muội lấy cho huynh một ít."
Trầm Mộ Thanh nghe xong trong lòng xuất hiện chút ấm áp. "Đa tạ Ly Hạ cô nương, lát nữa huynh đi theo muội."
Mạch Ly Hạ nhìn Thẩm đại nương, nàng vừa mới hạ sốt. Ngoại trừ ho nhiều thì không có gì đáng ngại. Nàng mặc thêm áo choàng, nhẹ giọng nói: "Chúng ta nên đi thôi."
"A Thanh, đường trơn, con chiếu cố Ly Hạ." Thẩm đại nương trên giường ho lớn.
"Đã biết thưa mẹ."
"Thẩm đại nương, người nghỉ ngơi đi. Chúng con sẽ cẩn thận." Nàng nói xong rồi đi ra cửa.
Trầm Mộ Thanh ánh mắt nhu hòa, cẩn thận từng li từng tí nhìn bóng lưng của Ly Hạ. Trong mắt hắn chỉ có thân ảnh của Mạch Ly Hạ, trong lòng hắn mềm nhũn, mặt nóng lên. Trong nháy mắt hắn có chút sợ sệt, vội cúi đầu cầm lấy cái dù rồi đi đến.
Sau khi về đến nhà, Mạch Ly Hạ để Trầm Mộ Thanh ở phòng khách. Bản thân nàng đến hiệu thuốc phối dược. Thạch cao, cam thảo, gạo tử, quế đối với phong hàn có tác dụng rất tốt. Nàng đưa cho Trầm Mộ Thanh hai viên thuốc.
"Hai viên thuốc này, nếu như Thẩm đại nương phát sốt huynh hãy cho người ăn. Qua mấy ngày thì sẽ tốt lên. Lúc về nhớ giữ ấm cho Thẩm đại nương.
Còn nữa, cái túi này là trà Bát Bảo. Trà Bát Bảo lấy lá trà làm dược liệu chính, trộn lẫn với đường phèn, táo tỏ, cây Long Nhãn, trà hoa cúc, nho khô, mận. Có tác dụng thanh lợi cổ họng, Thẩm đại nương có thể uống nhiều một ít."
"Được... Cảm ơn muội." Trầm Mộ Thanh nhận gói thuốc, khóe mắt hiện lên vẻ thẹn thùng. "Về sau có việc gì nặng cứ tới tìm ta. Trầm Mộ Thanh ta mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng sức khỏe thì vẫn có."
Hắn nói xong, nhìn bên ngoài vẫn còn tuyết bay lả tả, xoay người nhìn nàng một cái. "Muội tự mình trở về, cẩn thận một chút... Ta về trước." Nói rồi cầm đèn giấy đi ra ngoài.
Mạch Ly Hạ nhìn chàng thanh niên đã đi xa, nội tâm nổi lên bất đắc dĩ. Nàng lấy chìa khóa nhà ra, trở về...
Trận tuyết này rơi nhiều, rơi suốt đêm. Mùa đông ở cổ đại tuyết đặc biệt nhiều và dày, cũng đặc biệt lạnh. Mạch Ly Hạ bắt đầu lười biếng, nàng nằm ỳ trong chăn không để ý đã hơn mười giờ.
Lề mề trên giường một lúc mới miễn cưỡng đi ra. Nàng đem đậu ngày hôm qua mua được đun nhừ. Bản thân cầm xẻng đi thanh lý tuyết đọng bên ngoài. Chắc phải tầm một canh giờ mới xong, tay nàng cũng đều đông lại rồi. Mạch Ly Hạ nghĩ thầm: Chắc lát nữa mình phải làm bao tay rồi.
Cháo Bát Bảo nàng nấu không khác biệt lắm. Mùa đông không có đồ ăn mới lạ, nàng đành tự mình làm tương nấm hương, nếm qua điểm tâm rồi trở về nhà.
Mùa đông ở cổ đại, nếu không có chuyện gì nữ nhân không cần phải đi làm. Không có âm nhạc, không có cửa hàng. Mạch Ly Hạ cuối cùng cũng hiểu ra vì sao nữ nhân cổ đại nào cũng đều thích thêu thùa. Không thể nói là yêu thích, chỉ làm để giết thời gian nên mới làm...
Mạch Ly Hạ vốn định làm áo ngực cho mình từ trong chăn bông Dương chưởng quỹ đưa tới, nhưng vì chuyện của sư phụ làm cho chậm trễ. Hôm nay có thể làm hai cái, vì không thêu hoa nên rất nhanh đã xong.
Nàng đo ngực mình rồi bắt đầu cắt áo. Thuận tay đo luôn một ngón tay cái rồi đến bốn ngón còn lại, cắt thành một cái gang tay. Áo ngực và bao tay cũng đều nhét bông.
Nhìn sản phẩm của mình, trong nội tâm nàng nổi lên ý khoe khoang. "Tay nghề của mình, nếu mang đồ đi bán thì xác định không phải chịu đói." Nghĩ đến đây, trên mặt nàng nở nụ cười. Giọn nói thanh thoát mềm mại.
Bên ngoài chim sẻ cũng vui sướng đập cánh. Mạch Ly Hạ cởi quần áo rồi mặc thêm áo ngực vào, đi nhanh vào bước. Tuy không tốt như ở hiện đại nhưng cũng rất chắc chắn. Ít nhất đi đường cũng không run run [= ="]. Nàng hài lòng, sau đó đeo thêm gang tay hồng nhạt.
Mạch Ly Hạ cố ý đeo gang tay đứng lên, đi vòng vòng trong sân. Về sau để ý đã đến giữa trưa.
Nàng nằm phía trước cửa sổ, tay chống cằm nghĩ đến bánh hành mỡ heo bà nội làm. Nói làm liền làm, thật ra cũng rất đơn giản.
Số lượng bánh rán hành nàng làm vừa đủ ăn, nhiều quá sẽ không ăn hết. Nàng nhào bột mì thêm một lúc rồi bỏ thêm chút hành và muối ăn, đặt tròn nồi mỡ heo bắt đầu nướng. Một lát đã ra lò nồi bánh bột ngô thơm nức, bên ngoài hơi cháy.
Mạch Ly Hạ nếm một cái, trên mặt nở ra nụ cười lâu lắm rồi mới xuất hiện. Mùi vị chính là con bà nó quá ngon.
Mặc dù là phần cho một người, Mạch Ly Hạ vẫn không ăn hết. Nàng chuẩn bị đem bánh còn dư để lại trong bếp thì trước mắt lóe lên một cái. Bánh hành mỡ heo trong lồng đã không thấy đâu.
Mạch Ly Hạ nghi hoặc nhìn bốn phía, chính là ở góc tường không xa có một con vật nhỏ. Hai chân trước của nó dựng lên, đựng bánh hành mỡ heo. Nhìn thấy nó, Mạch Ly Hạ vui mừng cười hai tiếng, rất cao hứng.
"Con vật nhỏ. Đã lâu không gặp."
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
10 chương
516 chương
183 chương
60 chương
11 chương
10 chương
6 chương