Stefan thở dài lần nữa – “Được rồi , được rồi.Tôi xin lỗi. Tôi đã sai rồi.Tôi không nên tống cổ anh ra ngoài như thế. Như vậy đủ chưa?” “Anh không chắc chú thực có ý xin lỗi. Lại một lần nữa, thêm cảm xúc vào ---” “Damon,thề có Chúa cái trang web đó là cái gì vậy?” “Oh,anh tưởng nó rõ ràng hơn thế chứ ; họ đặt các màu có tông gần giống nhau để chỉ có vampire hoặc phù thủy hoặc những thứ đại loại thế có thể đọc và loài người sẽ chỉ nhìn thấy trang trắng .” “Nhưng làm sao anh tìm ra nó?” “Chút nữa anh sẽ nói chú biết.Nhưng thử nghĩ về điều đó đi em trai. Chú và Elena – tận hưởng tuần trăng mật hoàn hảo bé nhỏ , rồi cũng chỉ là thêm hai con người vào cái thế giới đã đầy nhóc người này. Chú càng muốn đi sớm bao nhiêu, chú càng có thể hát bài “ Ding dong , cái xác đã chết!” sớm bấy nhiêu mà thôi.” “Tôi vẫn muốn biết làm thế nào anh lại dạo trúng cái web đó.” “Thôi được rồi .Anh khai hết : Anh bị dính với thời đại công nghệ thông tin này. Anh có một website riêng. Và một người phụ nữ trẻ rất hữu dụng đã liên lạc với anh để coi anh có đúng là “thứ” mà anh đã nói trên web hay anh chỉ là một tên với những ý tưởng điên rồ. Anh nhận thấy thông tin đó phù hợp với chú.” “Anh---một trang web? Tôi không tin được---” Damon gạt phắt anh đi - “Anh tin vào thông tin đó bởi anh đã từng nghe về nơi đó – Shi no Shi.” “Cái chết của cái chết – nó là vậy” “Đó là cách nó phiên âm với anh.” – Damon tung một nụ cười 1000 kilowat hướng vào Stefan , ngó anh chăm chú cho tới khi Stefan phải ngoảnh mặt đi với cảm giác như thể suýt nổ tung dưới ánh mặt trời vì không mang nhẫn. “Sự thực là” – Damon tiếp tục trò chuyện – “Anh đã mời một người đến để giải thích mọi thứ cho chú.” “Anh đã ..CÁI GÌ CƠ ?” “Đáng lẽ hắn ta phải có mặt ở đây chính xác lúc 4 giờ 44 .Đừng trách anh về chuyện thời gian , thời điểm đó đặc biệt với hắn thì phải.” Và rồi , với một tiếng động cực nhỏ và hiển nhiên không mang chút năng lượng nào có thể khiến Stefan nhận ra , có thứ gì đó đáp xuống chạc cây phía trên họ rồi từ tự hạ xuống,biến hình như nó đã từng làm trước đây . “Thứ đó” ,trên thực tế lại là một người thanh niên trẻ với mái tóc màu đen nhưng phần chóp lại đỏ rực và đôi mắt màu vàng tĩnh lặng.Khi Stefan vòng đến trước mặt hắn , hắn giơ hai tay lên đầu - biểu hiện vô hại và đầu hàng. “Ngươi là thứ quái quỉ gì vậy?” “Ta là ‘thứ quái quỉ’ Shinichi” – gã thanh niên đáp lại tỉnh bơ – “Nhưng,như ta đã nói với anh trai ngươi,hầu hết mọi người đơn giản gọi ta là Shinichi.Đương nhiên điều đó cũng tùy thuộc vào ngươi.”