Anh đáp xuống mặt đất nhẹ nhàng như một bông tuyết và liếc nhìn mọi hướng,sử dụng tất cả giác quan vampire của mình để kiểm tra vùng đất. Anh không cảm thấy thứ gì giống như một cái bẫy ; không có sát ý , chỉ có mỗi quang cảnh không thể nhầm lẫn để lại do hành vi bạo lực của đám cây. Anh giữ nguyên hình dạng con người để trèo lên cái cây mang dấu hiệu của anh trai anh. Anh không cảm thấy ớn lạnh khi trèo lên cành sồi nơi anh trai anh đã tựa vào khi vụ tai nạn xảy ra ngay dưới chân anh ta . Anh có quá nhiều máu của Elena chảy trong mình để cảm thấy lạnh.Nhưng anh e rằng khoảng rừng này có vẻ rất lạnh ; như thể có thứ gì đó đã khiến nhiệt độ trở nên như thế. Nhưng tại sao? Anh vốn quen thuộc với các dòng sông và những cánh rừng xuyên qua Fell Church , vậy tại sao lại không biết đến sự hiện diện của chúng ? Dù chúng là gì đi nữa , cuối cùng chúng cũng phải bộc lộ bản thân trước anh nếu chúng muốn tồn tại ở Fell Church này. “Vậy sao chúng còn chờ đợi ?” – anh tự hỏi trong lúc ngồi xổm trên chạc cây. Anh đã cảm thấy sự hiện diện của Damon từ rất sớm so với những gì các giác quan của anh có thể làm trước cái ngày được Elena chuyển hóa , và anh giữ mình không nao núng. Thay vào đó , anh xoay lưng đối diện với thân cây và phóng mắt quan sát. Anh có thể cảm thấy Damon đang phóng đến gần, ngày càng nhanh hơn , ngày càng mạnh mẽ hơn – và rồi Damon sẽ tới bên , đứng cạnh anh , nhưng anh ta đã không làm thế. Stefan cau mày . “Lúc nào cũng đáng để nhìn lên , em trai à,” – một giọng khuyên nhủ đầy quyến rũ vang lên phía trên anh , sau đó Damon – kẻ đang bám lấy cái cây như một con thằn lằn , thực hiện một cú bay vòng về phía trước và tọa trên chạc cây của Stefan . Stefan không đáp lại mà chỉ quan sát người anh trai. Cuối cùng anh lên tiếng: “Tinh thần anh có vẻ tốt quá ha .” “Anh vừa có một ngày đã đời ” – Damon đáp – “Anh có nên kể cho chú nghe tên của họ không nhỉ? Có Elizabeth cô nàng bán thiệp chúc mừng này, và cô bạn yêu quí Damaris có chồng làm việc ở Bronston , còn cả Teresa bé bỏng trẻ trung làm tình nguyện ở thư viện , và còn…” Stefan thở dài - “Đôi lúc tôi nghĩ là anh có thể nhớ được tên của từng cô gái mà anh hút máu trong cả cuộc đời nhưng anh lại thường quên mất tên của tôi ” “Vớ vẩn…em trai.Giờ , kể từ khi Elena chắc chắn đã giải thích cho chú điều gì đã xảy ra khi anh cố cứu Bonnie – cô phù thủy bé nhỏ của chú , anh cảm thấy chú nợ anh một lời xin lỗi.” “Và kể từ khi anh gửi cho tôi mẩu nhắn mà tôi chỉ có thể hiểu là một lời khiêu khích thì tôi thực sự cảm thấy anh nợ tôi một lời giải thích.” “Xin lỗi trước đã ” – Damon bật lại. Và rồi, anh tiếp tục với một giọng điệu kéo dài đầy kiên nhẫn - “Anh chắc là chú nghĩ mọi thứ đã quá đủ tồi tệ kể từ khi chú hứa với Elena khi cô ấy đang hấp hối rằng chú sẽ chăm sóc anh - mãi mãi.Nhưng có vẻ như chú chưa bao giờ nhận ra là anh cũng đã lập lời hứa tương tự như vậy, và chính xác anh không phải tuýp người có thể chăm sóc ai đó.Giờ với sự thực là cô ấy không còn “chết” nữa, có lẽ chúng ta chỉ cần quên đi việc đó.”