“Nhưng Elena—chị đã về..” “Chị biết,bé yêu,chị hứa ngày nào đó sẽ đến tìm em.Nhưng giờ--chạy đi nào ,bé yêu…” “Em đã bảo họ chị sẽ về mà.Hồi trước chị cũng về.” “Chạy đi!Margaret!” Thổn thức trong làn nước mắt,nhưng có lẽ ,dù theo cách ngây thơ của một đứa trẻ,cô bé vẫn nhận ra sự nghiêm túc của tình thế,.Margaret chạy đi , Elena bước theo nhưng cô rẽ vào một cầu thang khác ,tách khỏi Margaret. Rồi cô nhận thấy mình bị đứng chắn bởi một Damon đầy vẻ chế giễu. “Cô em nói chuyện lâu quá đấy,” – anh ta nói trong lúc Elena khẩn trương nhẩm lại các phương án trong đầu.Quay trở lên ban công lúc đầu ? Không.Mấy cái xương của Damon có thể bị đau chút đỉnh nhưng nếu Elena mà nhảy thì lại là một câu chuyện khác ,cô chắc chắn sẽ gãy cổ . Làm sao đây? Nghĩ đi nào! Rồi cô mở cánh cửa dẫn tới tủ chứa đồ kiểu Trung Quốc trong khi hô “Nhà bác Tilda” mà thậm chí không chắc liệu ma thuật có còn hoạt động không.Cô đóng sầm cánh cửa vào mặt Damon. Cô đã đến nhà bác Tilda,nhưng là ngôi nhà trong quá khứ của bác Tilda.”Thảo nào hồi xưa người ta cứ cười bác Tilda vì đã trông thấy những thứ kì lạ” - Elena nghĩ thầm ngay lúc cô thấy một phụ nữ xoay người lại với mình,trên tay là một cái khay lớn đựng đầy thứ gì đó tỏa ra mùi của nấm ,bà hét lên và đánh rơi cái khay . “Elena!” – bác kêu lên . “Cái ..không thể là cháu…cháu lớn quá!” “Chuyện gì thế?” – bác Maggie – bạn của bác Tilda xuất hiện từ một phòng khác lên tiếng hỏi.Trông bà cao hơn và khắc khổ hơn bác Tilda. “Cháu đang bị truy đuổi” – Elena khổ sở - “Cháu cần tìm một cánh cửa ,và nếu mọi người nhìn thấy một chàng trai đuổi theo cháu— ” Ngay lúc đó Damon bước ra khỏi chiếc tủ treo áo khoác .Cùng lúc, bác Maggie giơ chân ra,ngáng anh ta ngọt sớt ,bác nói :”Phòng tắm nằm gần cháu,” và nhặt một bình hoa ,đập vô đầu Damon – người đang tính nhổm dậy.Đập khá mạnh. Elena lao vọt qua cánh cửa phòng tắm,miệng hô : “Trường trung học Robert E.Lee mùa thu năm ngoái – ngay khi chuông vừa reo!” Sau đó cô phải bơi ngược trong dòng người tạo bởi hàng tá hàng tá học sinh đang cố đến lớp đúng giờ - nhưng rồi một trong số họ nhận ra cô ,rồi lại một người nữa,và vì cô đã thành công di chuyển đến một thời điểm khi cô chưa chết nên không có ai hét lên “Maaaa!”, nhưng cũng chưa có ai từng trông thấy Elena Gilbert mặc một cái áo phông kiểu nam ra ngoài áo trong hay trông thấy mái tóc cô xổ ra tán loạn qua vai như thế này. “Đây là phục trang ột buổi diễn!” – cô hét lên và tạo thêm một truyền kì bất hủ về mình trước khi chết bằng cách hô thêm : “Nhà Caroline!” rồi chui vô một cái tủ đựng đồ lau dọn.Một giây sau ,một chàng đẹp trai chói lóa nhất mà bất kì ai từng trông thấy xuất hiện sau cô ,xẹt vô cái tủ bằng một cách tương tự, trong lúc thốt ra vài từ bằng thứ ngôn ngữ nước khác. Khi cái tủ được mở ra lần nữa,chẳng có cô gái hay anh chàng nào ở trong đó .