Elena đáp xuống ,chạy dọc trên hành lang và suýt đâm sầm vô một ông Forbes đang khật khưỡng.Ông đang uống một thứ trông như một cốc thủy tinh lớn chứa đầy nước cà chua ép có mùi cồn. “Bọn tôi không biết nó đi đâu,được chưa?” – ông ta gào lên trước khi Elena kịp mở lời – “Tôi chỉ có thể nói là con bé điên rồi.Nó nói về buổi lễ gì ấy với cái ban công—và cái cách nó ăn mặc ! Thời nay bố mẹ không còn kiểm soát nổi lũ trẻ nữa rồi!” – ông dựa vào tường ,từ từ tụt xuống . “Cháu rất tiếc” – Elena thì thầm . Buổi lễ.Phải rồi,lễ Ma Thuật Đen thường được tổ chức vào lúc trăng lên hoặc nửa đêm.Chỉ còn mấy phút nữa là tời nửa đêm.Nhưng trong vài phút này,Elena đã vạch ra một phương án B. “Phiền bác chút” – cô vừa nói vừa nhấc cốc nước khỏi tay ông Forbes và ném nó vô thẳng mặt Damon - người vừa bước ra từ một cái tủ đựng đồ.Rồi cô hô : “Một nơi giống loài ấy không thể nhìn thấy!” và bước vào… Xe limbo ? Thiên đường ? Một nơi giống loài ấy không thể nhìn thấy.Đầu tiên, Elena lo cuống lên,bởi cô không thể nhìn thấy cái gì cả. Nhưng rồi cô nhận ra nơi cô đang đứng : sâu trong lòng đất,bên dưới ngôi mộ rỗng của bà Honoria Fell.Cô đã từng ở dưới này một lần,chiến đấu để cứu mạng Stefan và Damon. Hiện tại,ở cái nơi đáng lẽ không còn gì ngoài bóng tối ,chuột và nấm mốc lại có một ánh sáng nhỏ xíu đang le lói.Trông như một phiên bản mini của Tinkerbell vậy – chỉ là một hạt sáng chao liệng trong không gian thôi , nó không dẫn dắt cô đi theo ,cũng không có ý giao tiếp với cô mà Elena nhận ra dường như nó muốn …bảo vệ cô .Cô bắt lấy đốm sáng,nó tỏa sáng và man mát giữa những ngón tay cô .Cô nhận ra quanh mình bỗng lan tỏa một vòng tròn sáng,lớn đủ ột người trường thành ngồi vào giữa. Khi cô quay lại , Damon đang ngồi giữa quầng sáng ấy. So với một kẻ vừa được “ăn” thì trông anh nhợt nhạt một cách kì lạ.Nhưng anh không nói gì ,chỉ nhìn cô . Elena tiến lại chỗ anh và chạm vào cổ anh . Một giây sau,Damon lại lần nữa uống,chìm vào sâu,sâu bên trong dòng máu lạ thường nhất trên thế giới. Thông thường anh sẽ nhấm nháp ,cảm nhận mùi vị bữa ăn xem nó có cái vị của quả mọng hay vị của loại quả nhiệt đới ,là mịn màng,phảng phất như khói hay tròn trịa ,ấm như gỗ với dư vị của tơ lụa trên môi...Nhưng không phải lúc này. Không phải với thứ máu này , bởi nó vượt quá bất kì thứ gì anh có thể diễn tả bằng từ ngữ.Thứ máu này đong đầy anh với thứ Quyền năng anh chưa từng biết đến trước kia… Damon… Tại sao anh không thể lắng tai nghe ? Làm thế nào anh có được thứ máu lạ lùng mang mùi vị của cuộc sống sau cái chết này ? và tại sao anh không thể nghe thấy lời người áu đang nói ? Làm ơn , Damon.Xin hãy đấu tranh với nó…