Dư âm
Chương 1 : Dư âm
Gió đêm mùa hạ còn mang theo chút nóng bức của ngày hè nhưng đã dễ chịu hơn rất nhiều. Thẩm Trị đã uống chút rượu, đầu óc có hơi mê man, thừa dịp đêm chưa muộn, bỏ qua căn phòng ồn ào náo nhiệt, một mình anh đi ra ngoài hóng gió.
Đây là biệt thự nằm ở ngoại ô của bạn tốt Cao Lãng. Cuối tuần, Cao Lãng thường xuyên hẹn đám bạn tốt ra đây thư giãn, bơi lội, tiệc tùng, nướng đồ ăn, tiết mục tiêu khiển chưa bao giờ hết. Mặc dù Thẩm Trị không nhiệt tình với mấy loại hoạt động này nhưng anh ngẫu nhiên vẫn sẽ tham gia. Thời gian gần đây hơi buồn chán, phát hiện bọn họ uống rất nhiều, anh đi ra một mình trong chốc lát, đi vào một rừng cây cách đó không xa, ngồi trên thảm cỏ dựa vào thần cây nhắm mắt dưỡng thần.
Một lát sau, Thẩm Trị lại nghe thấy tiếng bước chân của hai người đang đi tới. Cách môt bụi cỏ và thân cây, người đang đi tới không thấy được Thẩm Trị. Thẩm Trị nghe được bọn họ đang nói chuyện, định đứng dậy rời đi liền nghe được âm thanh mập mờ.
Là tiếng thở dốc khác thường, gấp rút lại triền miên, giữa rừng cây nhỏ yên tĩnh có thể nghe được rõ ràng tiếng môi lưỡi dây dưa quấn quít cùng âm thanh nghẹn ngào của người con gái.
Thẩm Trị đang do dự lúc này có nên ra ngoài hay không. Bên kia, âm thanh cởi quần áo sột soạt đã vừa vặn đập vào tai anh, không lâu sau âm thanh va đập của thân thể cùng tiếng thở đè nén trầm thấp hiển nhiên quanh quẩn trong khu rừng. Khoảng cách rất gần, hai người đó say sưa vẫn chưa phát hiện ra Thẩm Trị, nhưng cũng vừa vặn chặn lối ra của anh.
Sau một lúc, những động tác vừa gấp rút vừa mãnh liệt này chấm dứt, sự việc bí mật kết thúc tại đây. Chờ hai người kia rời khỏi, Thẩm Trị mới đứng dậy trở về biệt thự.
Khi Thẩm Trị trở lại đã có không ít người chiếm chỗ. Có người uống rượu, có người chơi game, lại có mấy cô gái tụ tập ở nơi đó nói chuyện trên trời dưới đất. Cao Lãng đang ngồi ở trên ghế salon, ngửa đầu uống một lon bia, trên cổ anh ta còn có một vết đỏ mờ mờ.
Mấy cô nữ sinh thanh thuần, động lòng người vẫn luôn đưa mắt vụng trộm dò xét Cao Lãng, ánh mắt nhu tình như có như không.
Cao Lãng sắc mặt vẫn bình thường, thấy Thẩm Trị đến liền hỏi anh: "Cậu chạy đi đâu vậy?"
Thẩm Trị không trả lời anh ta, cầm một chai bia ướp lạnh trên bàn qua, rót hơn phân nửa mới phát hiện bia không còn lạnh nữa.
Mùa hè này với mới bắt đầu, Thẩm Trị đã cảm thấy nó đặc biệt nóng nực lại oi bức.
__________________________________________________________________
Du Âm giúp chú Vương cắt tỉa lại thảm cỏ, công việc bận rộn đến trưa.
Thẩm phu nhân mấy ngày trước vừa bay đến Ireland, nghe nói là cùng hội chị em đi nghỉ mát. Thẩm tiên sinh bận rộn, hầu như chỉ ở công ty rất ít về nhà, còn con cả của Thẩm gia ở nước ngoài từ lâu, ngôi biệt thự lớn như vậy chỉ còn lại một mình Thẩm Trị là chủ nhân.
Trời tối nhưng Thẩm Trị vẫn chưa về, Du Âm cùng dì Trần ăn cơm, sau khi chắc chắn không còn việc gì nữa mới trở về phòng mình. Cô không nghỉ ngơi chút nào liền đem đề ôn thi ra bắt đầu làm.
Cuối tuần bận rộn sắp kết thúc, ngày mai cô sẽ trở lại trường học. Du Âm năm nay đang học cao nhị sắp bước vào cao tam, siêng năng học hành không hề lười biếng.
Bất giác đã quá nửa đêm, hơn mười hai giờ rồi, Du Âm vẫn còn cắn bút suy nghĩ đề bài khó. Bên ngoài có tiếng xe vang lên, chắc là Thẩm Trị về rồi.
Bình thường Thẩm Trị rất ít khi có việc phải tìm người làm vào buổi tối. Nhưng đêm nay điện thoại nội tuyến bên trong phòng vang lên, Du Âm rất nhanh nhận máy.
"Giúp tôi nấu một chén canh giải rượu."
"Cộc cộc"
"Vào đi"
Du Âm bước vào phòng Thẩm Trị. Thẩm Trị đang ngồi trên ghế salon phía ngoài, đầu hơi ngửa ra sau mắt nhắm lại, xem ra có chút mệt mỏi. Du Âm nhẹ nhàng bước lên phía trước, đem bát canh giải rượu đặt trên bàn trà trước mặt anh rồi chuẩn bị rời đi.
"Giúp tôi chuẩn bị nước tắm, cảm ơn."
Thẩm Trị không mở mắt, Du Âm lên tiếng đáp, xoay người vào phòng tắm. Cô mở nước bồn tắm, nhìn nước nóng đang bốc hơi "ào ào" chảy vào bồn tắm.
Thẩm Trị uống canh giải rượu được một lúc, cảm thấy không còn choáng váng nữa mới đứng dậy đi vào phòng ngủ. Anh lấy quần áo từ bên trong tủ, đến cửa phòng tắm, nói với Du Âm còn ở trong phòng tắm: "Em đi nghỉ ngơi đi."
Nước trong bồn tắm đã đầy hơn phân nửa, Du Âm vẫn đang ngồi xổm, nghe được lời của Thẩm Trị liền nhanh chóng đứng lên. Động tác quá nhanh, cô còn có bệnh thiếu máu trong người, nhất thời trước mắt tối sầm thân thể lao đảo ngã vào trong bồn tắm.
"Tùm" một tiếng, bọt nước văng khắp phòng.
Nửa người của Du Âm ngã vào trong bồn tắm, bộ dạng chật vật. Cô mặc một bộ áo ngủ màu trắng, kiểu dáng rất bảo thủ, bị nước thấm ướt liền trở nên trong suốt, xuyên qua lớp vải mỏng manh đó có thể thấy được áo lót màu trắng cùng nội y màu xám.
Không phải cùng một bộ. Mắt Thẩm Trị có hơi nheo lại nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng.
Du Âm dáng dấp không tệ, chỉ là ngũ quan có chút mờ nhạt. Bình thường cô cực kỳ kín đáo, Thẩm Trị cũng không nghĩ tới dáng người Du Âm đẹp như vậy, nhất là ngực, không giống ngực của một thiếu nữ mười bảy tuổi.
Mùa hè này thật sự là nóng đến không thể chịu được, Thẩm Trị bắt đầu cảm thấy thân thể mình bốc hỏa.
Du Âm không quan tâm toàn thân mình đang bị đau, nhanh chóng bò khỏi bồn tắm bối rối dùng tay che trước ngực, trong lòng thầm nghĩ nên nhanh nhanh đi ra ngoài. Nhưng Thẩm Trị đang đứng trước cửa, thân hình che chắn cực kỳ chặt chẽ.
Không hiểu vì sao Thẩm Trị lại đứng bất động, Du Âm hơi nóng nảy, kêu một tiếng: "Cậu Hai!"
Thẩm Trị vẫn đứng bất động ở đó, Du Âm khẽ dựa gần anh, anh nhìn kỹ cô, còn nghe được một mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô. Anh không thể hình dung đó là hương vị gì, chỉ là cảm thấy nó rất dễ chịu. Mùi hương đó quyến luyến, quẩn quanh khiến cơ thể anh bắt đầu có phản ứng khác thường, cổ họng dần trở nên khô nóng.
"Cậu Hai, cậu tránh đường giúp em một chút." Tình huống rối rắm, tiếng nói Du Âm run nhè nhẹ.
Thẩm Trị cuối cùng cũng cử động, nhưng chỉ dịch dịch thân người để chừa ra khe hẹp. Du Âm chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cô không nghĩ ngợi gì nhiều, vừa mới bước ra lại vô ý đụng phải Thẩm Trị. Lúc Du Âm sắp bước ra cửa lại bị một đôi tay giữ chặt lại…
Thẩm Trị cảm thấy mình thật sự đã uống say rồi.
__________________________________________________________________
Buổi sáng ở Thẩm gia tuy bận rộn nhưng vẫn yên tĩnh, đám người hầu đều mỗi người tự hoàn thành nhiệm vụ của mình. Hôm nay là chủ nhật, bình thường Du Âm đều là buổi sáng lên làm việc buổi chiều mới đến trường học. Nhưng hôm nay Du Âm đặc biệt xin dì Trần được nghỉ.
Dì Trần không do dự mà cho phép cô nghỉ. Chưa đến chín giờ, Du Âm liền mang theo túi sách đi khỏi Thẩm gia.
Cô chỉ có một mình, không đến trường học, cũng chẳng biết phải đi đâu. Ngồi trên xe buýt cứ trằn trọc mãi, rất lâu sau mới xuống xe.
Du Âm đi trên một con đường xa lạ không biết đang ở chỗ nào, chỉ biết nơi này cách Thẩm gia và trường học rất xa. Cô đi trên đường không có mục đích, thân thể khó chịu, không có cách nào che giấu được sự hoảng loạn của nội tâm. Cô đi về phía trước liền ngồi xổm xuống, vùi đầu vào giữa hai bàn tay nhỏ giọng thút thít.
Trong thành phố này, mọi người đều không dễ dàng gì mà sống, ở ven đường ngồi khóc cũng không có gì là lạ. Nhưng người trước kẻ sau đều không khỏi chú ý, rời đi liền cảm thấy biết đâu người kế tiếp ngồi ven đường nức nở lại chính là mình?
Du Âm khóc một hồi liền chậm rãi đứng lên, lau đi nước mắt trên mặt. Cô đi đến một hiệu thuốc, nhân viên cửa hàng hỏi cô muốn mua thuốc gì. Giọng nói của cô rất bình thản: "Thuốc tránh thai."
Sau đó lại nói thêm một câu: "Thuốc tránh thai khẩn cấp."
Du Âm ngồi uống thuốc trên một băng ghế ở công viên nhỏ, ngồi một lúc lâu mới đi khỏi. Cô không lập tức trở về trường học, gần trường học có rất nhiều tiệm tạp hóa. Cô tìm một tiệm bán đồ uống lạnh, gọi đồ uống rồi ngồi trong cửa hàng bắt đầu tập trung làm bài tập tiếng Anh, lập tức muốn thi cuối kỳ, cực kỳ trân trọng thời gian.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, bạn thân Chu Kỳ gọi điện thoại tới hỏi cô khi nào mới trở về trường học, Du Âm mới thu dọn bài vở trở về ký túc xá.
Chu Kỳ là một cô gái hoạt bát, quan hệ với mọi người rất tốt, là bạn thân nhất của Du Âm. Mọi người đều không hiểu tại sao Du Âm lại trở thành bạn thân của Chu Kỳ, bởi trong mắt mọi người, Du Âm kiệm lời, hướng nội, rất khó tiếp xúc, so với Chu Kỳ đúng là một trời một vực.
Tuy nhiên điều này không có gì ngăn cản hai người như hình với bóng.
Du Âm và Chu Kỳ ở cùng ký túc xá, mỗi cuối tuần trở về Chu Kỳ đều mang theo bao lớn bao nhỏ toàn là thức ăn. Lần này cũng không ngoại lệ, cô ấy nhớ rõ Du Âm thích ăn cay, thấy Du Âm về tới liền vui vẻ nói: "Lần này mẹ tớ làm rất nhiều chân gà, tớ đem cho cậu ăn tới ngán luôn này."
Thái độ của Du Âm có chút hờ hững với Chu Kỳ, chỉ nhàn nhạt lên tiếng đáp lại. Chu Kỳ cũng không thèm để ý, tính tình Du Âm có chút nhạt nhẽo, cô ấy sớm đã quen tự mình thu dọn đồ đạc.
Du Âm nhanh chóng thu lại tâm tư của mình rồi nói chuyện phiếm với Chu Kỳ như mọi ngày. Chờ đến khi dọn dẹp gần xong, Chu Kỳ liền kéo Du Âm chuẩn bị đi ăn cơm. Vừa ra khỏi cửa, điện thoại của Du Âm vang lên, cô lấy điện thoại lướt qua màn hình, là Thẩm Trị.
Rất ít người gọi điện thoại cho Du Âm, Chu Kỳ tò mò hỏi: "Ai vậy?"
Du Âm tắt máy chuyển về chế độ im lặng, nhanh chóng cất điện thoại: "Không biết, là số lạ."
Hai người cùng nhau đi ăn cơm, sau đó vừa ăn vừa nói chuyện học tập, tám chuyện trên trời dưới đất, điện thoại di động trong túi lúc tối lúc sáng, rất nhanh đã yên lặng.
__________________________________________________________________
Mẹ Thẩm buổi sáng trở về từ Ireland, hỏi dì Trần mới biết Thẩm Trị đêm qua về rất muộn, hình như còn uống rượu đến giờ vẫn chưa dậy.
Đang nói thì nhìn thấy Thẩm Trị từ trên lầu đi xuống, mẹ Thẩm giả vờ tức giận: "Mẹ bình thường không thích quản con nhưng con bao nhiêu tuổi mà lại đi học người ta uống rượu?"
Dì Trần thấy Thẩm Trị đi xuống liền phân công người hầu đi quét dọn phòng anh. Thẩm Trị thấy vậy thuận miệng nói: "Ga giường bẩn rồi, tôi ném trong thùng rác, giúp tôi ném đi rồi đổi một cái mới."
Sau đó Thẩm Trị ngồi đối diện với mẹ Thẩm nhanh chóng đổi đề tài: "Mẹ, ba đã biết mẹ về chưa?"
"Ông ấy à, làm gì có thời gian quan tâm tới mẹ!". Nói tới chồng mình, mẹ Thẩm lại phàn nàn không dứt.
Hôm nay là ngày trở về nhà lớn Thẩm gia, họ Thẩm gia tộc to lớn, người chủ lớn nhất bây giờ vẫn là ông nội của Thẩm Trị. Ngoại trừ những ngày lễ truyền thống, mỗi tháng đều có một ngày cố định con cháu đều trở về nhà lớn ăn cơm. Thẩm phu nhân không có thời gian nghỉ ngơi liền cùng Thẩm Trị về nhà lớn.
Ông nội Thẩm Trị, Thẩm Thế Phạm là người rất thích dạy dỗ đám con cháu. Các cô các chú, thậm chí cả cha Thẩm Trị cũng thường xuyên bị ông nội Thẩm gọi vào thư phòng nói chuyện. Đám con cháu nhỏ như Thẩm Trị càng bị ông nội Thẩm dạy dỗ, mọi người đều rất sợ hãi ông, nhưng duy chỉ có Thẩm Trị là ngoại lệ. Ông nội Thẩm thương nhất là Thẩm Trị, mỗi lần gặp anh là vẻ mặt ôn hòa. Mỗi khi về nhà lớn, ông nội Thẩm đều đặc biệt quan tâm Thẩm Trị, lôi anh cùng đánh cờ, còn hỏi thăm chuyện học tập.
Thẩm Trị mỗi lần về luôn cùng ông nội đánh cờ. Tuy nhỏ tuổi nhưng kỳ nghệ quả thực không tệ, ông nội Thẩm mỗi lần đánh cờ cùng Thẩm Trị đều rất vui vẻ.
Lúc Thẩm Trị đi gọi điện thoại đã là giờ cơm tối, gọi hai cuộc Du Âm đều không trả lời, anh cũng không gọi tiếp.
Sáng thứ hai, Thẩm Trị dậy sớm đi học như thường ngày.
Truyện khác cùng thể loại
2794 chương
131 chương
44 chương
51 chương
51 chương