Cô quay lại, thật chậm rãi ,để nhìn vào Damon. “Tôi có thể gọi ai đó tới giúp Matt được không? Tôi sợ bỏ cậu ấy lại đây sẽ không an toàn; tôi sợ chúng sẽ bắt được cậu ấy.” Việc đó cũng chỉ để cho hắn hiểu cô đã biết ‘chúng’ trốn trong những lùm cỏ,trong những cây đỗ quyên và trong những bụi cây nhựa ruồi xung quanh. Damon do dự, hắn có vẻ như cũng cân nhắc đến điều đó. Rồi hắn lắc đầu. “Chúng ta không muốn cho chúng quá nhiều đầu mối dẫn đến nơi ngươi ở,” - hắn hào hứng nói - “Đó sẽ là một trải nghiệm thú vị , xem các malach tóm hắn – và cách chúng tóm hắn.” “Đó không phải một trải nghiệm thú vị.” - Elena nói với giọng dứt khoát. - “Matt là bạn của tôi”. “Dù sao thì bây giờ chúng ta sẽ bỏ hắn lại . Ta không tin ngươi – cả khi ngươi nhắn tin cho Meredith hay Bonnie bằng điện thoại của ta.” Elena không nói gì . Thật ra mà nói, hắn đã đúng khi không tin tưởng cô, khi mà cô và Meredith và Bonnie đã tự lập một mật mã phức tạp bằng những cụm từ tưởng chừng như vô hại ngay khi họ biết Damon dõi theo Elena .Đó là chuyện trước kia trong đời cô - theo nghĩa đen - nhưng cô vẫn còn nhớ chúng. Lặng thinh, cô chỉ đơn giản đi theo Damon đến chỗ chiếc Ferrari. Cô phải chịu trách nhiệm về Matt. “Lần này,ngươi không tranh cãi nhiều , ta tò mò tự hỏi ngươi đang âm mưu điều gì .” “Tôi đang suy tính làm sao chúng ta có thể xoay sở với chuyện này. Trừ phi anh nói với tôi ‘chúng’ là gì,” - cô nói ra, cảm thấy dũng cảm hơn cô nghĩ. “Tốt thôi, hiện tại ‘chúng’ là cái gì tùy thuộc vào ngươi.” Damon tùy tiện tặng cho Matt một cú đá vào sườn. Hắn đi tới lui trong bãi đất tưởng chừng như nhỏ hơn bao giờ hết - trong một vòng tròn không bao gồm cô. Cô tiến vài bước về phía hắn – và trượt ngã. Cô không hiểu nổi tại sao điều đó lại xảy ra. Có thể con vật khổng lồ kia đang thở. Hay có thể đó chỉ do những chiếc lá thông trơn trượt dưới đế giày của cô. Nhưng trong khoảnh khắc khi cô đang hướng về phía Matt ,chân của cô dường như đã biến mất phía bên dưới thân và cô trượt trên mặt đất trống trơn không có gì để bám lấy. Và rồi, thật êm ái và nhẹ nhàng, cô đã ở trong vòng tay của Damon. Với lễ nghi đã tồn tại qua hàng thế kỉ của người Virginia,cô tự giác nói : “Cám ơn ”. “Rất vui lòng.” “Đúng ” - cô nghĩ - “Ý nghĩa của tất cả chuyện này là vậy,là sự ‘vui lòng’ của hắn ta, và đó là tất cả vấn đề.” Đó là khi cô nhận thấy họ đang hướng tới chiếc Jaguar của cô. “Ôi, không, chúng ta không thể,”- cô nói.