"Mình có viết một ít về nó tối qua trong lúc mình không ngủ được," Cô ấy nói. “Để nó nói thì tốt hơn mình.” Elena tìm trang và hít sâu, rồi cô bắt đầu: "Ngày 17 tháng Mười" "Nhật ký thân yêu, "Tối nay mình cảm thấy thật khủng khiếp. Và mình phải chia sẻ với ai đó về điều này. "Có chuyện gì đó đang đến giữa mình và Stefan. Anh ấy có một nỗi buồn khủng khiếp nào đó mà mình không thể hiểu được, và nó càng đẩy chúng mình ra hai phía xa nhau. Mình không biết phải làm sao nữa. "Mình không thể hiểu được những suy nghĩ của anh ấy. Nhưng anh ấy đang rất buồn vì một chuyện gì đó, và nếu anh ấy không kể với mình đó là cái gì, nếu anh ấy không tin mình nhiều đến thế thì mình không thấy chút hy vọng nào cho chúng mình cả. "Hôm qua khi anh ấy ôm mình, mình cảm thấy có một cái gì đó rất mượt mà xung quanh phía bên dưới áo sơ mi của anh ấy, có một cái gì đó như một chuỗi. Mình hỏi trêu chọc anh ấy, nó là món quà của Caronline không. Và anh ấy chỉ đứng như bị chôn chân và không nói bất cứ điều gì nữa. Nó như thể là anh ấy bất thình lình xa mình cả ngàn dặm và đôi mắt anh ấy..... có nhiều nỗi đau trong đó đến nỗi mình phải khó khăn lắm mới có thể chịu đựng được. Elena ngưng đọc và tìm những dòng cuối cùng của trang nhật ký bằng đôi mắt của mình. Mình cảm thấy như có ai đó dã làm đau anh ấy kinh khủng trong quá khứ và anh ấy chưa bao giờ vượt qua được điều đó. Nhưng mình cũng nghĩ anh ấy đang sợ một cái gì đó, những bí mật mà anh ấy sợ rằng mình sẽ biết. Nếu mình biết được nó là cái gì mình có thể chứng minh cho anh ấy thấy rằng anh có thể tin tưởng mình được. Rằng anh ấy có thể tin mình dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, đến phút cuối cùng. "Chỉ khi mình biết." Cô ấy thì thầm. "Khi cậu biết cái gì?" Meredith nói, Elena giật mình ngước lên. "Ồ, khi mình biết chuyện gì đang xảy ra ", cô ấy nhanh chóng đáp lại, đóng quyển nhật ký lại. "Ý mình là nếu mình biết rốt cuộc thì tụi mình cũng chia tay thì mình nghĩ là mình sẽ kết thúc nó cho xong. Và nếu mình biết mọi thứ đến cuối cùng sẽ ổn cả thôi thì mình sẽ chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì đang diễn ra. Nhưng chỉ là cứ ngày qua ngày mà chẳng chắc chắn gì cả thì thật là tồi tệ.” Bonnie cắn môi và đứng dậy, đôi mắt lấp lánh. "Mình có thể chỉ cho bạn cách tìm ra nó, Elena". Cô ấy nói. "Bà của mình đã kể ình nghe cách tìm ra người mà mình sẽ kết hôn. Nó được gọi là bữa ăn tối câm lặng." "Để mình đoán nhé, một mưu mẹo của các tu sĩ cổ", Meredith nói "Mình không biết nó có từ bao giờ", Bonnie nói. "Bà mình nói rằng luôn có những buổi ăn tối câm lặng.Dù sao thì, nó có tác dụng mà. Mẹ mình đã nhìn thấy hình ảnh của ba mình khi thử nó, và một tháng sau đó, họ cưới nhau. Nó dễ thôi Elena. Và cậu cũng đâu phải mất cái gì đâu?"