Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh
Chương 63
“Chào buổi sáng, dì Judith.” Cô trao cho ngưòi dì đang ngạc nhiên một cái ôm chặt và dài.
“chào buổi sáng, bí ngô.” Cô bế bổng Margaret lên và xoay tròn quanh căn phòng với cô bé. “À – ôi! chào buổi sáng, chú Robert.” Một chút xấu hổ vì sự hồ hởi và tình trạng ăn mặc, cô đặt Margaret xuống và vội vã đi vào bếp. Dì Judith cũng vào theo. Mặc dù có quầng thâm dưới mắt, nhưng dì đang mỉm cười. “Trông cháu rất có tinh thần sáng nay đấy.”
“Ôi, thế ạ.” Cô lại trao cho dì một cái ôm khác để xin lỗi cho quầng thâm dưới mắt kia.
“Cháu biết chúng ta phải đến văn phòng cảnh sát trưởng để tường trình cho họ về Tyler đấy.”
“Vâng,” Cô lấy nước hoa quả ra khỏi tủ lạnh và tự rót vào cốc.
“Nhưng cháu có thể ghé qua nhà Vickie Bennett trước được không? Cháu biết cô ấy hẳn đang buồn lắm, nhất là có vẻ như không có ai tin lời cô ấy cả.”
“Thế cháu có tin cô ấy không, Elena?”
“Có ạ,” cô nói một cách từ tốn, “cháu tin cô ấy. và, dì Judith” cô thêm vào, đi đến một quyết định, “cũng có chuyện xảy ra với cháu trong nhà thờ. Cháu nghĩ...”
“Elena, Bonnie và Meredith đến tìm cháu này.” Giọng Robert vang lên từ ngoài hành lang.
Cảm giác tự tin bị phá vỡ. “Dạ... chú mời họ vào đi ạ,” Elena gọi, và uống một ngụm nước cam. “Cháu sẽ kể với cô về chuyện đó sau,” cô hứa với dì Judith, khi những bước chân đã đến gần bếp.
Bonnie và Meredith dừng lại ở cửa, đứng đó với vẻ trịnh trọng lạ lùng.
Elena cảm thấy lúng túng, và đợi đến khi dì cô rời phòng rồi mới nói chuyện.
Sau đó cô hắng giọng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào lớp vải sơn lót sàn nhà đã sờn.
Cô liếc nhìn lên thật nhanh và thấy Bonnie và Meredith cũng đang nhìn vào chỗ đó.
Cô cười phá lên và âm thanh đó làm họ nhìn lên.
“Mình quá hạnh phúc để thậm chí có thể che giấu,” Elena nói, mở rộng hai cánh tay với họ. “Và mình biết mình phải xin lỗi về những gì mình đã nói, và mình xin lỗi nhé, nhưng mình không thể được thông cảm về việc đó. Mình đã rất tệ và mình đáng bị hành hình, và giờ chúng ta có thể giả vờ như nó chưa từng xảy ra không?”
“Cậu phải thấy có lỗi thôi, bỏ rơi bọn mình như thế,” Bonnie quở trách khi cả 3 người ôm lấy nhau tạo thành một hình tam giác.
“Và với Tyler Smallwood trong tất cả mọi người,” Meredith nói.
“À, thì mình đã học được một bài học vì chuyện đó rồi đấy thôi,” Elena nói, và trong một thoáng tâm trạng cô tối sầm lại. Sau đó Bonnie cười rung lên.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
185 chương
14 chương
75 chương
43 chương