Nhật ký công chúa

Chương 63 : Thứ sáu, ngày 2 tháng 5, nửa đêm, ở nhà

Biết mà! Biết ngay mà! Đáng ra mình phải sớm nhận ra rằng không có gì là hòan hảo cả. Mình đang nói về bữa tiệc sinh nhật tối nay của mình ý!!! Chỉ là tất cả mọi thứ đang diễn ra quá đẹp, như trong mơ vậy! Tuy không có lời mời đi dự vũ hội từ phía Michael hay lời "ân chuẩn" của bố cho phép mình hủy bỏ vụ nghỉ hè tại Genovia, nhưng tối nay, tất cả những người mình yêu quý nhất (à không, gần như tất cả thôi) đều ngồi chung một bàn mà không có cuộc khẩu chiến hay trận cãi vã nào. Mình thì cũng đã nhận được mọi thứ mình mong muốn (ờ thì...chỉ là gần như mọi thứ thôi). Anh Michael đã sáng tác bài hát tặng riêng cho mình. Chưa kể đến chiếc điện thọai di động... Mọi thứ, mọi người đều hòan hảo, trừ MÌNH!!! Mình cũng đã 15 tuổi rồi, đã đến lúc phải chấp nhận sự thật thôi!!! Số phận đã an bài, mình sẽ không bao giờ có một cuộc sống bình thường (như bao người khác). Và với một người có cuộc sống sống không bình thường, một gia đình không bình thường như mình thì đương nhiên không thể mong đợi một sinh nhật bình thường!!! Vậy mà súyt chút nữa buổi tối nay đã có thể trở thành một ngọai lệ (trong số phận đã định trước của mình)... Nếu không phải tại bà. BÀ VÀ CON ROMMEL. Ai lại vác CHÓ vào NHÀ HÀNG cơ chứ? Mình không cần biết chuyện đó có là bình thường ở Pháp hay không nhưng đây là nước Mỹ, không phải Pháp! Ai mà hiểu được mấy người ở Pháp họ đang nghĩ cái gì trong đầu. Đến ỐC SÊN mà họ còn coi là đặc sản cơ mà. ỐC SÊN ý, thật kinh dị!!! Người thông minh một chút cũng phải hiểu được là những thứ được-coi-là-bình-thường ở Pháp chưa chắc là đã được xã-hội-thừa-nhận ở Mỹ!!! Chắc chỉ có mình bà mới nghĩ được ra những chuyện như vậy. Bà thậm chí còn không hiểu vì sao mọi người trong nhà hàng nhặng xị lên như thế: "Tất nhiên là ta phải mang Rommel theo rồi." Vậy đấy, tại nhà hàng Les Hautes Manger. Tại bữa tối sinh nhật của mình. Bà vác theo CHÓ tới BỮA TỐI SINH NHẬT CỦA MÌNH. Tệ hơn nữa, với đúng một lý do: Nếu để Rommel ở nhà một mình, nó sẽ liếm cho tới khi rụng nốt những cọng lông còn sót lại trên người. Đúng vậy, con Rommel đang phải dùng thuốc Prozac, một lọai thuốc điều trị chứng rối lọan khả năng kiềm chế bản thân. Nhưng mình lại nghĩ đó không phải là vấn đề lớn nhất của con Rommel. Vấn đề lớn nhất của nó chính là: Nó phải sống với bà! Mình cũng sẽ thế thôi, nếu phải sống với bà, mình cũng sẽ liếm các sợi tóc trên đầu mình (nếu lưỡi mình đủ dài). Nhưng nói gì thì nói, không thể đem căn bệnh đó ra để biện minh cho việc bà vác theo Rommel đến dự bữa tối SINH NHẬT CỦA MÌNH được. Lại còn giấu nó trong một cái túi hiệu Hermes đã bị hỏng khóa!!! Chuyện gì đã xảy ra khi mình đang ở trong nhà vệ sinh ư? Này nhé, Rommel đột nhiên nhảy ra khỏi túi của bà và chạy tứ tung quanh nhà hàng - tuyệt vọng tìm mọi cách không để bị bắt lại (cũng dễ hiểu thôi, sống bên cạnh một người như bà thì ai mà sẽ chẳng làm như thế?) Chắc hẳn các thực khách của nhà hàng Les Hautes Manger phải kinh hãi lắm khi nhìn thấy một con chó púc 4kg mhỏ xíu trụi lông cứ len lỏi dưới những tấm khăn trải bàn. Sau đó anh Michael đã kể với mình: họ tưởng Rommel là một con chuột khổng lồ. Ngẫm lại cũng thấy đúng, không có cọng lông nào trên mình, trông Rommel chẳng khác gì lòai gặm nhấm. Nhưng dù sao thì họ cũng hơi quá khi nhảy chồm lên ghế, la hét inh ỏi về "con chuột" cỏn con này. Như vậy chỉ càng làm cho tình hình tồi tệ hơn mà thôi. Mặc dù thấy anh Michael kể có thấy một vài du khách lục đục lấy máy ảnh kỹ thuật số ra chụp ảnh lia lịa. Đảm bảo ngày mai trên trang nhất các tờ báo ở Nhật sẽ tràn ngập tin tức và hình ảnh về "chú chuột khổng lồ" tại một nhà hàng bốn sao ở thành phố Manhattan, Mỹ. Mình không được tận mắt chứng kiến chuyện gì đã xảy ra. Nhưng theo lời anh Michael thì mọi chuyện sau đó diễn ra như trong phim Baz Luhrmann (chỉ có điều không thấy bóng dáng của Nicole Kidman đâu): Người hầu bàn, dường như không để ý đến vụ ồn ào đang diễn ra trong quán, vẫn khệ nệ bê cái khay to đùng đựng những bát súp đã vơi một nửa mang theo vào bếp như bình thường. Bất ngờ con Rommel, đang bị dồn vào góc quầy hải sản, lao ra ngang lối đi của anh ta và điều gì xảy ra tiếp theo chắc ai cũng có thể đóan được: nước súp tôm hùm bắn tung tóe khắp nơi. Thật may là hầu hết đều "hạ cánh" xuống người bà. Súp tôm hùm ý! Và đấy là hậu quả của việc bà đã mang theo CHÓ đến bữa tối SINH NHẬT CỦA MÌNH, bộ váy đắt tiền hiệu Channel đi tong luôn. Tò mò thật, không chứng kiến tận mắt cảnh ấy. Sau đó, mặc dù không ai công nhận - kể cả mẹ - nhưng mình đóan hẳn bà trông phải cực cực cực kỳ buồn cười trong bộ cánh Channel-tẩm-súp-tôm-hùm ấy. Nếu được tận mắt nhìn thấy cảnh đó nữa thì đúng là mình không còn điều gì phải hối tiếc trong bữa tối sinh nhật tuyệt vời như hôm nay!!! Nhưng trước khi mình ra khỏi toa-lét, người ta đã kịp lau sạch sẽ đám súp tôm hùm trên người bà rồi. Chỉ còn lại những mảng vải bị ướt trên lưng bà mà thôi. Mình đã bỏ lỡ khúc cao trào nhất (lần nào cũng vậy). Và thay vào đó là phải chứng kiến cảnh buồn nhất của buổi tiệc: lúc tay quản lý hống hách bắt anh bồi bàn tội nghiệp trả lại cái khăn lau đĩa: anh ta đã bị đuổi việc. Đúng vậy, BỊ ĐUỔI VIỆC!!!!! Vì một chuyện hòan tòan không phải do lỗi của anh ta! Trông Jangbu - tên của anh hầu bàn - như sắp òa khóc. Anh ấy không ngừng xin lỗi hết lần này đến lần khác. Nhưng vẫn không giải quyết được gì. Vì nếu bạn làm đổ súp lên người một Công Nương ở giữa cái đất New York này đồng nghĩa với việc tên bạn sẽ lập tức vĩnh viễn bị xóa sổ tại tất cả các quán ăn, nhà hàng. Cũng giống như việc một người sành ăn bị bắt gặp lang thang trong quán Mcdonalds ở Paris. Hoặc chuyện ca sĩ P.Diddy đi mua quần lót trong siêu thị Wal-mart. Hay việc hai chị em Nicky và Paris Hilton tối thứ Bảy thay vì đi party lại nằm nhà xem chương trình Khám phá Địa lý Quốc gia. Đơn giản đó là ĐIỀU KHÔNG TƯỞNG! Mình đã cố nói đỡ cho Jangbu với người quản lý, sau khi Michael thuật lại cho mình nghe những chuyện đã xảy ra. Mình nói không có chuyện nhà hàng phải chịu trách nhiệm cho những gì con chó CỦA BÀ đã gây ra. Đáng ra ngay từ đầu nó đã không được phép có mặt ở đây rồi. Nhưng cũng không ích gì. Lần cuồi cùng mình nhìn thấy Jangbu là lúc anh ý đang lủi thủi đi về phía nhà bếp một cách buồn bã. Mình đã cố thuyết phục bà, bên bị hại (trong luật pháp người ta gọi là thế, mặc dù bà chẳng bị thương ở đâu cả) nói chuyện với người quản lý để không đuổi việc anh Jangbu. Nhưng bà nhất quyết không lung lay bởi lời cầu xin của mình. Kể cả khi mình nhắc với bà rằng phần đông những người hầu bàn đều là dân nhập cư, còn mới mẻ với đất nước này, và họ còn gia đình ở quê nhà phải chu cấp, nhưng bà vẫn lạnh lùng như không. "Bà," - mình gào lên trong tuyệt vọng - "Thử hỏi anh Jangbu có gì khác biệt so với Johanna, đứa bé mồ côi mà bà đang bảo trợ trên danh nghĩa của cháu cơ chứ? Cả hai đều đang cố gắng tồn tại trên hành tinh mà chúng ta gọi là Trái Đất này mà thôi." "Sự khác biệt giữa Johanna và Jangbu..." - bà gằn từng tiếng một, trong khi vẫn đang ôm riết lấy con Rommel vào lòng, cố gắng tìm cách xoa dịu nó (cuối cùng thì phải cần đến cả Michael, bố, thầy G và chú Lars mới có thể bắt lại được Rommel, ngay khi nó vừa định chạy qua cánh cửa quay để xong ra đại lộ số 5, tận hưởng cuộc sống tự do của một con chó phóc trụi lông dưới đường tàu điện ngầm) - "chính là ở chỗ Johanna không ĐỔ SÚP LÊN NGƯỜI TA!" Bực quá đi mất!!! Sao nhiều lúc bà NGANG NHƯ CUA thế không biết!!! Để rồi giờ đây mình phải canh cánh một niềm ân hận khôn nguôi: chỉ vì SINH NHẬT CỦA MÌNH mà ở một nơi nào đó trong cái thành phố rộng lớn này - có lẽ là ở khu Queens - đang có một thanh niên cùng gia đình anh ta sắp bị chết đói. Đúng vậy, Jangbu đã mất việc vì MÌNH ĐƯỢC SINH RA. Dám chắc có lẽ Jangbu đang ước phải chi "cái con nhỏ Công chúa đó" không được SINH RA trên đời. Mà nếu đúng là như thế thật thì mình cũng không thể trách anh ta được. Thứ Sáu, ngày 2 tháng 5, ở nhà Dây chuyền bông tuyết của mình thật đẹp. Mình sẽ không bao giờ tháo nó ra. Thứ Năm, ngày 1 tháng 5, 0 giờ 01 phút rạng sáng Thế đấy. Mình đã chính thức bước sang tuổi thứ 15. Không còn là một cô bé con. Nhưng vẫn chưa phải là một người phụ nữ. Ối, nghe rất giống tên một bài hát của Britney. HA HA HA. Mình chẳng thấy có gì khác lạ so với một phút trước, khi vẫn còn ở tuổi 14 cả. Tất nhiên thân hình mình TRÔNG vẫn như xưa: cao gần 1m80, áo chíp cỡ 32A. Có thể tóc mình bây giờ trông khá hơn một chút, sau khi "bị" bà bắt thêm vài cái hightlight và thường xuyên được chú Paolo đặc biệt o bế, không còn hình dạng tam giác như trước đây nữa. Chấm hết. Chẳng có gì gọi là sự-biến-đổi-kỳ-diệu-của-tuổi-15 cả. Chắc là phải có gì chứ? Hay là nó vẫn đang tiềm ẩn ở bên trong người mình nhỉ? Kiểm tra hòm thư xem có ai nhớ tới sinh nhật của mình hay không thì thấy có năm email chúc mừng sinh nhật, một từ Lilly, một từ Tina, một từ ông anh họ Hank (không thể tin nổi ANH ẤY còn nhớ. Giờ Hank đã là một siêu mẫu nổi tiếng rồi và mình hầu như không gặp anh ta - mình cũng chẳng vì thế mà tiếc. Nhưng mình vẫn không thể quen với cái việc chiêm ngưỡng anh ta bán khoả thân trên các bảng biểu quảng cáo và các bốt điện thoại đường phố, kiểu gì ấy!!!), một từ ông anh họ khác - Hoàng tử René và một từ Michael. Đương nhiên email của Michael là tuyệt vời nhất rồi. Đó là một đoạn phim hoạt hình do anh ấy tự thiết kế, hình một cô gái đội vương miện (bên cạnh là một chú mèo da cam mập ú ụ) đang hí hửng mở một hộp quà khổng lồ. Sau khi mở hết đống giấy bọc, các chữ lần lượt nhảy ra khỏi hộp, pháo hoa, pháo giấy bắn tung toé: CHÚC MỪNG SINH NHẬT, MIA, và mấy chữ nhỏ hơn: Yêu em, Michael. Yêu. YÊU!!!!!!!! Tuy rằng hai đứa đã hẹn hò với nhau được hơn bốn tháng rồi, nhưng sao mình vẫn thấy thật hồi hộp khi anh ấy nói - hoặc viết - từ đó. Yêu. YÊU!!!!! Anh ấy YÊU mình!!!! Vậy thì cái gì khiến anh ấy chần chừ mãi không đả động đến buổi dạ hội nhỉ? Mình đã 15 tuổi rồi. Đã đến lúc phải dẹp hết mấy thứ trẻ con và bắt đầu cuộc sống của một người trưởng thành thôi. Theo lời Carl Jung, một chuyên gia tâm lí nổi tiếng, để có thể đạt được cái gọi là hoàn thiện bản thân - được xã hội và mọi người công nhận, sống có mục đích, thoả mãn, no đủ, khoẻ mạnh, hạnh phúc và vui vẻ - thì con người ta phải rèn luyện đức tính yêu thương, thiện tâm, lòng bao dung, lòng tốt, sự biết ơn, tình bạn và sự chân thành. Vì thế từ giờ trở đi mình tự hứa với lòng sẽ: 1. Ngừng ngay việc cắn móng tay. Lần này là thật đấy! 2. Kết quả học tập phải tươm hơn một chút. 3. Đối xử tốt với mọi người hơn, kể cả là Lana Weinberger. 4. Thành thật hơn nữa khi viết nhật ký. 5. Bắt đầu và hoàn thành một cuốn tiểu thuyết. Là viết, chứ không phải đọc! 6. Xuất bản được nó trước năm 20 tuổi. 7. Thông cảm hơn với mẹ về những gì mẹ đang trải qua ở 3 tháng cuối thời kì thai sản. 8. Ngừng ngay việc lấy dao cạo râu của thầy G để cạo lông chân. Phải mua một cái dao cạo của riêng mình. 9. Cố gắng cảm thông hơn với những hội chứng sợ-bị-bỏ-rơi của bố, trong khi vẫn phải tìm mọi cách né vụ nghỉ hè ở Genovia tháng bảy, tám. 10. Nghĩ ra cách bắt Michael Moscovitz phải mời mình đi dự dạ hội mà không cần hạ mình năn nỉ và/hoặc gài bẫy. Sau khi thực hiện được tất cả những điều trên, chắc chắn mình sẽ đạt tới cảnh giới cao nhất của sự trưởng thành và mình sẽ được hạnh phúc. Mà nhìn lại thì những gì ghi trên đây mình hoàn toàn có thể làm được. Đành rằng tác giả Margaret Mitchel phải mất tới 10 năm để hoàn thành xong tác phẩm Cuốn theo chiều gió, nhưng mình mới 15... Kể cả nếu phải mất 10 năm để hoàn thành xong cuốn tiểu thuyết thì cho tới khi xuất bản được thì mình cũng mới chỉ có 25, muộn có 5 năm so với dự tính thôi. Vấn đề duy nhất là mình chưa biết sẽ phải viết về cái gì. Thôi, chuyện đó tính sau! Trước tiên phải khởi động bằng một vài truyện ngắn hoặc thơ thẩn gì đó mới được. Quay lại với chủ đề dạ hội, đau đầu vô cùng!!! Căn bản là mình không muốn gây áp lực với anh Michael. Nhưng... mình PHẲI CÓ MẶT Ở BUỔI VŨ HỘI ĐÓ!!!! ĐÂY LÀ CƠ HỘI CUỐI CÙNG CỦA MÌNH!!!!!!!!!! Hy vọng Tina nói đúng, và anh Michael sẽ mời mình tại bữa ăn tối nay. MONG CHÚA HÃY RỦ LÒNG THƯƠNG, ĐỂ NHỮNG GÌ TINA NÓI SẼ THÀNH HIỆN THỰC!!!!!!!!Thứ Sáu, ngày 2 tháng 5, 1:05 sáng, ở nhà Có lẽ trừ khi mình đi bơi, vì mình không muốn đánh rơi nó. Thứ Sáu, ngày 2 tháng 5, giờ Đại số Ôi Chúa ơi. Chuyện đã lan ra khắp thàng phố. Chuyện về bà và sự cố tại nhà hàng Les Hautes Manger tối qua. Xem ra hôm nay hiếm tin quá nên đến cả tờ Bưu Điện cũng đã đăng cái tin này. Nói chung là sự việc tối qua được đăng trên trang nhất ở tất cả các báo ngày hôm nay. Vụ bê bối Hòang gia - tờ Bưu Điện giật tít Công chúa và (súp) hạt đậu - còn đây là tờ The Daily News (nhầm tai hại, không phải súp đậu mà là súp tôm hùm). Ngay đến tờ báo danh giá như tờ Time cũng không bỏ qua sự vụ tối qua. Cả tờ New York Times nữa mới kinh chứ. Lilly đã chỉ cho mình khi cậu ấy chui vào trong xe limo cùng anh Michael sáng nay. "Xem ra lần này bà cậu quyết làm to chuyện đây!" - Lilly chua chát nói. Lilly thật tệ!!! Chẳng nhẽ cả đêm qua mình dằn vặt bản thân còn chưa đủ hay sao? Mà xét cho cùng có phải lỗi tại mình dẫn đến việc anh Jangbu bị mất kế sinh nhai đâu nhỉ??? Sáng nay mình có hơi lơ đễnh chuyện thương-xót-cho-Jangbu bởi hôm nay anh Michael trông đặc biệt hot, giống như mọi sáng khi anh bước vào trong xe limo của mình. Khi mình tới đón Michael và Lilly tới trường đều là lúc Michael vừa mới cạo râu và khuôn mặt anh ấy mới nhẵn nhụi làm sao!!! Và nếu so với cổ tụi con trai nói chung thì cổ anh Michael quả thực là đẹp. Lại còn thơm nữa chứ. Nghe thì có vẻ kỳ cục, nhưng quả thực là cổ anh ấy rất chi là thơm, như mùi xà phòng vậy. Một mùi hương khiến cho mình luôn có cảm giác an tòan, không phải lo lắng chuyện gì xấu có thể xảy ra với mình, khi ở trong vòng che chở của Michael. GIÁ MÀ ANH ẤY MỜI MÌNH ĐI VŨ HỘI NHỈ!!!!! Như vậy mình sẽ có cả MỘT BUỔI TỐI tận hưởng mùi quyến rũ ấy khi bọn mình khiêu vũ bên nhau, mà không sợ bị mọi người, thậm chí cả anh Michael, phát hiện ra sở thích đặc biệt này của mình. Chờ chút. Mình đang nói đến đâu rồi nhỉ (trước khi bị sao nhãng bởi mùi hương từ cổ của bạn trai mình) À, nhớ rồi. Đang nói về bà. Bà và anh Jangbu. Bất ngờ nhất là tuyệt nhiên không có một mẩu tin nào đả động đến vai trò của Rommel trong sự lộn xộn tối qua. Không một từ nào luôn! Bà ngang nhiên trở thành "nạn nhân đáng thương của một sự cẩu thả, vụng về, vô trách nhiệm". Thật đúng là bất công mà! Tất nhiên là Lilly biết rõ đầu đuôi câu chuyện, vì anh Michael đã kể cho cậu ấy nghe. Chẳng trách cậu bức xúc về vụ này đến vậy. "Việc chúng ta cần phải làm là làm băng-rôn, biểu ngữ trong giờ Năng Khiếu và Tài Năng hôm nay và đi tới đó sau giờ học" "Tới đâu cơ?" - mình lơ đễnh hỏi lại. Tại còn đang ngắm cái mặt nhẵn nhụi của Michael mà. "Tới Les Hautes Manger chứ đâu nữa. Để phản đối sự bất công này - Lilly gắt gỏng nói. "Phản đối cái gì cơ?" - thật, mình không thể nghĩ được cái gì khác ngòai việc thắc mắc không hiểu anh Michael có thấy cổ mình thơm như mình thấy ở cổ anh ấy không. "Phản đối việc họ sa thải Jangbu Pinasa một cách bất công chứ còn gì nữa!" - Lilly hét lên. Tuyệt. Giờ mình lại có thêm một việc nữa sau giờ học. Mình còn chưa đủ nhiều việc phải làm hay sao chứ. Này nhé: a) Những buổi học làm công chúa với bà. b) Bài tập về nhà. c) Lo lắng về bữa tiệc mẹ đang chuẩn bị cho mình vào tối thứ Bảy này vì rất có thể là sẽ chẳng có ma nào đến dự. Hoặc thậm chí là nếu có đi chăng nữa thì rất có khả năng mẹ và thầy G sẽ làm gì đó khiến mình phải bẽ mặt với đám bạn, ví dụ như phàn nàn về các chức năng của cơ thể hay lôi trống ra đánh. d) Thực đơn tuần sau cho tờ The Atom sắp đến hạn nộp. e) Bố vẫn muốn mình vui vẻ dành 62 ngày với ông ở Genovia mùa hè này. f) Bạn trai mình vẫn chưa mời mình tới buổi vũ hội. Ôi không!!! Làm sao mình có thể QUÊN HẾT TẤT CẲ THỨ ĐÓ và chỉ chăm chăm lo lắng cho tương lai của anh Jangbu được! Không phải là mình không quan tâm đến anh ta nhưng mình có những vấn đề của riêng mình. Thầy G mới trả bài kiểm tra hôm thứ Hai, mình bị ăn một con C đỏ chót kèm theo dòng nhắc nhở: GẶP THẦY. Thầy quên là con vừa gặp thầy TRONG BỮA SÁNG nay rồi à? Sao thầy không nhân thể nhắc nhỏ luôn LÚC ĐÓ cho rồi? Chúa ơi, Lana vừa đi tới và vứt tọet một tờ New York Newsday lên bàn mình. Trên đó là một bức ảnh lớn in hình bà rời khỏi Les Hautes Manger với con Rommel đang rúm ró trong tay, vẫn còn một ít súp tôm hùm trên váy. "Tại sao gia đình mày tòan NGƯỜI DỞ ĐỜI thế?" - cái mồm của Lana cong vênh lên. Thắc mắc hay lắm, Lana! Thứ Sáu, ngày 2 tháng 5, giờ Sinh vật Không thể tin nổi thầy G!!! Sao thầy ấy có thể lớn tiếng chỉ trích mối quan hệ của mình với anh Michael đã làm mình LƠ ĐỄNH việc học hành cơ chứ??? Anh ấy chẳng làm gì sai cả, thậm chí còn từng giúp mình rất nhiều với môn Đại số buồn tẻ này là đằng khác! Ờ thì Michael có ghé vào lớp mình mỗi sáng, trước khi giờ học bắt đầu. Thế thì sao nào? Điều đó gây hại đến ai đâu? À mà có, nó khiến LANA tức điên lên, vì Josh Richter CHƯA BAO GIỜ tới tìm NÓ trước giờ học, bởi anh ta còn mải làm dáng trong phòng vệ sinh nam. Nhưng xét cho cùng thì chuyến ghé-thăm-ngắn-ngủi-hàng-sáng đó đâu thể khiến mình xao nhãng việc học được cơ chứ??? Phải nói chuyện nghiêm túc với mẹ về chuyện này mới được. Xem ra việc đứa con đầu lòng chào đời đã biến thầy G thành một người khó khăn nhất xã hội!!! 69 điểm trong bài kiểm tra cuối kì chẳng nhẽ tệ lắm sao? Con người cũng phải có lúc này lúc khác chứ? Đểm số KHÔNG nói lên điều gì cả, càng không có nghĩa là việc học hành của mình đang tụt dốc bởi mình dành quá nhiều thời gian nghĩ về anh Michael. Kết luận như vậy là cực kì vô căn cứ!!! Thầy G còn cho rằng việc mình dành cả tiết hai sáng nay để viết nhật ký là "hết sức nhảm nhí" nữa chứ. Sai! Mình đã tập trung nghe bài giảng về đa thức của thầy ấy cho đến tận mười phút cuối trước khi hết giờ cơ mà. Và việc mình viết 17 lần từ Hòang tử Michael Moscovitz Renaldo ở phía cuối vở bài tập hòan tòan chỉ là nghịch cho vui thôi, chỉ là một cử động đơn thuần của cổ tay. Sao thầy phải làm lớn chuyện lên như thế nhỉ? Chúa ơi, thầy G, thầy đã từng có óc hài hước lắm cơ mà!!! Thứ Sáu, ngày 2 tháng 5, vẫn trong giờ Sinh vật Thế...tối qua anh ấy có mời cậu đi vũ hội không? Ở bữa tiệc sinh nhật ý. Không. Mia! Còn đúng 9 ngày nữa thôi đó. Chủ động hỏi luôn và ngay! Chần chờ gì nữa? SHAMEEKA! Cậu biết mình không thể mà. Gấp lắm rồi! Nếu tối mai mà anh ấy còn chưa ngỏ lời mời với cậu thì cho dù sau đó anh ấy CÓ MỜI cậu đi chăng nữa cũng đừng có nhận lời đấy. Bọn mình là con gái mà, cũng phải có chút kiêu hãnh chứ. Điều đó rất dễ với một số người, Shameeka ạ. Cậu ở trong đội cổ vũ mà. Yeah. Còn cậu là một công chúa! Cậu hiểu ý mình mà. Mia, cậu không thể để anh ấy điều khiển mọi thứ như vậy được. Cậu phải khiến bọn con trai phục tùng cậu, chứ không phải là ngược lại...bất kể họ có sáng tác bao nhiêu bài hát cho cậu hay tặng cậu bao nhiêu cái dây chuyền mặt bông tuyết đi chăng nữa. Họ cần phải hiểu một điều: CẬU mới là người nắm đằng chuôi. Này, đôi lúc mình thấy giọng điệu của cậu hơi bị giống bà mình đấy. EEEEEEEEEOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO! Thứ Sáu, ngày 2 tháng 5, giờ Năng khiếu và Tài năng Chúa ơi, Lilly vẫn KHÔNG CHỊU im miệng về vụ Jangbu. Mình cũng thương cảm cho cảnh ngộ của anh Jangbu lắm nhưng mình không thể gọi điện thọai đi khắp nơi tìm số điện thọai nhà riêng của anh ấy được. Như thế là xâm phạm quyền riêng tư của người khác - đặc biệt không thể dùng CHIẾC DI ĐỘNG MỚI-KÍNH-KOONG của mình vào việc này!!! Thậm chí mình còn chưa gọi MỘT cuộc nào. Chưa MỘT cuộc nào luôn, trong khi Lilly đã chơi tới năm cuộc rồi. Câu chuyện về anh hầu bàn đáng thương này hòan tòan nằm ngòai tầm kiểm sóat của mình rồi. Ngay đến Leslay Cho, Tổng Biên tập tờ The Atom cũng vừa tạt qua bàn bọn mình vào giờ ăn trưa đề nghị mình viết một phóng sự chi tiết sự vụ này cho số báo ra vào thứ Hai tuần tới. Vậy là cuối cùng mình cũng được tham gia vào đội ngũ viết bài thứ thiệt, không còn phải quanh quẩn với mục thực đơn bữa trưa trong tuần nữa. Nhưng chị Lesley thực sự cho rằng mình là người thích hợp nhất để làm phóng sự này sao? Đành rằng mình luôn cho rằng bà sai, nhưng dù gì thì bà vẫn là BÀ NỘI của mình mà. Thật nan giải! Có vẻ nghề báo không thích hợp với mình lắm thì phải. Xem ra viết tiểu thuyết ngon ăn và còn thú vị hơn nhiều. Nhân tiện lúc Michael đang đi lấy đồ ăn cho mình, còn Lilly đang lúi húi với kế họach Jangbu, Tina nghển cổ sang hỏi xem mình định tính sao nếu anh Michael vẫn không mời mình đi dự vũ hội cuối năm hôm tới. Mình than thở: "Mình CÓ THỂ làm gì khác đây? Mình chỉ biết ngồi và đợi thôi chứ làm sao, giống như Jane Eyre đã làm, khi ngài Rochester bận chơi bi-a với Blanche Ingram và giả bộ không biết đến sự tồn tại của Jane..." "Theo mình, cậu nên nói gì đó với anh ấy. Tối ngày mai chẳng hạn, tại bữa tiệc của cậu ý?" Rồi, vậy là xong!!! Mình cũng đã mong chờ đến buổi tiệc sinh nhật tại nhà - với hy vọng cháy bỏng là mẹ sẽ không chặn mọi người ở cửa ra vào để cằn nhằn về vụ bầu bì của mẹ - nhưng giờ thì...không còn một tẹo nào luôn. Vì sao ư? Vì mình biết Tina sẽ nhấm nháy mình cả buổi tối cho đến khi mình chịu hỏi anh Michael về buổi vũ hội cuối năm. Tuyệt thật!!! Lilly vừa đưa cho mình một tấm khẩu hiệu lớn với dòng chữ: "LES HAUTES MANGER KHÔNG-PHẲI-CỦA-MỸ!" Mình chỉ ra cho Lilly rằng ai chẳng biết Les autes Manger không phải của Mỹ. Đó là một nhà hàng Pháp. Vậy mà cậu ấy vẫn còn có thể cãi ngang: "Chỉ vì chủ của nó sinh ra ở Pháp không có nghĩa là ông ta không cần tuân theo luật pháp và những phong tục tập quán của đất nước chúng ta." Khi mình nói một trong những điều luật của chúng ta là mọi người có thể thuê và sa thải bất kì ai họ muốn, tất nhiên trong một chừng mực nhất định nào đó, thì ngay lập tức bị Lilly vặn vẹo: "Cậu đang đứng về phía nào đấy hả Mia?" Mình nói, "Tất nhiên là cậu rồi. Ý mình là phía Jangbu." Sao Lilly không chịu vỡ ra rằng mình có cả tỉ thứ phải lo, không thể tò tò chạy theo anh hầu bàn tự do được? Mình còn cả một mùa hè dở hơi, chưa kể đến vụ điểm chác lẹt đẹt môn Đại số, và một đứa bé châu Phi phải nuôi dưỡng. Và làm sao mình có thể giúp Jangbu lấy lại được công việc trong khi bản thân mình còn không thể khiến bạn trai mời mình đi dạ hội. Mình trả lại cái bảng cho Lilly, giải thích rằng mình không thể tham gia biểu tình sau giờ học vì còn phải dự buổi học làm công chúa. Lilly dày xéo mình chỉ biết lo cho bản thân mà không quan tâm đến ba đứa con đang chết đói của Jangbu. Khi mình vặc hỏi làm sao cậu ấy biết Jangbu có con (vì theo mình được biết thì không hề có bài báo nào đả động đến gia cảnh của nhà anh ta và Lilly cũng đâu có liên lạc được với anh ấy) thì cô nàng lý luận rằng đó chỉ là một cách nói ẩn dụ thôi chứ không phải thật. Mình rất quan tâm đến Jangbu và những đứa con "ẩn dụ" của anh ấy, thật đấy! Nhưng trên đời này ai mà chẳng tìm cách để sinh tồn, và ngay giờ đây, chính mình cũng đang có rất nhiều vấn đề. Mình tin là Jangbu có thể thông cảm được điều đó. Nhưng mình cũng đã hứa với Lilly rằng mình sẽ cố gắng thuyết phục bà nói với chủ quán Les Hautes Manger thuê lại anh Jangbu. Đó là điều tối thiểu mình nên làm mà, vì xét cho cùng thì chính sự hiện diện của mình trên Trái Đất này là nguyên nhân khiến anh chàng mất việc. Bài tập về nhà: Đại số: Biết chết liền! Tiếng Anh: Chẳng quan tâm Sinh vật: Không để ý Sức khỏe và An tòan: Chẳng biết Năng khiếu và Tài năng: Chưa bao giờ nghĩ tới Tiếng Pháp: Kệ, không liên quan Văn minh Thế giới: Hình như có Thứ Sáu, ngày 2 tháng 5, trong xe Limo trên đường từ nhà đến chỗ bà Bà cứ lờ lớ lơ như không có chuyện gì xảy ra tối qua. Như thể chưa bao giờ có chuyện bà ôm theo chó đến bữa tối sinh nhật mình và khiến cho một người hầu bàn vô tội bị đuổi việc. Như thể mặt bà không tràn lan trên trang nhất tất cả các tờ báo ở Manhattan này. Bà chỉ đơn giản là lờ đi và nói không ngừng về chuyện: ở Nhật, việc dùng đũa gõ vào bát cơm bị coi là vô cùng khiếm nhã, kiểu không tôn trọng người đã khuất hay đại lọai như vậy. Chả liên quan, chả có ai tên là Mia-sắp-đi-Nhật ở đây cả! Đến một buổi vũ hội cuối năm mà mình còn không được đi nữa là!!! "Bà! Bà có định nói với cháu về việc xảy ra tối qua không thế? Hay bà tính giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra?" "Ta xin lỗi, Amelia. Ta không thể hiểu ý cháu." - Bà tằn tiện từng chữ một. "Tối qua. Vào ngày sinh nhật cháu. Tại nhà hàng Les Hautes Manger. Bà đã khiến cho một người hầu bàn bị mất việc. Tất cả các tờ báo sáng nay đều đưa tin về vụ việc này." "Ồ, chuyện đó à." - Bà thản nhiên nhấm nháp ly Sidecar, nét mặt vẫn không một chút thay đổi. "Bà định giải quyết thế nào?" - mình tiếp tục hỏi. "Giải quyết?" - bà lộ rõ vẻ ngạc nhiên - "Tại sao? Có gì đâu mà phải giải quyết?" Biết ngay mà! Bà là thế! Có lúc trở nên cực kỳ ích kỷ, nếu bà muốn. "Bà. Một người đã bị mất việc chỉ vì bà," - mình hét lên - "Bà phải làm gì đi chứ! Anh ta có thể sẽ bị chết đói." Bà ngao ngán thốt lên: "Chúa ơi, Amelia. Cháu đã có một đứa trẻ mồ côi. Giờ còn muốn nhận nuôi một người hầu bàn nữa à?" "Ý cháu không phải là như thế. Nhưng anh Jangbu không hề cố tình đổ súp vào bà. Đó chỉ là tai nạn mà thôi. Lỗi là tại con Rommel của bà." Bà che tai con Rommel lại. "Không cần phải nói to thế đâu," - bà gắt lên - "Nó rất nhạy cảm. Bác sĩ thú y nói..." "Cháu không quan tâm bác sĩ thú y nói gì," - mình giận dữ gắt lời bà - "Bà cần phải làm gì đó ngay! Các bạn cháu đang đứng biểu tình trước cửa nhà hàng đấy!" Để trầm trọng hóa sự tình, mình thậm chí đã với tay lấy cái điều khiển TV và chuyển sang kênh New York 1. Mình cũng không mong là sẽ có tin tức gì về cuộc biểu tình của Lilly. Chỉ hy vọng có tin gì đó về chuyện tắc nghẽn giao thông do những người tò mò đứng lại xem vụ biểu tình mà Lilly đang bày ra. Do đó, mình vô cùng ngạc nhiên khi thấy phóng viên đang thuật lại "cảnh bất thường trước cửa nhà hàng Les Hautes Manger, một nhà hàng 4 sao thời thượng tại Đường 57". Tiếp đó là cảnh Lilly đang diễu hàng vòng quanh với một tấm bảng lớn đề "BẤT CÔNG TẠI LES HAUTES MANGER". Ngạc nhiên lớn nhất không phải ở số lượng tham gia đông đảo của học sinh trường trung học Albert Einstein (mà Lilly đã thuyết phục tham gia cùng). Chắc chắn không thể vắng mặt Boris và các thành viên của CLB Xã hội chủ nghĩa trường TH AE, vì cuộc biểu tình nào mà họ chẳng có mặt. Điều ngạc nhiên lớn nhất chính là những gương mặt lạ đang diễu hành bên cạnh Lilly và các học sinh khác của trường TH AE. Mình đang tự hỏi không hiểu đám người đó là ai thì phóng viên đã có ngay câu trả lời cho thắc mắc đó của mình. "Những người hầu bàn từ khắp nơi trên thành phố đã tụ về đây, trước Les Hautes Manger để thể hiện tình đòan kết với Jangbu Pinasa, người hầu bàn đã bị đuổi khỏi Les Hautes Manger tối qua, sau một tai nạn đáng tiếc liên quan tới Nữ hòang của Genovia." Vậy mà bà vẫn thản nhiên không hề lay chuyển, chỉ nhìn vào màn hình và tặc lưỡi đánh "tạch!" Một phát: "Màu xanh da trời...không hợp với Lilly cho lắm thì phải?" Thật không biết phải làm gì với bà nữa!!! CHỊU đấy!!!