Gần đây giới truyền thông không ngừng đưa tin tức về tập đoàn Fame, hầu như là cả thế giới đang chú ý đến sự kiện lần này. Fame là một tập đoàn lớn đáng gờm trong giới thương trường hơn chục năm qua, vậy mà bây giờ đang đứng trên bờ vực phá sản. Đây chính là thời cơ tốt cho nhiều tập đoàn muốn thừa nước đục thả câu thâu tóm Fame, cái kết như thế nào cho một tập đoàn danh tiếng lẫy lừng này còn đang là ẩn số.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng bạc chiếu vào thân ảnh người con gái đang ngồi trên sofa đỏ thẫm, cô nổi bật trong căn phòng tối, thứ ánh sáng duy nhất là chiếc TV đang phản chiếu vô số thông tin về Fame. Như một thói quen cô không bật đèn, căn phòng rộng rãi, bao trùm người con gái ấy là sự cô đơn tĩnh lặng.
Đồng hồ cát cấu trúc có ba phần...
Cát nằm trên là tương lai...
Cát đang chảy là hiện tại...
Và cát nằm bên dưới chính là quá khứ...
Lật ngược đồng hồ cát có thể bắt đầu lại không? Thời gian qua rồi có thể lấy lại được không?
Thời gian, đúng, Mộ Lôi Tuyết cô đang đùa giỡn với thời gian. Hạt cát cuối cùng trên chiếc đồng hồ cát vừa rơi xuống cũng là lúc điện thoại của cô vang lên, cô không vội bóc máy, cứ như vậy để từng đợt chuông đổ dồn dập đến hồi chuông cuối cô mới mở máy nghe: "Thế nào, món quà ra mắt tôi tặng cho anh, cho Thạch gia không tệ chứ tổng giám đốc Hoàng Hiên!? ".
"Tuyết em nể tình tình cảm trước đây, buông bỏ thù hận đi". Giọng người đàn ông tên Hoàng Hiên ở đầu dây bên kia truyền đến gấp gáp, nói như cầu khẩn cô. Mộ Lôi Tuyết nhếch môi không đáp, một lần nữa đùa giỡn tính kiên nhẫn của hắn. Sống trong sự khống chế của người khác, từng đường đi nước bước bị người khác nắm giữ có thoải mái không? Có lẽ hắn đang kiềm chế cơn giận dữ của mình?
Cuối cùng Hoàng Hiên lên tiếng phá vỡ yên lặng, tay sớm đã nắm thành quyền, nếu không vì Fame hắn sẽ không cầu xin một người như cô, đứa con gái từng bị hắn vứt bỏ. Hoàng Hiên lúc này không chỉ vô cùng khó chịu lẫn căm hận cô mà còn như một ngọn núi lửa sắp phun trào, trong đầu thét lên câu nói: "Được lắm, cô hãy đợi đấy".
Mộ Lôi Tuyết tùy ý cười khi hắn đột nhiên tường thuật lại chuyện trong quá khứ, tình yêu đầu đời của cô, hắn lại chỉ mong cô nghĩ tình xưa mà tha cho Fame. Cả dạng thủ đoạn này hắn cũng có thể sử dụng, vậy cái lòng tự tôn đàn ông rẻ mạt và cái lương tâm rẻ tiền kia đã mất rồi?
Cô quá hiểu con người này. Một lỗi lầm, phạm lần đầu là do cô ngu ngốc, phạm lần thứ hai chính là hết thuốc chữa. Dù là bố thí lòng thương hại cô cũng sẽ không dành cho hắn, cho những kẻ đã phá hủy hạnh phúc cuộc đời cô. Thứ cảm giác duy nhất của cô là hận! Cô tuyệt đối sẽ không để họ sống nhởn nhơ như vậy, nếu luật pháp không thể đưa tội ác của họ ra ánh sáng, tự tay cô sẽ để họ phải trả giá.
Mộ Lôi Tuyết của hiện tại không phải Mộ Lôi Tuyết của quá khứ, cô đã hoàn toàn thay đổi, cô bắt buộc và cũng chấp nhận những thay đổi.
"Chỉ cần em giúp Fame điều kiện gì anh cũng đồng ý". Hắn thấy cô im lặng tưởng rằng đã lung lay được ý định của cô, nhưng hắn đã sai, người con gái hắn đang đối diện là Mộ Lôi Tuyết bất đau bất thương, cô còn có thể bị đá động sao?
"Giúp Fame? Tổng giám đốc như anh cũng biết nói đùa? Tổn thương họ đã gây ra cho tôi là do anh khởi nguồn, kẻ như anh không có tư cách cầu xin. Các người chuẩn bị đón nhận kết cục đi, cái giá các người phải trả cho những gì đã gây ra cho tôi như vậy vẫn chưa là gì". Mộ Lôi Tuyết lạnh lùng nói, cô nói không hề sai vì con đường này là do cô chọn, quá muộn để dừng lại khi chỉ còn một bước nữa là kết thúc.
"Em làm như vậy khác nào muốn ép chết người?". Hắn như gào lên, tiếp đó là nhiều thanh âm chói tai khác văng vẳng trong điện thoại. Cô đoán hắn không thể kiềm chế mà đập đồ để hả giận, đáng tiếc hiện tại cô không có mặt để chứng kiến, nhưng không sao, đợi khi Fame chính thức bị gạch tên thì xem biểu hiện của bọn họ cũng không muộn.
"Tôi không giết các người, là muốn các người sống không bằng chết". Mộ Lôi Tuyết nói xong liền cúp máy, để lại một tràng tút dài. Hoàng Hiên mắt ửng đỏ đầy tơ máu quăng chiếc điện thoại vào tường, nhịn không được chửi thề một câu: "Khốn kiếp".
Cái kết của Fame nằm trong tay một người con gái. Đúng, người con gái tên Mộ Lôi Tuyết.
Đồng hồ điểm 02:30 pm, Mộ Lôi Tuyết giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng, kể từ cái ngày định mệnh ba năm về trước cô chẳng đêm nào ngủ ngon, mặc dù đã dùng đến thuốc an thần nhưng giấc ngủ của cô vẫn chập chờn. Ám ảnh kinh hoàng đó luôn đeo bám lấy cô mỗi khi nhắm mắt, như một thước phim tua đi thuật lại, là một loại chất nghiện ăn mòn thể xác lẫn tinh thần của cô. Gia đình, tình yêu, tình bạn, trong một ngày không còn gì ngoài nỗi đau mất mát, lừa gạt, phản bội. Cô từng nghĩ mình là người con gái hạnh phúc nhất, nhưng ông trời quá bất công, sự thật quá tàn nhẫn cướp đoạt hết mọi thứ của cô chỉ trong một ngày.
Thời gian trôi vết thương lành, nhưng vết sẹo vĩnh viễn còn đó...
Peak club
Mộ Lôi Tuyết ngồi trong góc khuất của quầy bar nốc hết chai rượu này đến chai rượu khác. Cô muốn dùng men rượu tê liệt bản thân, nhưng kì lạ cô càng uống lại càng tỉnh táo, hình ảnh kia hiện rõ mồn một trước mắt. Trong đầu cô có rất nhiều thứ, rất nhiều thứ, mà cũng hoàn toàn trống rỗng. Mộ Lôi Tuyết chán ghét cái loại cảm giác này càng nốc nhiều rượu hơn. Hàng loạt chai rượu nằm lăn lóc dưới sàn. Với người bình thường một chai rượu nặng thế này đủ khiến họ say xỉn không biết trời đất, vậy mà cô đã nốc mất vài chai nhưng chỉ mới ngà ngà say, là tửu lượng tốt hay tâm trạng tệ?
Bar càng về đêm càng sôi nổi với những điệu nhạc điên cuồng, làm đầu óc cô bắt đầu ong ong. Một anh chàng điển trai đặt trước bàn bar chỗ cô một ly cocktail, nói: "Em uống xong thì về nghỉ đi, mai còn đi làm". Rồi anh mỉm cười tiếp tục công việc pha chế rượu của mình không nói thêm gì.
Mộ Lôi Tuyết ngẩng đầu nhìn anh ta dưới ánh đèn Laser đủ màu khiến mắt cô hơi chói, chỉ thấy thân người anh lờ mờ đang lắc lư một cách điêu luyện, sau đó là hàng loạt các loại cocktail xuất hiện trên bàn vô cùng bắt mắt, chứng tỏ anh chàng điển trai vừa rồi là bartender xuất sắc. Cô thản nhiên tiếp nhận ly cocktail nhấm nháp một chút, mấp máy môi muốn nói rồi thôi.
Mộ Lôi Tuyết dự định rời khỏi đây trở về phòng mình, chuẩn bị một lát sẽ đến công ty. Peak club là nơi có tiếng tăm lớn ở thành phố, vì kiến trúc độc đáo không chỉ là bar còn là khách sạn. Công việc của cô thường xuyên đi khắp nơi mai đây mốt đó, vì vậy cô không bao giờ ở nhà mà đặt phòng tại khách sạn để thuận lợi cho công việc đi lại. Tuy nhiên quá trình không như cô nghĩ, đụng phải kẻ không muốn gặp.
Hắn nhìn cô ban đầu là ngạc nhiên tiếp đến là bất ngờ, hắn quả thật không ngờ lại gặp cô ở đây. Mấy năm nay hắn không phải chưa gặp qua cô, chỉ là mỗi lần gặp đều là công việc cô đứng cách hắn rất xa, bây giờ hắn mới có thể nhìn kỹ cô, so với mấy năm trước đúng là có có nhiều khác biệt. "Anh còn tưởng là hotgirl nào, không ngờ là em Tuyết à. Chúng ta đúng thật có duyên với nhau". Hoàng Hiên xem đây là cơ hội ông trời cũng muốn giúp hắn, đương nhiên không thể bỏ qua!
"Ồ, Thì ra là tổng giám đốc Hoàng Hiên, tôi còn tưởng tên trai bao nào mới đến". Mộ Lôi Tuyết lạnh nhạt đáp.
"Tuyết, em sao vậy? Sao lại một mình đi bar thế này?". Hoàng Hiên cố ý không nghe ra lời nói mỉa mai của cô, còn hòa nhã đến gần cô. Nếu như không có ác mộng ba năm trước cô sẽ nghĩ hắn là người quen cũ.
"Anh cũng đừng có gọi tôi thân mật như vậy, không sợ cô vợ bé bỏng của anh ghen à? Xem đi, tổng giám đốc như anh cũng thật có trách nhiệm quá, tập đoàn sắp phá sản đến nơi rồi mà vẫn có tâm trạng đi bar đốt tiền. Tôi cảm thấy những công nhân làm việc cho anh thật đáng thương". Mộ Lôi Tuyết cười, một lời hai lời đều là tử huyệt của Hoàng Hiên.
"Tuyết xin em cho anh thêm một cơ hội, anh hứa sẽ không khiến em thất vọng. Anh thừa nhận là mình đã sai nhưng đó không phải lỗi của anh, là do cô ta gài bẫy anh rồi dùng đứa con để uy hiếp, thật ra anh không hề có chút tình cảm nào với cô ta. Em hãy tin anh, từ trước đến nay người anh yêu chỉ có một mình em". Hoàng Hiên vừa nói vừa động tay động chân với cô. Cô không biết hắn đang muốn dở trò gì, trước là kể truyện tình yêu sau là muốn quay về bên cạnh cô. Nhưng tóm lại hắn không chỉ là kẻ tham lam, ích kỉ chỉ biết đến bản thân mình, mà ngay cả cầm thú cũng không bằng, vì danh lợi không tiếc hi sinh người bên cạnh, cốt nhục cũng không cần!
Mộ Lôi Tuyết chỉ là muốn đùa giỡn nên mới đụng chạm với hắn một chút, đợi đến khi hắn không kiềm chế được thì xem như chơi xong. Đúng như cô mong muốn đã khích thích được Hoàng Hiên, nhưng mà hậu quả thì không như cô mong muốn.
"Khi nghe anh nói những lời này đáng ra tôi phải cảm động, nhưng tôi lại không thấy vậy. Ba năm trước anh vì danh lợi ruồng bỏ tôi chọn Thạch Hương, ba năm sau anh một lần nữa vì danh lợi ruồng bỏ Thạch Hương trở về bên tôi, vậy ba năm sau nữa anh lại ruồng bỏ ai, theo ai? Mộ Lôi Tuyết này từng yêu anh là tôi có mắt như mù".
Hoàng Hiên giống như đang trên chín tầng mây bị đẩy xuống vực sâu, hắn không những không giận mà còn cười.
Mặc dù Mộ Lôi Tuyết không muốn đùa giỡn với hắn nữa, chỉ có cô mới biết những hành động này kinh tởm và dơ bẩn như thế nào, vậy mà Hoàng Hiên nhất quyết không buông tha cho cô. Ở bar nam nữ lôi lôi kéo kéo vốn là chuyện rất bình thường, dĩ nhiên sẽ không có ai thèm ngó ngàng đến, mà cô giờ đã say căn bản không thể kháng cự, cô phải làm sao đây? Không lẽ... "Tuyết em say rồi, anh đưa em về nhé?". Mộ Lôi Tuyết đang trong suy nghĩ hỗn độn thì nghe giọng nói mờ ám của hắn, cô theo bản năng tránh đi, nhưng cho dù cô có trốn tránh thế nào hắn vẫn cứ bắt giữ cô.
Mô Lôi Tuyết bất đắc dĩ nói lớn: "Không cần, tôi tự về được. Anh tránh xa tôi ra!". Toàn thân cô bắt đầu mềm nhũn, đầu óc quay cuồng mơ hồ, cô nhíu mày cố gắng cầm cự không để mình ngất đi, nếu bây giờ cô rơi vào tay hắn thì hậu quả khó lường nhưng cô không thể làm gì khác hơn...
"Em xem này đứng còn không vững làm sao tự về được? Ngoan, nghe lời anh đi". Hoàng Hiên như cũ cười, nhưng sau ánh mắt và nụ cười giả tạo kia là che đậy một âm mưu đen tối.
Tuyệt vọng, sợ hãi... Đúng lúc này bỗng nhiên có một bàn tay khác mạnh mẽ kéo cô về phía ánh sáng trong bóng tối không có hi vọng, cô nằm gọn trong lòng ngực của một người đàn ông có khí tức lạnh lẽo. Mộ Lôi Tuyết không khỏi tò mò ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đập vào mắt cô là ngũ quan đầy đặn chuẩn mực đến từng milimét, gương mặt này như tượng cổ Hy Lạp, từng góc cạnh là công phu của tạo hóa điêu khắc đẹp đến hoàn mỹ, lần đầu nhìn qua sẽ để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. Mộ Lôi Tuyết cảm thấy có chút quen quen nhưng nhất thời không nhớ ra anh ta là ai, từng gặp ở đâu?
"Cậu là ai, muốn làm gì hả? Mau buông bạn gái tôi ra!". Hoàng Hiên gắt lên, giống như thợ săn bắt được con mồi còn chưa kịp thưởng thức lại bị tên thợ săn khác cướp mất. Hắn trừng trừng nhìn người đàn ông xa lạ phá hỏng chuyện tốt của mình.
"Tôi không lầm thì đây là tổng giám đốc của tập đoàn Fame, anh Hoàng Hiên? Anh cũng có vợ con rồi còn lăng nhăng chơi bời, không sợ bị chủ tịch Thạch là vợ anh phát hiện sao?". Người đàn ông kia nhếch môi, ánh mắt hờ hững.
"Cậu rốt cuộc là ai?". Hoàng Hiên không khác gì bị chụp gáy, cảm giác nghẹn thở khó tả. Hắn không phải bị dọa mà lớn, đương nhiên không dễ dàng chịu thua như vậy, sau một trận quan sát anh ta lấp đầy trong đôi mắt hắn là sững sờ xen lẫn hoảng sợ.
Người đàn ông vừa cứu Mộ Lôi Tuyết không ai khác chính là Vương Hàn Triệt, tổng đài của tập đoàn Vương thị, hô phong hoán vũ trên thương giới không ai không biết đến. Chính vì điều này mà Hoàng Hiên chưa lâm trận đã rút lui, hắn biết mình đấu không lại anh càng không phải là đối thủ của anh, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
"Đừng tự làm nhục trí tuệ của mình vào một câu hỏi dư thừa biết rõ đáp án, nếu anh thấy Fame chưa đủ hot thì đội chó săn bên ngoài rất sẵn sàng đưa thêm tin tức này vào đầu bảng tin ngày mai đấy". Vương Hàn Triệt cười khiêu khích, như có như không.
"Tổng tài Vương anh hiểu lầm rồi, Tuyết là bạn của tôi do cô ấy say nên tôi mới định đưa cô ấy về thôi". Hoàng Hiên không biết sao lại vội vàng giải thích, trán sớm đã đổ mồ hôi mặc dù nhiệt độ ở đây vốn rất lạnh. Sau đó hắn quay sang nhìn cô nói với giọng hối lỗi: "À, Tuyết anh chợt nhớ có việc bận không thể đưa em về được, để khi khác vậy". Nói xong hắn lập tức rời khỏi Peak club với tâm không cam tình không nguyện.
Vương Hàn Triệt rất tự nhiên kéo cô rời khỏi quầy bar, trước khi đi cô với tay uống cạn ly cocktail còn dở dang của mình để cố tỉnh táo. Hành lang trải dài thảm đỏ trên sàn nhà lần đầu tiên cô để ý bước đi êm ái như vậy, trước các dãy phòng hoa văn tinh tế, đến đoạn gấp khúc thì cô dừng lại thoát khỏi anh, nói cảm ơn rồi quay đi.
Nhưng không ngờ... Cô vừa thoát khỏi chiếc bẫy này lại rơi vào một chiếc bẫy khác, chỉ là so với Hoàng Hiên Vương Hàn Triệt lại càng mặt người dạ thú hơn!
Tuy nhiên cô cảm thấy rất kỳ lạ nhiệt độ cơ thể cô đang bình thường tại sao lại như vậy? Cái này rất giống... không thể nào!? Mộ Lôi Tuyết không thể tin được cô bị bỏ thuốc, lượng rượu dù có nhiều đến mấy cùng lắm là say đến bất tỉnh nhân sự mà thôi, không thể có loại kích thích mạnh. Lần cuối cùng khi rời bar thứ cô chạm vào chính là Ly cocktail đó, nó nhất định có vấn đề! Chỉ là ai đã bỏ thuốc? Jin sẽ không làm vậy nếu có ban đầu cô đã bị, còn Hoàng Hiên hắn không có cơ hội ra tay. Rốt cuộc là kẻ nào đã dở trò, mục đích là gì?
Mộ Lôi Tuyết đầu óc hỗn độn mà Vương Hàn Triệt còn không ngừng khiêu khích cô, cuối cùng chút ý trí còn sót lại cô nói không thành câu: "Ưm... Đừng... Ở đây...". Nhưng anh lại hiểu ý lập tức bế bỗng cô lên, sau đó bước nhanh vào thang máy.
Trong góc khuất xuất hiện một bóng người với ánh mắt kì lạ dõi theo anh và cô từ đấu đến cuối, hắn ta mặc một bộ đồ đen hài hòa với khung cảnh không bị bại lộ, gương mặt che khuất bởi chiếc mũ lưỡi trai, nhấc điện thoại gọi cho ai đó tóm gọn trong câu nói: "Đã hoàn thành nhiệm vụ".
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
60 chương
43 chương
47 chương
10 chương