Lần thứ hai tỉnh dậy vẫn là mảng tối có nghiêm đen như mực, nàng cứ nghĩ mình vẫn còn ở dưới âm phủ. Nàng cử động người và cất tiếng nói,quái lạ, rõ ràng nàng nói ra tiếng cơ thể có thể cử động được vậy có nghĩa là nàng đã luân hồi thành công rồi, nhưng mà tại sao nàng lại không thể nhìn thấy gì dù chỉ là một một điểm sáng nhỏ nhất. Nàng bước xuống giường,cơ thể không quen với bóng tối liền ngã đập đầu xuống đất,từng dòng kí ức tràn về. Chuyện gì vậy? Những kí ức này là của thân thể này ư? Không thể tin được nàng ta có thể sống được đến khi linh hồn nàng nhập vào. Kiếp trước nàng tên Dương Thiên Nhã, mà kiếp này cũng họ Dương nhưng tên lại là Cẩm Tú-Dương Cẩm Tú. Mà qua những gì nàng biết về cơ thể mới này thì chính là "nàng" bị mù. Cha mẹ ghét bỏ, tỉ muội lúc nào có cơ hội là đến đánh "nàng". Đúng là một người bất hạnh,vậy mà lão Diêm Vương kia lại sắp cho nàng. Thêm tuổi thọ thì có ích gì chứ, bị mù thì chẳng mấy là bị người ta hại chết. 2 năm sau. Dương Cẩm Tú ngồi sau căn phòng rách nát của mình phơi thuốc. Do được tiếp nhận y thuật từ ông ngoại nên nàng rất mẫn cảm đối với các vị thuốc. Vì bị mù nên nàng mất gần một năm mới có thể quen địa hình trong phòng mình và ngọn núi phía sau nhà. Nàng kiếm được rất nhiều dây thừng nên mỗi lần lên núi tìm thuốc,nàng đều buộc dây thừng vào thân cây để tránh lạc đường. Dương Cẩm Tú cố gắng lên núi tìm thuốc để có thể chữa mắt cho mình. Nhưng do không nhìn thấy và một số nguyên liệu không mọc đúng địa hình nên nàng vẫn chưa thể điều chế được thuốc. Mang chỗ thuốc phơi khô vào trong phòng, cất gói cẩn thận. Đang đóng gói thuốc cuối cùng thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Dương Cẩm Tú thấy kì quái,chưa đến giờ cơm sao Tiểu Thúy đã mang cơm đến rồi. Tiểu Thúy là nô tì duy nhất trong gia đình này đối xử tốt với nàng, không những giúp đỡ nàng rất nhiều việc mà còn hay phần cơm canh cho nàng. Do không được sủng ái nên đến cả bọn người hầu thấp kém nhất cũng không coi nàng ra gì, cứ đến lúc giờ cơm là họ lại mang đồ ăn chả khác gì cho heo ăn mang cho nàng. Nên dù không tin tưởng tuyệt đối nhưng Dương Cẩm Tú vẫn nhận ơn của Tiểu Thúy còn hơn là của người khác. Mở cửa ra, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi. Nàng biết ngay là không phải là Tiểu Thúy,liền đóng sầm cửa lại. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa liên tiếp, kèm theo đó là tiếng gọi gấp gáp. -Cô nương,làm ơn giúp bọn ta với, chủ nhân của ta đang bị thương rất nặng. Nghe thấy hai chữ bị thương, Dương Cẩm Tú ghìm lại tiếng thở gấp vì hoảng sợ,hít một hơi thật sâu nàng mở cửa ra,hướng về nơi phát ra âm thanh nói: -Chủ nhân ngươi khỏi rồi phải dời đi luôn. Tạ Lâm nhìn đôi mắt vô hồn của Dương Cẩm Tú thì liền biết cô gái đối diện mình không nhìn thấy gì, chỉ trả lời "Được" rồi dìu người bên cạnh vào trong. Vừa bước vào phòng mùi thuốc nồng đậm tạt vào mặt, Tạ Lâm kinh ngạc nhìn Dương Cẩm Tú: -Cô biết y thuật? Dương Cẩm Tú không trả lời mà chỉ gật đầu. Nàng dò dẫm về phía tủ tìm một đống vải bỏ đi nhưng vẫn còn sạch, rồi lại đi về phía tủ thuốc lần mò tìm thang thuốc giảm đau và cầm máu. Lấy đủ mọi thứ nàng đi về phía giường. -Đi tìm phòng bếp rồi đun mỗi gói một nắm, đun sôi một khắc thì mang thật nhanh đến đây. Tạ Lâm nghi ngờ nhìn Dương Cẩm Tú, có vẻ như không tin tưởng nàng. -Đây là... -Thuốc cầm máu và giảm đau, nếu ngươi không muốn chủ nhân ngươi mất máu rồi chết thì cứ ngồi đấy. Dương Cẩm Tú khó chịu nói, nàng không thích nhất là có người hoài nghi y thuật của mình. Còn Tạ Lâm nghe vậy thì không còn tâm tư nghi ngờ gì nữa liền vội vàng làm theo lời nàng. Sau khi tiếng bước chân gần khuất, Dương Cẩm Tú mò về phía giường, sờ khắp người người nằm trên giường. Tên thuộc hạ này cũng không ngốc, biết băng bó cầm máu cho chủ nhân hắn. Sau khi kiểm tra hơi thở và vết thương thì nàng gần như ngừng thở.Không ngờ lại có người độc ác đến vậy lại đi cắt hết gân tay và chân người này, nếu không chữa kịp thì chỉ còn nước tàn phế. Hơn một khắc sau thì Tạ Lâm trở về. Không kịp thở liền cho người nằm trên giường uống thuốc, quả nhiên máu đã ngừng chảy. Hắn cảm kích nhìn về phía Dương Cẩm Tú rồi lại đau lòng nhìn phía người trên giường. -Dù giữ cho người được một mạng nhưng lại trở nên tàn phế. Quả thật là cứu người mà không cứu đến cùng thật sự là không có trong từ điển của nàng. Thở dài, Dương Cẩm Tú ném lên giường một đóng khăn mà sâm tươi, hướng về phía Tạ Lâm nói: -Ta sẽ nối lại gân tứ chi cho chủ nhân ngươi, đứng bên cạnh và hãy làm theo lời ta nói.