Không Được Yêu Bạn Thân FULL
Chương 1
Trong vòng một tháng, Tưởng Tinh đã mơ thấy Trương Tuyết Tề ba lần, nhưng ban ngày cô không hề nghĩ đến anh.
Suy nghĩ về câu trả lời trên góc độ tình cảm nào đó: Nếu thường xuyên mơ thấy một người thì chứng tỏ là người đó đang nhớ đến bạn.
Tự thôi miên bản thân mình, vì trong tim có tình.
Cô và Trương Tuyết Tề đều có, nhưng không phải tình yêu mà là tình bạn.
Tình bạn son sắt hơn hai mươi năm, còn thật hơn cả vàng thật.
Cô thầm cầu nguyện trong lòng rằng, tốt nhất là anh đừng có nhớ tới mình, vì nửa năm trước cô mượn anh năm nghìn tệ vẫn chưa trả.
“Chắc chắn là do cái tên cẩu tặc kia mới về, nên gần đây lúc nào cũng nghe thấy tên cậu ấy.” Tưởng Tinh chỉnh lại điều hoà, kéo chăn trùm đầu, đi gặp Chu Công.
[1]
Thế nhưng, Trương Tuyết Tề lại xuất hiện lần thứ tư trong giấc mơ của cô.
Tuy nhiên lần này, không phải giấc mơ đẹp.
Trong mơ, anh đã gặp tai nạn thảm khốc và chết yểu.
[2]
Khoảnh khắc xe xảy ra va chạm, đột nhiên Tưởng Tinh mở mắt, khi ý thức trở lại thì sau gáy đã đổ một lớp mồ hôi dày đặc.
Cô nằm im bất động, vươn tay với chiếc điều khiển điều hoà bên cạnh, nhưng vừa nhìn lên lại thấy màn hình hiển thị của điều hoà đen thui.
Từ khi cô có thể nhớ, bất cứ lúc nào, chỉ cần có liên quan tới Trương Tuyết Tề thì luôn luôn là những rắc rối này đến rắc rối khác, đây chính là “tình bạn” mà cô và anh đã nắm tay nhau từ cái thời còn quấn tã.
Cho dù cuối cùng, người giải quyết rắc rối đều là anh.
Tưởng Tinh lục tung tủ, tìm thấy chiếc quạt được tặng do quét mã QR bên đường rồi nằm trên giường tự quạt mát.
Nóng quá, chẳng tài nào ngủ nổi.
Những hình ảnh trong giấc mơ cứ lởn vởn trong tâm trí, cô muốn tìm một người để chia sẻ.
Sau hai giây suy nghĩ, cô ném chiếc quạt đi, mở nhật ký cuộc gọi trên điện thoại, rồi bấm thẳng vào số đầu tiên.
Tút…
Sau hồi chuông thứ tư, một giọng nam trong trẻo, sảng khoái từ đầu dây bên kia truyền đến.
Tưởng Tinh nhắm mặt lại, nói theo khẩu hình của anh: “Gì thế?”
Quả nhiên âm thanh lọt vào tai là hai từ này.
“Trương Tuyết Tề, vừa rồi tớ ngủ đã mơ thấy cậu bị tai nạn xe hơi, thê thảm lắm…”
“Cậu nói gì cơ?” Giọng nói của anh bị tiếng ồn ào xung quanh át đi: “Chỗ tớ ồn lắm, lát về rồi nói nhé.”
Tưởng Tinh cao giọng: “Mơ thấy cậu gặp tai nạn xe hơi, chết…”
Đang nói thì nghe thấy âm báo cuộc gọi bận.
Trong lòng cô đã dự đoán trước được điều này.
Để đối phó với Trương Tuyết Tề thì muốn một phải đòi hai, muốn hai phải đòi ba, cứ thế cho đến khi kiệt sức thì thôi.
Số trời đã định, Tưởng Tinh chẳng vội chẳng vàng, tiếp tục bấm gọi số điện thoại đầu tiên.
Vẫn sau hồi chuông thứ tư, đầu tiên cô nghe thấy một tiếng thở dài rất nhẹ, tiếp đến là câu hỏi bất lực của anh: “Lại làm sao?”
“Cậu đang ở đâu thế nạ?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
Anh không chút thương tiếc: “Đồ ngốc, ăn nói cho cẩn thận.”
“Ờ, cậu đang ở đâu?”
“Bên ngoài.”
“Đang làm gì đấy?”
“Ăn cơm.”
“Với ai?”
“Với nhóm Đàm Lực.”
Đàm Lực luôn nhìn các bạn học cấp ba của cô với ánh mắt đầy ẩn ý, kí ức của cô vẫn còn nguyên vẹn.
Tuy nhiên, cậu ấy là bạn thân từ thời cấp ba lên đến đại học của Trương Tuyết Tề, hiện tại lại là bạn đồng hành trong cùng một văn phòng, mối quan hệ vô cùng thân thiết.
Tưởng Tinh đổi thành giọng điệu thương lượng: “Cậu có thể để bọn họ nghe máy không?”
Trương Tuyết Tề đáp rất ngắn gọn: “Không thể.”
“Xin cậu đó.”
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.
“Cầu xin cậu mà!” Giọng nói tràn ngập sự dịu dàng, chiêu này bách phát bách trúng.
Một lúc sau, Tưởng Tinh nghe thấy anh thở dài một hơi, đây là tín hiệu của sự miễn cưỡng đồng ý.
Chỉ với một chút mẹo nhỏ, Trương chó đã cúi đầu xưng thần.
Vài giây sau, giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên: “Alo?”
“Đàm Lực phải không? Tôi là Tưởng Tinh.” Cô lặp lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa, để chắc chắn rằng bọn họ thực sự đang ăn cơm với nhau, sau đó mới giải thích: “Mấy cậu phải chăm sóc cẩn thận cho chó… Ồ, cho Trương Tuyết Tề nhé, đừng để cậu ấy qua đường một mình.”
Đàm Lực thoải mái nói: “Làm gì? Hai người lại giở trò gì rồi? Lảm nhà lảm nhảm, tôi có cần dắt tay cậu ấy qua đường không?”
Tưởng Tinh cố gắng diễn tả lại giấc mơ của mình bằng giọng nghiêm túc.
“Tóm lại, tôi cảm thấy thà tin là thật còn hơn không, cẩn tắc vô áy náy.” Cô đưa ra kết luận.
Đột nhiên Đàm Lực im lặng, nhất thời âm thanh ồn ào xung quanh đã lên đến cực điểm.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một tràng cười không ngớt từ đầu dây bên kia truyền đến và kéo dài khoảng mười giây.
Tưởng Tinh đếm nhẩm ba giây, tiếng cười cũng xa dần, tiếp đến là giọng nói của Trương Tuyết Tề chiếm chủ đạo: “Ban ngày ban mặt mà cậu ngủ lắm thế? Không có chuyện gì thì tớ cúp máy đây.”
Cô tủi hờn nói: “Nhưng tớ lo lắng cho cậu mà.”
“Để sức là lo lắng cho cái đầu gỗ của cậu đi.” Anh có chút chê bôi: “Cậu không biết mơ và hiện thực luôn tương phản à?”
“Tớ chỉ biết là tớ không muốn mất cậu thôi.” Tưởng Tinh bắt đầu nhập vai.
Trương Tuyết Tề trầm mặc một lát: “Muốn ăn gì, muốn mua gì thì gửi luôn qua đây đi.”
Không đợi cô kịp lên tiếng, anh lại nhàn nhạt nhấn mạnh: “Chỉ có mười phút, cậu nghĩ cho thật kỹ vào rồi nhắn một lần thôi, đừng có mấy phút lại nhắn thêm một cái, quá giờ là không chờ đâu.”
Tút… Lần này là Tưởng Tinh vội vàng dập máy, mười phút, cô phải chạy đua với thời gian!
***
Khi tin nhắn Wehcat của Trương Tuyết Tề gửi đến thì khu nhà cũng đã có điện trở lại.
Tưởng Tinh mồ hôi nhễ nhại, sau khi tắm xong cảm thấy toàn thân thật sảng khoái.
Điện thoại để trên bồn rửa mặt nháy đèn sáng màu xanh, cô vẫn đang nhàn nhã đợi cơm đưa đến tận cửa thì tin nhắn của anh đã dập tắt mộng tưởng của cô.
Trương Tuyết Tề: “Tớ về rồi, cậu tự qua lấy đi.”
Tưởng Tinh túm chặt chiếc khăn tắm: “Há? Nhưng tớ không mặc quần áo mà.”
Anh gửi đến một biểu tượng cảm xúc “Để ông cho mày ăn một búa”.
Trương Tuyết Tề: “Cậu ở nhà không thèm mặc cả quần áo luôn hả?”
Tưởng Tinh: “Vừa rồi cúp điện nên tớ tắm một cái, nóng quá.”
Trương Tuyết Tề: “Bây giờ có điện rồi, mặc quần áo rồi qua đây.”
Tưởng Tinh: “Di chuyển là lại đổ mồ hôi, hay cậu bảo Doug mang sang đây đi.”
Cô ném sang một biểu tượng cảm xúc: Thầy Tát nằm vật ra ghế thở ô xy. [3]
Anh không chịu thua kém gửi lại biểu tượng: Một con chó trợn ngược mắt nằm lăn ra.
Trương Tuyết Tề: “Mơ đi nhé, cậu đến thì đến không thì thôi, trong vòng mười phút không có mặt thì tớ sẽ cho Doug ăn.”
Câu này có nghĩa là: “Nếu cậu không đến, tớ sẽ cho chó.”
Nhà anh có nuôi một chú chó chăn cừu năm tuổi, thông minh đáng yêu tên là Doug.
Có đi có lại mới toại lòng nhau, Tưởng Tinh vô cùng tự giác.
Cô nhanh gọn lẹ cởi chiếc khăn tắm ra, mặc đại bộ đồ ngủ vào, rồi vội vàng chạy xuống lầu.
Ngay lập tức cảm nhận được cảm giác như đang trở lại những ngày tháng cắp sách tới trường.
Một tin nhắn, một cuộc điện thoại, sẽ xuất hiện ngay trước mặt đối phương trong vòng một phút.
Bởi vì, khoảng cách quá gần.
Ở cùng trong khu Tiểu Dương, hai toà nhà đối diện nhau và được ngăn cách bởi một con đường rộng khoảng hai mươi mét.
Chỉ mất hai mươi giây để Tưởng Tinh đi xuống cầu thang rồi chạy vào nhà Trương Tuyết Tề.
—
Trương Tuyết Tề đang đếm giây và từ từ xuống lầu.
“Ra mở cửa đi.” Anh nói với Doug đang ngồi thu mình bên cầu thang.
Goug vẫy đuôi rồi chạy ra khỏi ban công nhỏ.
“Doug!”
Giọng nữ lanh lảnh vang lên bên ngoài, Trương Tuyết Tề liếc nhìn qua cửa sổ, thấy Doug đang mừng rỡ vừa chạy vừa nhảy cẫng lên quanh người Tưởng Tinh.
“Doug Doug.” Tưởng Tinh ngồi xổm xuống, giang tay ra bắt lấy bàn chân trước của Doug: “Chị có mã xanh, ôm ôm có được không?” [4]
Doug vui vẻ sủa liền mấy tiếng.
Trương Tuyết Tề cảm thấy thích thú trước cảnh tượng này, anh vừa lắc đầu vừa đi về phía tủ lạnh.
Cuối cùng thì một người một chó cũng vào nhà.
“Trương Tuyết Tề, lấy giúp tớ một chai nước lạnh.” Tưởng Tinh rất tự nhiên nhảy lên ghế sofa, khoanh chân, quay về phía bàn trà, bắt đầu “giải phóng” một bàn đồ ăn.
Trương Tuyết Tề đang uống nước, nghe thấy liền lấy thêm một chai khác, nhìn cô: “Đón này.”
“Doug, lấy nước giúp chị.” Tưởng Tinh không buồn ngẩng đầu lên.
Doug nhìn Tưởng Tinh, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng rồi lại nhìn về phía Trương Tuyết Tề.
Trương Tuyết Tề chẳng lấy gì làm lạ: “Doug, lại đây.” Anh quơ quơ chai nước, làm động tác muốn ném về phía nó.
Doug khẽ phẩy đôi tai, đôi mắt to tròn không chớp.
Chai nước vẽ một đường parabol trên không trung, nó nhảy nhẹ lên cắn vào thân chai.
“Doug, em tốt thật đó.” Tưởng Tinh mỗi tay cầm một chiếc bánh su kem, tay trái là vị matcha, tay phải là vị vani, cô nhét một chiếc vào miệng rồi vươn tay lấy chai nước: “Tốt hơn cả Trương Tuyết Tề.”
……
Trương Tuyết Tề uống xong chai nước, bóp bẹp rồi ném vào thùng rác, sau đó ngồi xuống chiếc sofa đơn nhỏ đối diện với Tưởng Tinh, uể oải nhìn cô đang dọn dẹp một bàn đồ ăn.
Nhưng chỉ nhìn vài giây, anh lập tức cau mày: “Tưởng Tinh.”
“Ừ, hứ?”
Sắc mặt anh có chút kỳ lạ, đang nhìn cô từ trên xuống dưới.
Áo hai dây màu hồng, quần đùi màu xám, lúc đi vào mang đôi dép tông trên chân.
Mái tóc dài ngang vai ướt đẫm, rõ ràng là vừa mới gội còn chưa kịp sấy, nước trên ngọn tóc vẫn còn đang nhỏ giọt, chảy dài xuống chiếc cổ trắng ngần rồi lăn vào trong viền cổ áo…
Anh ngập ngừng: “Đây là đồ ngủ của cậu à?”
“Phải rồi.” Tưởng Tinh cầm mỳ trộn lên, gắp một đũa đầy ắp.
“Cậu ăn mặc thế này đến nhà tớ à?”
“Chẳng có nhẽ tớ lại phải mặc đồ dự tiệc?” Cô vô cùng hoang mang.
Anh có chút bất lực: “Ý của tớ là, cậu cứ thế mặc đồ ngủ rồi đi ra đường à?”
“Không đi, tớ chạy qua đây mà.” Cô vừa ăn mì, vừa nhồm nhoàm nói: “Chạy từ nhà tớ sang nhà cậu còn chẳng đến nửa phút, trên đường cũng không có ai.”
Trong khu nhà này, ngoài tầng lớp nhân viên văn phòng sáng đi tối về ra, thì chỉ còn lại người già cùng những phụ nữ giàu có nhàn nhã ở nhà, tất cả đều là những nhân vật hiếm khi ló mặt ra ngoài vào ban ngày giữa mùa hè.
Trương Tuyết Tề xoa xoa huyệt thái dương: “Cậu có thể có chút ranh giới giới tính không hả?”
“Tớ cũng có phải ở trước mặt ai cũng vậy đâu.” Cô càu nhàu.
“Chỉ vậy trước mặt tớ hả?”
“Tớ chỉ mặc đồ ngủ khi ở nhà.” Tưởng Tinh nhún vai: “Nhà cậu cũng là nhà tớ.”
Anh im lặng không lên tiếng.
“Hơn nữa, ảnh cậu hôn trộm tớ vẫn còn đang để ở nhà tớ kìa.”
“Khi đó mới năm tuổi.” Mặt anh không chút biểu cảm: “Huống hồ không phải tớ hôn trộm mà là bị xúi giục nên mới hôn.”
Người lớn vây quanh hò hét chỉ vì để chụp được một bức ảnh vui vẻ đón Giao thừa.
“Doug cũng năm tuổi mà nó có để bị xúi giục bao giờ đâu.” Tưởng Tinh vô tội, nói.
Dứt lời, lại liếc nhìn về phía chú chó chăn cừu đang nằm yên bên cạnh, nở nụ cười: “Phải không Doug.”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Doug vui mừng vẫy đuôi, toe toét thè lưỡi.
Trương Tuyết Tề không thể nói nên lời.
Hai người rất hòa thuận với nhau, sau khi anh nhận một cuộc điện thoại rồi quay lại, trên tay có thêm một chiếc máy tính xách tay, ngồi trên chiếc sofa nhỏ đánh đánh gõ gõ.
Sau khi Tưởng Tinh ăn xong sáu chiếc bánh su kem, một bát mì trộn, hai cái đùi gà thì cuối cùng cũng cảm thấy ấm bụng, cô cầm nửa cốc trà sữa dâu tây kem cheese lên, thả mình trên sofa uống một cách thoải mái.
Trong phòng khách rộng rãi, chỉ có tiếng gõ bàn phím nhẹ nhàng, cùng tiếng nấc cụt ngắt quãng.
Tiếng gõ bàn phím bỗng dừng lại, hai người vô thức nhìn về phía đối phương.
Một nằm một ngồi, ánh mắt bình tĩnh giao nhau trong khoảnh khắc.
Trương Tuyết Tề lên tiếng trước: “Nghe nói cậu xin thôi việc rồi, gần đây đang làm gì thế, cả ngày ngủ quên trời quên đất hả?”
“Tớ cũng có việc để làm được chưa?” Tưởng Tinh lười nhác, đáp: “Làm việc tại gia.”
“Việc gì?”
“Phát sóng trực tiếp.” Một lời khó mà nói hết được.
Trương Tuyết Tề khẽ mím môi, day day vị trí giữa hai hàng lông mày: “Phát sóng cái gì? Hát hò? Nhảy nhót? Mặc đồ thế này để phát sóng trực tiếp hả?”
Tưởng Tinh trầm ngâm gật đầu: “Cũng không hẳn, có lúc sẽ mặc váy ngủ hai dây.”
“Có tin là tớ sẽ mách dì Tô không?”
“Mách thì mách đi, tớ đâu có sợ bà ấy.” Cô mạnh miệng nói.
“Được.” Anh gật đầu, ngón tay cái gõ nhẹ lên màn hình điện thoại rồi áp lên tai: “Alo, dì Tô ạ, con là Trương Tuyết Tề…”
Một chiếc gối bỗng bay đến, Trương Tuyết Tề nhìn rõ trong nháy mắt, cứ thế nghiêng đầu tránh được.
“Tớ là streamer kỹ thuật chuyên nghiệp, không phải kiểu cậu nghĩ đâu.” Tưởng Tinh thấy anh từ từ đặt điện thoại xuống mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mặc dù cô đoán rằng cái tên này có thể đang giả vờ giả vịt để dọa cô, nhưng trong mười lần thì vẫn có hai lần làm thật, nếu không cẩn thận sẽ bị trúng chiêu.
“Bà” Tô vô cùng hung giữ, cô và lão Tưởng đều rất sợ.
Tưởng Tinh uống cạn cốc trà sữa, đặt chiếc cốc rỗng lên bàn trà, nằm thẳng người trên sofa.
Đột nhiên Trương Tuyết Tề nói: “Hát hò, nhảy múa cũng là kỹ thuật, chỉ sợ là cậu vặn vặn vẹo vẹo rồi bị người ta chụp ảnh màn hình lại đem đi báo cáo sau đó bị cấm thôi.”
“Cậu hiểu rõ quá nhờ.” Cô làm ra vẻ nhìn thấu anh: “Có phải thường xuyên âm thầm xem không?”
“Tớ thấy cậu…” Anh nửa cười nửa không: “Đang gây chiến phải không?”
Tưởng Tinh xoa xoa một vòng quanh bụng.
Nể tình anh cho cô ăn no, nên tạm thời nhịn vậy.
Dù sao thì một bàn đồ ăn này ít nhất cũng đến một trăm tệ, cô còn chưa trả tiền, năm nghìn tệ cũng chưa trả.
Trêu thì trêu, nhưng Trương Tuyết Tề vẫn quay lại việc chính: “Được rồi, rốt cuộc là cậu phát sóng trực tiếp cái gì?”
“Phát sóng giọng nói không lộ mặt.”
Chẳng trách lại mặc đồ ngủ, sắc mặt anh dịu đi một chút: “Hát thật đấy à?”
Cô lắc đầu: “Kể truyện.”
“Truyện gì?”
Tưởng Tinh mở miệng đáp: “Bạch Tuyết, mỹ nhân Ngư, chú Vịt may mắn, tôi là Cá cầu vồng, Gấu con không đánh răng, vân vân.”
“Đối tượng khán giả của cậu là học sinh tiểu học à?”
“Khán giả của tớ là…” Cô đột ngột ngồi dậy, nghẹn giọng nói: “Những người thành thị mất ngủ vào ban đêm.”
Trương Tuyết Tề thở dài.
Tầm mắt anh lại quay về màn hình máy tính, các ngón tay mảnh khảnh tiếp tục gõ trên bàn phím: “Vì vậy bây giờ ngày đêm của cậu mới đảo lộn vậy hả?”
“Chương trình phát sóng bắt đầu vào lúc chín giờ, trước tiên là trò chuyện, sau đó tớ sẽ đọc truyện vào lúc mười rưỡi cho đến một rưỡi thì kết thúc.”
Anh ừm một tiếng: “Sau khi kết thúc thì làm gì?”
“Đi tắm, ăn đêm, cắt sửa video.” Cô ngáp một cái: “Hoặc là chơi game, xem phim.”
“Không chịu ngủ sớm một chút sao?”
Tưởng Tinh giẫm chân trần trên sàn nhà, đứng dậy vươn vai: “Không ngủ được, ban ngày ngủ đủ rồi.”
“Mang dép vào.” Trương Tuyết Tề không chịu được nữa, một lúc sau lại tiếp tục cằn nhằn: “Là ngủ đủ rồi hay là sống đủ rồi?”
“Tớ trẻ trung xinh đẹp như vậy, còn chưa sống đủ đâu.” Cô làm theo tiềm thức, xỏ dép lê vào.
“Cậu không dè dặt hơn chút được à?” Anh bất lực nhìn lên, vẻ mặt thẫn thờ trong giây lát.
Động tác vươn vai của Tưởng Tinh đã để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, bắp chân thon gọn cùng cặp đùi thẳng tắp cân đối của cô.
Những năm gần đây lượng ăn của cô không giảm ngược lại còn tăng, vậy mà không thấy cô mập lên chút nào.
Đôi mắt anh dần di chuyển lên trên, rồi đột ngột dừng lại.
Sau đó, dời tầm mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
“Máy sấy tóc nhà cậu để đâu? Tớ mượn dùng một chút.” Tưởng Tinh rũ rũ mái tóc ướt của mình.
“Phòng trên lầu.” Trương Tuyết Tề không ngẩng đầu lên: “Phòng bên tay trái, trong ngăn kéo.”
Tưởng Tinh ngẫm nghĩ: “Cậu lấy giúp tớ đi, tớ lên lục thì không hay lắm.”
Anh trêu chọc cô: “Tự giác thế cơ à?”
“Nhanh lên.” Cô nhỏ giọng thúc giục.
Trương Tuyết Tề đứng dậy đi lên lầu lấy máy sấy tóc cho cô.
Sau khi xuống nhà, bàn ăn đã được dọn sạch, rác cũng được đóng vào túi đặt ở cửa ra vào.
Tưởng Tinh ném quả bóng nhỏ, Doug lao tới cắn rồi vẫy đuôi chạy đến cạnh cô.
Sau đó, lại một người đánh máy, một người sấy tóc, một chó nằm im, cảnh tượng vô cùng yên tĩnh và nhàn nhã.
Tiếng máy sấy tóc biến mất.
Tưởng Tinh chậm rãi vuốt tóc, người nào đó nãy giờ luôn im lặng bỗng lên tiếng hỏi: “Sấy xong rồi à?”
“Ừm.” Cô gật đầu.
“Vậy thì về đi.” Anh hạ lệnh tiễn khách.
Cô bối rối chớp mắt.
Trương Tuyết Tề hơi hất cằm: “Xách luôn cả rác ngoài cửa đi.”
“Sao lại đuổi tớ về?” Tưởng Tinh chống nạnh: “Phòng này của cậu không chứa thêm được một người nữa à? Chẳng có nhẽ lại có thêm người khác tới?”
“Ừm.” Trương Tuyết Tề nhàn nhạt đáp: “Quả thực là có người khác đến, nên cậu về trước đi.”
“Còn có ai mà tớ không gặp được sao?” Cô hỏi với vẻ hoài nghi.
Hai người họ lớn lên cùng nhau, bạn của anh cũng là bạn của cô, làm gì có ai là chưa từng gặp?
“Người không thích hợp để cậu gặp.” Anh cầm điện thoại trên bàn trà lên, trả lời tin nhắn bằng một tay.
“Rốt cuộc là ai thế?” Tưởng Tinh thần bí liếc nhìn anh: “Cậu nói đi, nói thì tớ sẽ về.”
“Cậu tò mò quá nhỉ?” Anh khẽ nhướng mày.
“Tớ rất quan tâm.” Thực ra là chỉ có tò mò.
Cuối cùng, Trương Tuyết Tề cũng rời mắt khỏi màn hình máy tính và điện thoại.
Tưởng Tinh chớp mắt với anh, một cái, hai cái.
Anh mới chậm rãi thả ra ba chữ: “Con gái tớ.”[1] Gặp Chu Công thường có nghĩa là nằm mơ.
Chu Công là nhân vật thường xuyên xuất hiện trong các giấc mơ của Khổng Tử.
Ở Trung Quốc, nơi Nho giáo đã thống trị văn hóa từ lâu, Chu Công chắc chắn có liên quan trực tiếp đến những giấc mơ.
Khi mơ thường được gọi là “Giấc mộng của Chu Công” hoặc “Mộng gặp Chu Công”.
[2] Chết yểu có nghĩa là chết trẻ.
[3] Thầy Tát nằm vật ra ghế thở ô xy.
(Ảnh minh hoạ).
Truyện khác cùng thể loại
286 chương
75 chương
71 chương
106 chương
7 chương
88 chương
3 chương
5 chương