Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh
Chương 66
Khi bị di động đánh thức thì Cố Nhan Tân còn đang trong giấc mộng, Kiều Mạch thật cẩn thận từ rút cánh tay của hắn ra đặt dưới chăn.
Cố Nhan Tân tối hôm qua vẫn luôn xử lý công việc, ngủ thật sự rất sâu, Kiều Mạch muốn cho hắn ngủ lâu một chút.
Điện thoại đến là Chúc Thanh Phi.
Eo Kiều Mạch bị Cố Nhan Tân ôm, không thể xuống giường, đành phải giảm thanh điện thoại xuống cực thấp.
“Thanh Phi.”
Anh ta “Này Này” vài tiếng, có lẽ là do anh nói nhỏ, không nghe thấy.
Kiều Mạch đành phải một lần nữa nói: “Thanh Phi, có chuyện gì sao?”
“Là tôi, Lý An.” thanh âm Lý An truyền đến, “Anh làm trộm à, nói chuyện sao nhỏ như vậy làm gì?”
Kiều Mạch trầm mặc: “Hắn còn đang ngủ, có việc mau nói đi, đừng đánh thức hắn.”
Lý An không hề phòng bị cứ như vậy cách không tỏ vẻ, anh ta yên lặng nhìn thoáng qua Chúc Thanh Phi đang cau mày nói chuyện cùng cảnh sát, trong lòng ai thán một tiếng, đánh lên tinh thần nói: “Chuyện thành công.”
Trong lòng Kiều Mạch lộp bộp một chút: “Cái gì thành công?”
“Bác sĩ Lý bị bắt.”
“Thật sự?” Kiều Mạch kích động, thiếu chút nữa không khống chế nổi âm lượng, Cố Nhan Tân bị anh ôm giật giật, tỉnh lại.
“Thật sự.” Lý An trải qua loại chuyện này nhiều, nhưng cũng không khẩn trương như Kiều Mạch. Nhưng bởi vì người này cũng là bạn tốt, cho nên anh ta cũng thật cao hứng, “Hiện tại chúng ta đang ở cảnh cục.”
Trách không được Kiều Mạch loáng thoáng nghe thấy đối diện di động truyền đến tiếng còi cảnh sát.
“Phát hiện ra thứ gì trong ngắn kéo hắn vậy?”
“Chúng tôi phát hiện chỉ có ngăn kéo, nhưng bác sĩ Lý hẳn đã cảm thấy có nguy cơ bại lộ, đồ bên trong đã bị dời đi, nhưng sau vẫn bị tìm ra được.” Lý An nói, “Nói ra cũng có chút dài dòng, trong điện thoại nói không tiện, anh vẫn nên đến đây trước đi.”
“Được.” Kiều Mạch gật đầu.
“Tôi lấy địa chỉ gửi đến di động anh, án này mang tính chất tương đối ác liệt, chúng tôi bên này còn phải ghi chép lâu, anh cũng không cần quá sốt ruột.” Lý An an ủi, “Dù sao người khẳng định là chạy không được.”
“Ừm.” Kiều Mạch nói, “Cám ơn cậu.”
Nhìn Kiều Mạch cúp điện thoại, Cố Nhan Tân dụi đầu vào ngực anh cọ cọ: “Làm sao vậy bảo bối?”
Kiều Mạch bị hắn làm cho ngứa, nhịn không được đưa tay đẩy hắn ra: “Đừng nghịch, ngứa.”
Cố Nhan Tân theo lời ngẩng đầu: “Ai gọi?”
“Lý An.” Kiều Mạch ngồi dậy một chút, “anh ta nói bác sĩ Lý đã bị bắt.”
“Hử?” Cố Nhan Tân nhướng mày, trên mặt xẹt qua một mạt hàn ý.
“Chuyện hẳn là có chút phức tạp, chúng ta cảnh cục trước rồi nói sau.”
“Được rồi.” Cố Nhan Tân nói, vươn đến hôn lên môi anh, sau đó cong cong khóe miệng, “Bảo bối, anh không phải là đã quên chúng ta nên hôn chúc buổi sáng chứ?”
Kiều Mạch: “…… Không quên.”
“Hửm?” Cố Nhan Tân lại lần nữa nhướng mày, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà khí, “Ra là bảo bối thích em chủ động.”
Kiều Mạch yên lặng cầm lấy một góc chăn nhét vào trong miệng Cố Nhan Tân: “Không có việc gì làm thì học Cố Nhị đi, ngoan ngoãn câm miệng là tốt rồi.”
Cố Nhị:…… Em chỉ là một nhân cách thích an tĩnh thôi mà
Cố Nhan Tân cười nhạo một tiếng: “An tĩnh?”
Cố Nhị: “…… Ta là một nhân cách mỹ nhân là quá ổn rồi.”
Cố Nhan Tân thập phần khinh thường: “An tĩnh là Cố Nhất, đẹp là ta, mi ấy hả, có điên mới hợp với mi đó.”
Cố Nhị ủy khuất, nhịn không được biện giải: “Có bản lĩnh mi đừng ném nồi cho ta.”
Cố Nhất: “Thảo nê mã, ông đây tối hôm qua xử lý công vụ cả đêm, thật vất vả mới ngủ một lát, bọn mi không làm việc có thể ngậm miệng lại hay không?!”
Cố Nhan Tân và Cố Nhị: “…… Ừa.”
Chờ đến khi Kiều Mạch mang theo trầm mặc ngoài ý cùng Cố Nhan Tân tới cảnh cục, Chúc Thanh Phi đang ở bên ngoài đại sảnh ngồi, sắc mặt có chút âm trầm.
“Thanh Phi.”
Kiều Mạch bước lên đón, kéo Cố Nhan Tân bước nhanh đi đến phía trước.
“Kiều Mạch.” Chúc Thanh Phi đứng lên, nhìn thoáng qua Cố Nhan Tân, thấp giọng nói, “Hai người tới.”
Kiều Mạch nhìn khắp nơi một vòng: “Lý An đâu?”
“Còn ở bên trong ghi chép.”
“Không có việc gì chứ?” Kiều Mạch có chút lo lắng mình sẽ bị cuốn vào.
Chúc Thanh Phi lắc đầu: “Không có việc gì, hắn thường xuyên giao tiếp, rất quen thuộc.”
Trầm mặc trong chốc lát, Kiều Mạch nhìn ra Chúc Thanh Phi có chút khó xử, chủ động mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào, vì sao Lý An nói án có tính chất có chút ác liệt?”
Chúc Thanh Phi liếm liếm môi, ba người một nhóm ngồi xuống, sau đó anh ta mới đè thấp thanh âm nói: “Trong tay bác sĩ Lý là một án tử.”
Lòng Kiều Mạch nhảy dựng, ẩn ẩn có một loại dự đoán không tốt lắm.
“Ban đầu tôi thuận lợi tiến vào phòng nghỉ đó, cũng phát hiện kia chỉ là một ngăn kéo thường, chẳng qua bên trong cái gì cũng không có.” Chúc Thanh Phi đè thấp thanh âm như cũ, còn nhìn lướt qua chung quanh, phát hiện không có người đang nghe bọn họ nói chuyện, lúc này mới nói, “Sau đó tôi và Lý An cùng ngấm ngầm thâm nhập hệ thống của bệnh viện, lấy video theo dõi của bọn họ, phát hiện bác sĩ Lý thường xuyên đi ra đằng sau Duyệt Đại để đến một vườn cây hoang tàn, tôi ở đó tìm được một quyển sổ nhật ký, còn có một vài tấm ảnh chụp.”
Nói tới đây, biểu cảm Thanh Phi rõ ràng thay đổi, tựa hồ đó là một loại ghê tởm ở bên trong.
“Anh còn nhớ rõ ba năm trước đây, co một án tử lớn làm oanh động thành phố nhưng cuối cùng lại bị cưỡng chế lấp xuống không?”
Kiều Mạch nỗ lực nghĩ nghĩ, loáng thoáng có chút ấn tượng, bởi vì lúc ấy anh còn đang vào đại học, từ khi quen Chúc Thanh Phi thì càng quan tâm nhiều hơn đến những vụ án, cho nên anh hẳn là đã nghe qua. Nhưng còn không chờ anh nhớ tới, Cố Nhan Tân liền mở miệng: “Là vụ án đầu của một đôi song sinh bị nấu chín sau đó buộc kín trong nilon ném vào thùng rác bị công nhân vệ sinh phát hiện?”
“Không sai.”
Mặt Kiều Mạch lập tức biến trắng, anh đột nhiên nhớ tới nhân cách của mình ở trong thôi miên đã từng cắt thịt và nấu lên cho anh ăn.
Những những gì Chúc Thamh Phi nói tiếp lại càng khiến ruột gan anh cuồn cuộn nổi lên.
“Thủ phạm vụ án tử đó chính là bác sĩ Lý.” Chúc Thanh Phi đè thấp thanh âm nói, “Lúc ấy hắn theo đuôi đôi song sinh đó gần một tháng, rốt cuộc tìm được cơ hội rồi xuống tay, sau đó hắn liền bắt cóc đôi song sinh đó. Sau hắn bắt đầu chế biến đôi song sinh…… Làm thành đồ ăn, ăn……”
Kiều Mạch cảm giác có thứ gì ở trong cổ họng anh bắt đầu cuồn cuộn, anh muốn che lại lỗ tai không cho nghe, nhưng anh giống như bị ai đó hạ ma chú, anh cố tình run rẩy giọng nói mở miệng: “Làm thành đồ ăn?”
Cố Nhan Tân khẽ nhíu mày, đưa tay ôm lấy Kiều Mạch: “Sắc mặt anh không tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài trươvs.”
“Đừng.” Kiều Mạch nỗ lực hít sâu mấy hơi, bởi vì hô hấp quá dồn dập, làm cho khí huyết dâng lên, trên mặt hiện ra một mạt đỏ ửng, “Cứ nghe xong đi.”
“Đây là những gì hắn viết trong nhạt ký.” Chúc Thanh Phi cũng không muốn nói tiếp, nhưng nếu Kiều Mạch khăng khăng muốn nghe, anh ta đành phải tiếp tục kể, “Bên trong thậm chí có ảnh mà hắn chụp được…… Vết khuyết vân tay trên túi nilom cũng vô cùng trùng khớp với vân tay của hắn……”
“Cho nên nói……” Cứ việc Kiều Mạch cảm giác cả người không khoẻ, muốn rời khỏi nơi làm người ta hít thở không thông này, nhưng anh vẫn hỏi, “Lúc trước tôi và Cố Nhan Tân là bởi vì thấy được chuyện này mới bị hắn hạ độc thủ?”
“Đúng.”
Cố Nhan Tân một bên nhẹ nhàng vỗ lưng Kiều Mạch, một bên hỏi: “Nhưng kỳ quái chính là, lấy cớ tăng mạnh trị liệu thì Kiều Mạch cũng không thêt đồng ý, anh cũng nói nhìn không ra Kiều Mạch có dấu hiệu bị thôi miên, vậy tại Kiều Mạch vì lại đột nhiên đồng ý?”
“Tôi đã tra xét lượng thuốc của Kiều Mạch trong một khoảng thời gian, rõ ràng là đã bị bác sĩ Lý tăng liều, như vậy sẽ làm tư duy và tinh thần Kiều Mạch sinh ra va chạm mãnh liệt, hơn nữa còn có một vài chuyện ám chỉ, không cần thôi miên, dù thế nào cũng có thể đạt được mục đích của chính mình. May mắn duy nhất hiệ tại chính là, thân thể và tinh thần Kiều Mạch không bởi vì những loại thuốc đó mà chịu quá nhiều thương tổn, bằng không tôi……”
Trên mặt Chúc Thanh Phi lộ ra biểu cảm tự trách.
Mà lúc này trong lòng Kiều Mạch lại không có suy nghĩ này đó, khi anh tỉnh lại, bác sĩ Lý đã giải thích cho anh bao nhiêu chuyện, tựa hồ lúc ấy còn coi đó là một kiểu đạo lý, nhưng hoá ra chuyện không đơn giản như vậy.
Dựa theo những bác sĩ Lý nói, Trác Tuấn Vũ theo dõi là để bảo vệ, Đinh Thu Vinh tự tổn thương với ý nghĩ dung hợp, Nguyễn Thanh thương tổn bản thân với ý muốn khống chế, thế nhưng hiện tại Kiều Mạch lại nghĩ đến, ý nghĩ theo dõi của Trác Tuấn Vũ, cảm giác muốn dung hợp của Đinh Thu Vinh hay ham muốn khống chế của Nguyễn Thanh đều xuất phát từ tâm lý của bác sĩ Lý.
Không chỉ Kiều Mạch là người bệnh đa nhân cách, mà ngay cả bác sĩ Lý cũng trở thành kẻ như vậy.
Từ đầu đến cuối, rõ ràng mọi thương tổn của anh đều do hắn mang đến.
“Đi ra ngoài thay đổi khí đi.” Cố Nhan Tân làm ra vẻ mặt lo lắng.
Kiều Mạch gật gật đầu, bị Cố Nhan Tân nắm tay đưa ra ngoài cửa.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một thanh niên mặc chế phục cảnh sát lao ra ngoài cửa, ngồi xổm ngy vành đai xanh bên cạnh nôn mửa, phía sau cậu ta là một cảnh sát khác đang đưa tay vỗ vỗ lên lưng cậu.
“Cậu không sao chứ?”
“Ông đây cả đời này cũng sẽ không ăn thịt nữa……”
Nói xong, lại bắt đầu nôn mửa.
Kiều Mạch liếc mắt nhìn hai cảnh sát, xê dịch sang bên cạnh, quay đầu lại thấy Cố Nhan Tân đang lo lắng, nhịn không được đưa tay đặt ở mi tâm hắn: “Đừng nhíu mày.”
“Em lo lắng cho anh.” Cố Nhan Tân nói thẳng không cố kỵ.
Kiều Mạch miễn cưỡng cười, không nói gì.
Lại ngây người trong chốc lát, Lý An cuối cùng từ phòng thẩm vấn ra ngoài, nhìn Kiều Mạch: “Còn may cho anh là hắn chưa hạ độc thủ với anh đấy.”
Chúc Thanh Phi đá anh ta một chân, Lý An vội vàng ngậm miệng lại.
“Hắn có lẽ đã có ý tưởng này, nhưng hắn không thể xuống tay.” Kiều Mạch suy đoán ra, “Hắn là bác sĩ chủ trị của tôi, nếu tôi xuất hiện bất luận vấn đề gì hắn đều sẽ bị điều tra, chỉ cần bị điều tra, hắn khẳng định sẽ lộ ra cái đuôi. Nhưng khiến ký ức tôi biến mất lại có vẻ an toàn nhiều, hắn đương nhiên sẽ lựa chọn biện pháp này.”
Chúc Thanh Phi thở dài không nói.
Lý An tiếp: “Án này có tính chất rất ác liệt, hơn nữa khi hắn bị bắt cũng đã bị đưa lên truyền thông, tin rằng dù hắn có bản lĩnh thông thiên, lần này cũng không phân thân được.”
Kiều Mạch nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lý An lại nói: “Án tử chuyển giao cho Cục Công An cấp tỉnh, chờ không lâu mữa sẽ bị đưa đi.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy trong đại sảnh truyền đến tiếng bước chân, mọi người quay đầu nhìn lại, thấy đó là bác sĩ Lý, trên người còn mắc áo blouse trắng, chẳng qua đã xám bẩn, bên trên còn có mấy dấu chân, kính bị vỡ, thậm chí trên má còn co một vệt tím, thập phần chật vật.
“Tôi đánh.” Chúc Thanh Phi lạnh lùng nói.
Bác sĩ Lý bị cảnh sát áp giải ra đại sảnh, Kiều Mạch kéo Cố Nhan Tân ra nhường đường cho họ.
Có lẽ là phát hiện Kiều Mạch, ánh mắt tối tăm của bác sĩ Lý nhìn theo, đan xen tầm mắt với Kiều Mạch.
Trên mặt Kiều Mạch lộ ra nụ cười hiền lành.
Bác sĩ Lý thu ánh mắt lại, bị cường ngạnh nhét vào xe cảnh sát.
“Hắn sẽ chết?” Kiều Mạch hỏi.
“Sẽ.” Lý An nói, “Một viên đạn cũng không thể thiếu.”
“Vậy là tốt rồi.” Kiều Mạch nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn đáng chết.
Kiều Mạch nghĩ, hắn đáng chết ngàn lần.
Những ngày đó anh khó có thể đi vào giấc ngủ, những ngày đó anh như rơi xuống vực sâu của địa ngục, tất cả đều biến mất theo khi bác sĩ Lý rời đi.
A h không biết nỗi sợ hãi của mình có bao nhiêu lớn, cũng không biết mình đã phải trá giá bằng bao nhiêu dũng khí, anh chỉ muốn trong những năm tháng còn lại, cùng Cố Nhan Tân an tĩnh đi qua.
Anh muốn tất cả mọi ký ức đen tối đều sẽ được thời gian dần vùi lấp.
Tiêu tán trong trí nhớ của anh n
“Về nhà thôi.” Cố Nhan Tân cầm tay của anh lác nhẹ nhàng.
“Ừ, đi thôi.”
Ngày 18/02/2016, vụ án sát hại đôi song sinh nổi tiếng của Z thị, hung thủ Lý Mỗ cuối cùng đã đền tội, thành thật khai báo mọi tội lỗi của mình. Toà án nhân dân tối cao đã quyết định, phán quyết tử hình, lập tức chấp hành.
Hắn chết đi giữa màn đêm, hắn sống lại khi ánh mặt trời ló rạng.
Hắn đi đâu nào ai biết, hắn qua bao phong sương nào ai hay.
Tội ác trong bóng đêm đã trở nên hủ bại và từ đó lại sinh ra một bông hoa tươi vào mỗi buổi sáng.
HOÀN
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
121 chương
55 chương
6 chương
50 chương
390 chương
842 chương