Lồng giam
Chương 1 : Lồng giam
Editor: Vermouth
Lúc Tiêu Tiêu bị dẫn đi, cô đang chăm chỉ lên lớp, sau đó cảnh sát đứng ở cửa, nói vài câu với giáo sư, cô nhìn thấy giáo sư nhìn về phía mình, Tiêu Tiêu lảng tránh ánh mắt của ông ấy rồi đứng lên, bỏ sách vào trong cặp, ở trong ánh mắt của một trăm người trong phòng học xếp theo hình bậc thang, bị cảnh sát còng tay lại.
Vài ngày sau, cô rũ mắt, đứng ở tòa, nghe hai vị luật sư tranh luận. Luật sư A nói, Tiêu Tiêu cố ý giết người, tình tiết nghiêm trọng, phải kết án tù thời hạn mười năm trở lên, hai mươi năm trở xuống. Luật sư B nói, Tiêu Tiêu sống chung với bạo lực gia đình trong thời gian dài, bị cưỡng bức và phát sinh quan hệ tình dục với nạn nhân nên tinh thần xảy ra vấn đề, gây án trong lúc tinh thần không bình thường. Luật sư A nói, Tiêu Tiêu giết hạt ba ruột, ngụy trang ngoài ý muốn, hơn nữa còn tới trường học tập, sau một năm mới bị bắt, làm chậm trễ nghiêm trọng quá trình tư pháp, bên cạnh đó còn không có lòng hối cải. Và trọng điểm là, một loạt mưu tính này, không phải một người tinh thần có vấn đề có thể làm được. Luật sư B nói, sống chung với bạo lực gia đình và cưỡng dâm thời gian dài, bất kỳ ai cũng có vấn đề, huống hồ Tiêu Tiêu còn chưa thành niên. Luật sư A lấy chứng cứ ra nói, thẩm phán, tôi có thể chứng minh, ngày sinh trên thẻ căn cước của Tiêu Tiêu bị làm giả, lúc giết hại nạn nhân, Tiêu Tiêu đã thành niên, vân vân...
"Tòa tuyên án, Tiêu Tiêu, nữ, sinh ngày 17 tháng 10 năm 1999, ngày 4 tháng 8 năm 2017 ở chung cư XX giết hại nạn nhân Thường Hải, nạn nhân có quan hệ là ba ruột, bị kết án tù có thời hạn sáu năm."
Vận mệnh của Tiêu Tiêu vào giờ phút ấy được quyết định rồi...
Nhà tù Bắc Sơn, quy mô - rất lớn, tội phạm - rất nhiều, tội phạm nữ ở phía bắc, bởi vậy gọi là nhà tù Bắc Sơn, tội phạm nam ở phía nam, bởi vậy gọi là nhà tù Nam Sơn, ngăn cách ở giữa là tường cao và chỗ làm việc của nhà tù, nói là chỗ làm việc nhưng rất nhiều việc bất minh, không thể nói rõ đều xảy ra ở nơi đó.
Nhà tù nữ quả thật khủng bố, bởi vì cô không có lý do gì có thể nói ra, ngày đầu tiên, Tiêu Tiêu và sáu nữ tù nhân bị đưa vào nhà tù Bắc Sơn, nhận được quần áo tù, Tiêu Tiêu phát hiện quần áo tù rất cũ, cực kỳ không vừa người, cho dù cài cúc cao nhất rồi nhưng vẫn có phần lớn da thịt trắng nõn lộ ra, còn không có đồ lót...
Mái tóc dài vừa phải bị cắt phăng, nhà tù nào cũng có rất nhiều người, có chung giường ngủ hai tầng, ngoại trừ tường xi măng ra thì chỉ có cái ống sắt, cách ống sắt, từ bên này có thể nhìn thấy nhà tù phía đối diện, chưa nói tới làm gì cả, chỉ ngay việc đi vệ sinh một chuyến thôi cũng bị nhìn thấy rõ ràng.
Tiêu Tiêu bị dẫn vào trong phòng giam vốn có mười hai người, cô đi vào là thành mười ba người, trong phòng có bảy cái giường hai tầng, bỏ trống đều là giường tầng trên, Tiêu Tiêu chọn một cái người giường dưới nhìn tương đối hiền lành rồi bỏ đồ đạc của mình lên trên.
Cơm thống nhất là thức ăn chay, trong thức ăn chay của mỗi người có thịt, lẽ ra nên tính là món ăn mặn rồi, Tiêu Tiêu bị ấn trên mặt đất đánh tới nỗi không thở nổi, bởi vì lúc ăn cơm, có người ăn thịt của cô và cô chỉ nhìn cô ta một cái.
Buổi chiều, các cô được phân công tới trong một thùng xe làm việc, toàn bộ thùng xe toàn là quần áo, một nhóm người ngồi ở trước máy may, Tiêu Tiêu thì bị dẫn đi dán đá kim cương, ở trên mẫu quét keo, dán từng viên một lên là được nhưng rất tốn thời gian và sức lực. Trên đường về, Tiêu Tiêu đi vệ sinh, sau khi đi xong, vừa ra cửa nhà vệ sinh thì bị một người đi vào đụng phải, có người túm lấy tóc cô, quăng mạnh đầu cô về phía bức tường, "rầm" một tiếng", đầu Tiêu Tiêu quay cuồng, trời đất xoay tròn, còn chưa trở lại bình thường thì đã bị gạt ngã trên mặt đất, vô số nắm đấm và chân đã tới trên người cô chào hỏi.
Tiêu Tiêu bò dậy sau khi bị đánh một trận, cả người đau nhức, đầu còn choáng, ra khỏi cửa nhà vệ sinh, gặp nữ quản giáo, nữ quản giáo nhìn cô một cái rất lạnh nhạt rồi giục cô lên thùng xe làm việc, Tiêu Tiêu chỉ có thể chịu đựng đau đớn cả người lên thùng xe dán đá, mỗi khi giơ tay dán một viên đá thì cả người giống như bị nghiền một cái.
Tiêu Tiêu ở nhà tù Bắc Sơn một tháng trời, hầu như cuối tuần nào cũng bị đánh một lần, bị thương không nhẹ, có một lần bị đánh phun ra máu, mấy ngày liền nhà cầu đều nhuộm đỏ, suýt chút nữa khiến Tiêu Tiêu cảm thấy cô thật sự sắp chết rồi.
Cuộc sống ở nhà tù nhất thành bất biến [*], mỗi ngày tới thùng xe, về nhà tù, ăn cơm, bị đánh, nhìn người khác bị đánh hoặc nhìn người khác đánh người khác. Tiêu Tiêu biết, có nhà tù tù nhân nữ có thể nghênh ngang mà đi, có nhà tù, thậm chí ra ngoài cũng có thể bị đánh, ví dụ như các cô, hầu như ngày nào cũng có vết thương.
[*] Đã hình thành thì không thay đổi.
Tắm rửa là tắm chung ở phòng tắm lớn, có tới mấy trăm người cùng nhau tắm ở bên trong, nước không nóng lắm, vừa mới đầu Tiêu Tiêu không quen nổi, hiện tại thì đã quen rồi, bỗng có người phát ra vài tiếng chửi bới, theo sau là tiếng thịt đánh vào thịt, người đánh thì cứ mắng chửi, người bị đánh cứ khóc lóc, càng khóc thì càng đánh. Không khóc cũng không được, giống Tiêu Tiêu vậy, lúc bị đánh, không nói tiếng nào, ngược lại càng bị đánh ác hơn, cho nên người bị đánh không thể không khóc, cũng không thể khóc quá mức.
Lương Lương: Mở đầu tăm tối đây, nam chính không hoàn hảo, nam chính không hoàn hảo, nam chính không hoàn hảo.
Truyện khác cùng thể loại
366 chương
10 chương
113 chương
40 chương
43 chương
187 chương
14 chương