“Trong lần thôi miên đó tôi đã có ấn tượng khá lớn với chiếc ngăn kéo kia.” Kiều Mạch sờ sờ cái mũi, yên lặng từ trong ngực Cố Nhan Tân ngồi ngay ngắn, “Không biết có phải thật sự hay không, nhưng tôi luôn cảm giác đó là đúng.” Khi nói xong, Chúc Thanh Phi hiện ra khuôn mặt khác hẳn với thần sắc chế nhạo vừa rồi: “Anh nói rõ một chút.” Anh ta tuy rằng theo giá trị vũ lực, nhưng rất lâu rồi không thích dùng nắm tay nói chuyện. Đối với anh ta mà nói, nắm tay chỉ dùng với đồ ngốc. So với chuyện cưỡng bức nói chuyện, anh ta vẫn thích dùng lời nói hơn, chỉ tiếc Lý An có việc phỏng vấn, không đi theo bên người, bằng không chuyện này sẽ sớm giải quyết thôi.  “Bác sĩ Lý……” Kiều Mạch đã quen với cách gọi này, “Trong phòng nghỉ của hắn có một bàn làm việc, mà cảnh tượng bên kia phòng nghỉ lại là những gì mà tôi tự tưởng tượng trong thôi miên, bao gồm bàn làm việc. Lúc ấy tôi nhớ rõ sau bàn còn có một ngăn kéo bị khoá, hơn nữa chìa khóa đã được cắm ở ổ khóa. Cho nên tôi đoán rằng trong hiện thực khả năng cũng là như thế này.” “Lúc ấy chìa khóa ở ổ khóa, anh không lựa chọn xem sao?” Chúc Thanh Phi đối với vấn đề này cảm thấy rất kỳ quái. Tuy rằng anh ta cảm thấy Kiều Mạch không phải loại người có lòng hiếu kỳ nghiêm trọng, nhưng dựa theo ngữ khí và biểu cảm trên mặt Kiều Mạch, như là anh đối với căn phòng nghỉ cũng cũng không có hảo cảm gì, cho nên lúc ấy cũng không lựa chọn đi xem, vậy nên làm Chúc Thanh Phi có chút tò mò. Kiều Mạch hơi hơi nhíu nhíu mày, lại cảm giác hai ngón tay Cố Nhan Tân chạm lên ấn đường anh, rồi hắn chậm rãi xoa, Kiều Mạch dở khóc dở cười, nắm lấy tay Cố Nhan Tân, lúc này mới mở miệng nói: “Lúc ấy kỳ thật tôi có ý niệm muốn nhìn, nhưng sau đó đã xảy ra chuỵen ngoài ý muốn làm tôi không rảnh lo chuyện cái ngăn kéo, sau tôi cũng quên mất việc này.” Chúc Thanh Phi nghĩ nghĩ: “Nếu mọi chuyện của anh tát cả đều phát sinh từ bác sĩ Lý, vậy chuyện anh nhìn thấy ngăn kéo liệu có phải chịu sự khống chế của bác sĩ Lý?” Chuyện này thật ra rất có khả năng, dựa theo phân tích trước  của bọn họ, Kiều Mạch hiển nhiên là biết bên trong ngăn kéo cất giấu bí mật gì, cho nên rất có khả năng nhỡ rõ một chút trong tiềm thức, trạng thái thả lỏng ở trong thôi miên, rất có khả năng bất tri bất giác một lần mở ra ngăn kéo kia,  biết được bí mật nào đó.  Mà lúc này, bác sĩ Lý nhúng tay, có lẽ là dẫn đường cảnh trong mơ của Kiều Mạch, có lẽ là khống chế hướng đi lúc ấy, để Kiều Mạch theo bản năng không quan tâm đến ngăn kéo, không hề nhớ tới mình đã xem nó hay chưa!? Nếu không phải lần này có Chúc Thanh Phi hỗ trợ từ đầu tới cuối, cắt ghép lại câu chuyện, Kiều Mạch cũng không nhất định nhớ tới chiếc ngăn kéo kia. “Bác sĩ Lý ngày thường đều bảo vệ phòng nghỉ vô cùng tốt, chìa khóa cũng là đồ tùy thân, hơn nữa cũng rất ít cho phép người khác đi vào.” Kiều Mạch nói, “Hiện tại muốn xác nhận rốt cuộc có cái ngăn kéo hay không, chỉ có một biện pháp.” “Không được, em không đồng ý!” Kiều Mạch còn chưa nói ra, Cố Nhan Tân đã nổi trận lôi đình. “Anh còn chưa nói là cái gì……” sắc mặt Cố Nhan Tân có chút xanh mét: “Anh có phải định lấy cớ bệnh chưa khỏi để đến hay không, lại để cái tên vương bát đản kia trị liệu  cho một lần nữa!” Kiều Mạch ngạc nhiên, Cố Nhan Tân lại có thể đoán đúng, anh xác thật là đã nghĩ như vậy. Vốn dĩ bác sĩ Lý giống như đối với anh rất có hứng thú, hơn nữa bệnh Kiều Mạch tuy rằng đã khỏi, nhưng bác sĩ Lý lại cho rằng anh còn che giấu chuyện gì đó, cho nên khi Kiều Mạch chủ động mở miệng muốn tìm kiếm trị liệu, bác sĩ  Lý tuyệt đối sẽ đồng ý. Đây là một biện pháp vô cùng tự nhiên.  “Kiều Mạch.” Cố Nhan Tân thoạt nhìn thập phần bất an, “Mặc dù có lúc em cũng không nhớ rõ những ký ức đó, nhưng em biết em đã từng mất anh một lần, em nhất định không để mất anh đi lần thứ hai. Mất đi ký ức ngày đó đã khiến em thập phần thống khổ và khó chịu, em không muốn một lần nữa lại mất đi, em……” Cố Nhan Tân thậm chí còn không thể nói được, chỉ có thể đưa tay ôm chặt lấy Kiều Mạch, không buông anh ra. Kiều Mạch nhẹ nhàng ho một tiếng, nhìn lướt qua Chúc Thanh Phi đang tỏ ra không quan tâm và lão Trương thì đang hứng thú với quyển tạp chí, nhịn không được nói: “Còn có người ở đây mà.” Cố Nhan Tân ngược lại ôm càng chặt. Kiều Mạch đành phải nói: “Vậy em nói làm sao bây giờ?” Cố Nhan Tân buông lỏng anh ra, nghiêm túc nói: “Em sẽ xử lý tốt chuyện này.” Chúc Thanh Phi cũng không quá tán đồng ý kiến mà Kiều Mạch đưa ra, mở miệng nói: “Hơn nữa hai người chớ quên, bởi vì sai lầm ngày hôm qua của tôi, bác sĩ Lý rất có khả năng đã biết anh và Cố Nhan Tân gặp nhau, hắn hiện tại nhất định sẽ tính toán chuyện này, cho nên hiện tại xem ra, tôi là người hắn tín nhiệm nhất. Có lẽ hắn cho rằng tôi còn cái gì cũng không biết, chỉ biết nghe lời dặn của bác sĩ.” “Nhưng chuyện này nếu tôi mặc kệ cũng có chút kỳ cục.” Kiều Mạch nghe, đầu lại choáng váng não trướng cơ hồ không thể tự hỏi, một bàn tay ôm lấy eo Cố Nhan Tân, một tay khác đặt lên sô pha, “Rốt cuộc tôi vẫn là người phải ra mặt.” “Anh chỉ cần chỉnh lại tất cả ký ức, còn lại giao cho chúng tôi là được.” Chúc Thanh Phi nhanh chóng nhìn lướt qua Cố Nhan Tân, thấy đối phương không phản đối, tiếp tục nói, “Hiện tại sự an toàn của anh là quan trọng nhất, vẫn nên thành thành thật thật ở trong nhà, ít ra ngoài là tốt hơn.” Kiều Mạch có điểm không phục, nhưng biết làm thế nào thì anh cũng chỉ có thể nhịn, nhìn thế nào cũng thấy anh không khác gì một con kiến nhỏ, còn lại hai vị này, một vị là trợ thủ của thám tử Lý An nổi tiếng của Z thị, một vị là tổng tài của một công ty có tiếng mà ai cũng muốn thiết lập quan hệ, so với anh thì anh chẳng bằng họ. Kiều Mạch nghĩ nghĩ, đành phải thành thành thật thật gật đầu. “Tôi đây sẽ ở trong nhà không ra khỏi cửa, chờ mọi người giải quyết xong.” Chúc Thanh Phi do dự một chút, vẫn nói: “Kiều Mạch, nếu…… Nếu như bác sĩ Lý hắn ta……” “Tôi biết.” Kiều Mạch biết Chúc Thanh Phi muốn hỏi cái gì, nhưng trên mặt anh thật bình tĩnh, nhìn không ra biểu tình dư thừa gì, “Tôi sẽ không tùy tiện đi lên án một người vô tội.” “Tôi cũng không phải có ý đó.” Chúc Thanh Phí đẩy đẩy mắt kính, “Tôi chỉ là nhắc nhở một chút, mọi người cần cẩn thận chút, tất cả lời vừa rồi chỉ là phỏng đoán trên những thông tin chúng ta biết thôi.” Kiều Mạch nhấp môi: “Tôi biết.” Cố Nhan Tân nắm chặt tay anh.  “Tôi đi trước, trở về bảo Lý An theo dõi bệnh viện, nhìn xem có thể tra ra thông tin gì không.” Tiễn Chúc Thanh Phi và lão Trương, phòng khách một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.  Tiếng hít thở vang lên từng đợt, đem đến cho Kiều Mạch một loại cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có. Giống như lâu như vậy tới nay, vô luận là ảo tưởng, hay là trở về hiện thực, anh có thể vẫn muốn đến nơi an bình không hề có phòng bị đó, đó là trong lồng ngực Cố Nhan Tân.  “Kiều Mạch Mạch.” Cố Nhan Tân cúi đầu nhìn Kiều Mạch nằm ở trên đùi, mười ngón tay đan vào nhau. “Ừm?” đôi mắt Kiều Mạch không mở, lười biếng lên tiếng. Cố Nhan Tân lại không lên tiếng.  Một lát sau. “Kiều Mạch Mạch?” “Ừ?” Kiều Mạch không nề phiền hà mà đáp lời. “Anh đã mười phút không hôn em.” Cố Nhan Tân đưa tay chạm lên môi Kiều Mạch.  Kiều Mạch: “……” Kiều Mạch mở mắt ra: “Không phải mười phút trước vừa thân thân sao?” “Nhưng mà anh không đá lưỡi.” Cố Nhan Tân trợn tròn mắt nhìn anh, vẻ mặt vô tội. Kiều Mạch chịu không nổi cái này biểu tình, vội vàng hôn lưỡi với hắn trong chốc lát: “Được chưa?” Cố Nhan Tân gật gật đầu. Lại một lát sau. “Kiều Mạch Mạch, anh đã ba phút……” “Cút.” “Ứ……” Cố Nhan Tân một hồi lâu không nói gì, hắn đang chơi ngón tay Kiều Mạch bỗng nhiên có chút thật cẩn thận mở miệng: “Anh có thể nói với em chút chuyện không?” Kiều Mạch nhịn không được sửng sốt một chút, liền nghe thấy Cố Nhan Tân vội vàng mở miệng: “Em cũng không phải muốn nghe.” Kiều Mạch cắt một tiếng, hiện tại nếu đã cùng Cố Nhan Tân ở bên nhau, anh đối với những việc trong ảo tưởng cũng không phải quá để ý, bởi vì có một số việc mặc kệ thật hay giả, đều không thể dao động gì đến chuyện tình cảm của hai người.  “Anh đây chắc phải lần nữa giảng lại cho em.” Kiều Mạch gãi gãi cằm hắn.  Cố Nhan Tân nheo nheo mắt, không khác gì chú mèo, ở trước mặt anh không hề phòng bị lộ ra khuôn mặt làm nũng như vậy. “Hẳn là mấy năm trước đi, anh phát hiện khi mình tỉnh lại đều xuất hiện ở nơi không biết đến, có đôi khi sẽ bị thương, có đôi khi sẽ thương tổn người khác. Sau lại ta đi khám bác sĩ, bị chẩn là  người bệnh đa nhân cách, trên thực tế anh đối với nó khong quá quan trọng.” Kiều Mạch nhắm mắt lại chậm rãi nói, “Lúc bắt đầu thời anh chỉ uống loại thuốc ức chế, thời điểm hai năm trước phát hiện không thế nào dùng được, ngược lại giống như làm anh càng thêm không ổn định, cho nên bác sĩ đề nghị anh nên vào bệnh viện, bác sĩ Lý trở thành bác sĩ chủ trị.” Những chuyện sau đó cũng dễ đoán, Cố Nhan Tân thông qua một vài đôi câu vài lời cũng có thể phỏng đoán ra một  số chuyện. Ở bệnh viện, Cố Nhan Tân và Kiều Mạch kết bạn, hơn nữa còn yêu nhau, nhưng hai người tựa hồ trong lúc vô tình phát hiện bác sĩ Lý có bí mật, sau đó bệnh tình liền bắt đầu không ổn định, hơn nữa cùng nhận trị liệu của bác sĩ.  Bất đồng với Cố Nhan Tân chính là, Kiều Mạch tựa hồ ở trong thế giới thôi miên đã trải qua một hồi nhân sinh không thể tưởng tượng, bọn họ thậm chí còn ảo tưởng mình yêu nhau ở trong đó, Cố Nhan Tân cũng không biết hẳn là ghen hay là nên cảm động. Tỉnh lại, Cố Nhan Tân đã quên Kiều Mạch, nhưng Kiều Mạch lại nhớ Cố Nhan Tân.  Vốn dĩ hẳn là một nhân sinh hồi tràn ngập tiếc nuối, lại bởi vì có chuyện ngoài ý muốn gặp lại, làm cho nhân sinh bọn họ lại một lần nữa bay lên. “Kiều Mạch Mạch.” Cố Nhan Tân đặt tay lên trán Kiều Mạch.  Biểu cảm chưa từng nghiêm túc như vậy, ánh mắt chưa từng sáng ngời như vậy, anh mở miệng nói chuyện, thành kính như nhưng đang nói với thượng. “Cho dù anh mất trí nhớ một vạn lần, anh cũng sẽ yêu em thêm một vạn lần.”