Edit & Beta: Direct Kill Ngõ nhỏ Hoa Liễu, triêu ca mộ huyền, trời ngả về chiều, sắc trời chưa tối hẳn, nhưng đèn lồng chiếu sáng đã được bật lên từng cái một, ánh sáng mờ ảo, khiến cảnh vật mông lung ảm đạm. Thanh Nhạc Phường nằm ở cuối con phố, đi tản bộ chưa tới một dặm, đã bị tiếng hò hét khiến cho đinh tai nhức óc. “Tiểu nhị, một bát vải ngâm nước gạo.” Từ trong quầy đi ra, Trần Nhị sắp xếp lại bàn ghế, sinh ý của hắn đã tới rồi, “Hôm nay đến sớm thế?” Hắn đem hai bát sứ đặt lên bàn, lại đặt thêm một ấm trà thô. Đây là món mới được khách của quán rất thích thú, nước gạo trắng không vị phối hợp với các loại hoa quả, trộn vào ăn kèm với nhau, vị ngọt vừa phải, vị kia khách miễn cưỡng trả lời: “Tối nay có khách.” Trần nhị: “Ai u, là khách mới sao? Cũng dám gọi Cận ca nhi của chúng ta?” Cận ca nhi nghiêng người liếc nhìn: “Tại mấy người ngày nào cũng lắm chuyện, quấy nhiễu việc làm ăn của ta.” Trần Nhị còn muốn nói chuyện, Cận ca nhi ăn xong liền đi, trên bàn có để lại một đồng tiền. Hương thơm trên người hắn vẫn còn phảng phất trong quán, là hương hoa nhài kết hợp với hương quýt, không nồng không nhạt. Mùi rất thơm, người cũng diễm lệ, chỉ có điều… tính tình như thế thì khó mà có chuyện làm ăn thịnh vượng được. Lan Hồng Viện trong thành Lâm An lúc nào cũng tấp nập người đến kẻ đi, thế nhưng tòa nhà Thanh Nhạc Phường phía đối diện lại có phần khác biệt, biển hiệu không có chữ, chỉ có độc khối mộc bài nằm giấu mình sau cánh cửa, trên đó viết hai chữ ‘Nam quán’. Thịnh thế phồn hoa không thể không có chốn mua vui, kỹ nữ cũng phải có tài học nhiều mặt, tài năng thế nào được ghi rõ trong danh sách, tuy nói là nghề nghiệp được chấp thuận, nhưng không thể không nói trong tam giáo cửu lưu thì nghề này chính là hạ cửu lưu, người người khinh thường, chỉ có thể so với nam quán phía đối diện khoe khoang lẳng lơ hơn một ít. Cận ca nhi ăn xong trở về nam quán, đại sảnh chỉ có lưa thưa vài người, chắc chưa đến giờ tiếp khách, đang muốn trở về tân trang lại, thì bỗng nghe thấy tiếng kêu thất thanh ở phòng chữ thiên lầu hai truyền ra, hắn vội ba bước thành hai chạy lên lầu, cả kinh sai bảo nô tài: “Nhanh đi gọi Tam Nương.” Trước tiên nói về Cận ca nhi, Cận ca nhi ở phố hoa thành Lâm An cũng coi như có chút danh tiếng, từng là kim bài của nam quán, mặc dù bây giờ cũng không ai hơn được hắn, nhưng tính tình càng ngày càng tệ. Những năm trước đây khi còn nhỏ, hắn dẻo mồm nghe lời bưng trà rót nước, khiến cho vô số khách nhân vui sướng thỏa mãn, nhưng năm năm từ sau khi làm lễ vấn tóc, hắn càng ngày càng không để ai vào mắt, lợi hại đến nỗi còn dám đánh cả khách nhân, có chết cũng không xin lỗi. Đào kép miệng lưỡi lanh lợi, lại không biết là do may mắn hay chó ngáp phải ruồi thế nào, chưa từng đụng phải người có quyền thế, tất cả đều chỉ phải chịu mấy roi rồi bồi thường vài nén bạc là xong. Dư Tam Nương đang cài trâm hình hoa mẫu đơn lên tóc mây, ngồi đối diện với gương đồng trang điểm, cặp mày thanh thoát như lá liễu, vừa nghe chuyện chân mày đã nhướn lên, cầm theo chổi lông gà vội chạy ra ngoài. Tam Nương năm nay hai mươi tuổi có thừa, là một quả phụ, trượng phu có để lại cho nàng một quán tửu lâu, sinh ý không được tốt cho lắm, chỉ dựa vào nó thì khó có thể sống nổi, nghĩ tới nghĩ lui liền chọn cách mở nam quán. Bên ngoài nam quán được xây theo cấu trúc bát giác, bên trong có một trụ gỗ chống ở giữa, hành lang uốn khúc thông tới các cửa sổ, ngay chính giữa đại sảnh, một khán đài cổ thiết kế theo hình hoa sen dài đến ba mét, trên có bày các loại dụng cụ đàn sáo, đó chính là đài nghệ. Làm ở lầu xanh hay nam quán đều như vậy, vô luận nam nữ ai cũng phải thành thạo một kỹ năng mới có thể bán được, Tam Nương nhấc váy đi tới, phòng chữ thiên đã ở trước mặt. “Cận ca nhi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi đây là không thích sống nữa? Dám ở trên đầu gia gia đây la lối om sòm?” Bên này vừa dứt lời, bên kia lập tức nói: “Ngươi là gia gia ai? Gia gia ta đã sớm tạ thế, hiện tại đang chôn ở dưới gốc cây đại thụ đằng sau miếu cổ của thôn, nếu Lý công tử muốn đi thì không ai dám cản, có cần ta an bài người tới giúp ngài đào mộ đắp đất rồi thắp thêm ba nén nhang để siêu độ?” “Ta thấy ngươi thật sự chán sống rồi!” Lý Tư Đạt tai to mặt lớn, ngăm đen cường tráng, như nếu không phải mặc một thân vàng ngọc tơ lụa, nói hắn là thổ phỉ cũng có người tin, nhưng nói gì thì nói lai lịch của Lý Tư Đạt không nhỏ chút nào, thái thú thành Lâm An, chính là phụ thân của gã. “Ta đây không sợ cùng Lý công tử nói chuyện đâu.” Cận ca nhi bày ra bộ dạng ngông nghênh, không sợ cường quyền, nâng tiểu quan đang ngã trên mặt đất đứng dậy. Lẽ nào lại có lí đó? Bỏ tiền phiêu kỹ, lời còn chưa nói được hai câu đã muốn đem người mang đi? Ngông tới Thiên vương lão tử cũng không thể nào chịu nổi. Lý Tư Đạt tức giận đến cực điểm, phất tay ra hiệu cho gia đinh chặn cửa lại, kéo tiểu quan đang sợ hãi kia lại: “Một khi đã bị bán vào đây, còn muốn ngồi trên bàn thờ trinh tiết?” Tiểu quan khúm núm, đau xót lên tiếng: “Lý gia, thanh quan chúng ta không bán mình…” Cận ca nhi nói: “Đâu chỉ thanh quan chúng ta, thanh quan cả thành Lâm An này có người nào bán thân? Lý công tử không phải đang mượn thân phận thái thú của phụ thân mình mà muốn làm xằng làm bậy gì cũng được đó chứ?” “Cận ca nhi.” Lý Tư Đạt rống lên: “Đừng cho thể diện mà không cần, nếu không phải nhìn ngươi có chút bản lãnh mỗi tháng có thể làm cho mọi người vui vẻ, Lý gia gia ta hôm nay nhất định sẽ làm chết ngươi! Cái gì mà hồng quan thanh quan, chỉ cần gia bỏ tiền, đều mẹ nó đến cởi quần áo nằm sấp hết!” Gã vừa nói vừa kéo tiểu quan vào trong lồng ngực, giở trò muốn xé bỏ lớp quần áo vướng víu, tiểu quan kia đã rơi lệ đầy mặt, vô lực tránh thoát, trong lúc hoảng hốt chỉ nghe “chát chát” hai tiếng vang lên giòn giã, khuôn mặt vốn đầy mỡ của Lý Tư Đạt, khoảnh khắc sưng to lên gấp đôi. Trong phòng nhất thời không người nào dám lên tiếng, Lý Tư Đạt mất một lúc mới phản ứng lại, nổi trận lôi đình: “Mẹ nó đồ đê tiện! Dám đánh gia gia ngươi?” “Ta nói gia gia ta đã tạ thế, tai Lý công tử bị điếc?” Hai lòng bàn tay của Cận ca nhi vì dùng sức nhiều quá nên đỏ lên đau đớn. Lý Tư Đạt đẩy tiểu quan ra, nhấc chân liền đá vào bụng Cận ca nhi, một cước này khí lực không nhỏ, đem người đạp ra tới tận cửa, khiến hắn đau đến nửa ngày không đứng lên được. Khuôn mặt sưng vù của Lý Tư Đạt ghé sát vào Cận ca nhi, nhìn khóe miệng hắn phun ra máu, tàn nhẫn dùng tay đánh trả: “Ngươi ở đây mấy năm rồi? Thật sự coi mình là người thuần khiết?” “Phi!” Cận ca nhi phun nước miếng dính máu lên mặt Lý Tư Đạt: “Lý đại nhân nổi danh thanh liêm, lại sinh ra tên nhi tử suốt ngày ăn chơi cờ bạc như ngươi, đúng là trời muốn tuyệt đường.” Lý Tư Đạt nghiến răng ken két, tức giận đến bật cười: “Ta thấy cái miệng tiện của ngươi có vẻ ngứa ngáy lắm rồi, người đâu!” “Đến đến, ai u, ở đây có chuyện gì vậy? Nha nha! Ai chọc giận Lý công tử của chúng ta vậy.” Giọng nói the thé của Dư Tam Nương vang lên, liếc mắt nhìn tiểu quan đang co quắp ngã trên mặt đất, dựa vào cửa cười nói: “Lý công tử đừng nổi giận, thân phận ngài cao quý, không thể bởi vì một tên tiểu quan thấp hèn mà sinh khí được, không đáng không đáng.” Nói xong muốn đem hai người tách ra. Lý Tư Đạt mặc dù bề ngoài xấu xí, nhưng cũng coi như công tử quyền quý, nào đã bao giờ phải chịu nhục như vậy, gã tất nhiên sẽ không để việc này lắng xuống: “Tam Nương nên chuẩn bị đồ tang lễ đi.” “Này, Lý công tử sao lại nói những lời ấy.” Dư Tam Nương kinh hãi. “Cái gì lời ấy?” Lý Tư Đạt ném Cận ca nhi tới trước mặt hạ nhân, lạnh lùng nói: “Đánh chết cho ta!” Gia đinh làm theo mệnh lệnh nào biết nương tay, Dư Tam Nương bận lấy chổi lông gà chống đỡ, nàng một thân nữ nhi cơ thể yêu kiều yếu đuối, đột nhiên bị đẩy qua một bên. Cận ca nhi muốn giãy dụa đứng dậy, Dư Tam Nương nguýt hắn một cái, vội la lên: “Lý công tử chậm đã, hôm nay ngài cứ đánh mấy roi để hả giận trước đã, tha cho hắn mấy ngày. Mười hai tới đây chẳng phải là đại thọ của Phó lão tiên sinh hay sao, việc trọng đại như thế, mà đúng ngày mấu chốt lại xảy ra án mạng, thật sẽ khiến đại nhân khó xử.” Chuyện đại thọ của Phó lão tiên sinh Lý Tư Đạt đương nhiên biết, thái sư hồi hương dưỡng lão, chỉ yêu thích dâm từ diễm khúc, đại thọ hàng năm đều mời đào kép, kỹ nữ đến thêm phần náo nhiệt, nếu như đêm trước đại thọ lão nhân gia mà đổ máu, quả thực không được tốt lành. Lý Tư Đạt ra hiệu cho gia đinh dừng lại quyền cước, dùng chân phải đạp lên ngực Cận ca nhi: “Cho cái mệnh chó nhà ngươi sống thêm hai ngày nữa, đợi ta chúc thọ Phó lão gia tử xong, sẽ tiễn ngươi lên đường.” Lại nói: “Dư Tam Nương.” Tam Nương vội vàng đứng lên vỗ vỗ váy dính bụi, phúc lễ nói: “Có ta.” “Người trước tiên cứ để ở chỗ ngươi, nếu có sai sót gì, chuyện làm ăn của ngươi cũng đừng nghĩ có thể an ổn ở đất Lâm An này.” Nói rồi phân phó cho gia đinh ở lại trông coi, sau đó phất ống tay áo giận giữ đi ra ngoài. Dư Tam Nương tiến lên vài bước, sai nô tài đem mấy vò rượu ngon mời tên gia đinh ở lại trông coi: “Tiểu ca khổ cực, trước uống chút rượu để giải mệt.” Gia đinh do dự không quyết định. Dư Tam Nương móc từ trong hầu bao ra mấy viên bạc vụn: “Chúng ta mở cửa, ngài ở phía dưới nhìn, còn có thể chạy hay sao? Ta phải giáo huấn hắn một chút, sợ ngài nhìn ô uế đôi mắt.” Gia đinh lải nhải hai câu, băn khoăn cầm bạc xuống lầu. Đợi người đi khỏi, Dư Tam Nương liền rút ra cây chổi lông gà chỉ vào Cận ca nhi đang nằm bò trên mặt đất cả giận: “Mới yên tĩnh có hai ngày, đã lại gây họa cho ta! Ta nuôi không nổi tổ tông nhà ngươi nữa rồi!” Cận ca nhi tiếp nhận khăn tay tiểu quan đưa tới lau máu trên miệng: “Lý Tư Đạt năm lần bảy lượt táy máy chân tay với Sầm Linh, ngươi không quản, ta không quản, thế ai quản gã.” Dư Tam Nương chống nạnh: “Chứ không phải do ngươi nhiều chuyện.” Sau đó nhìn về phía tiểu quan Sầm Linh, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng đã tới đây một năm, nơi này là chỗ nào còn không hiểu rõ được?” Sầm Linh mắt đỏ cúi đầu: “Biết.” Tam Nương lại cằn nhằn: “Trước tiên ta nên nói rõ với ngươi, sau này nhớ kỹ bản thân đang ở nơi nào, trinh tiết các thứ đều vứt hết cho ta, khách nhân có sờ tay nắn chân ngươi cũng đừng kêu lên như vậy, sẽ làm họ sợ.” Sầm Linh nói: “Ta….. Ta biết rồi.” Cận ca nhi ngồi dậy tự rót cho mình chén trà, Tam Nương đập tay lên bàn, làm hắn giật mình đứng lên, động tác quá nhanh khiến vết thương trên bụng bị động, đau đến “Ai nha” hai tiếng. “Thích thể hiện.” Dư Tam Nương khinh thường: “Đau chết đáng đời, Lý Tư Đạt là ai? Ngươi cũng dám nói chuyện với gã ta như vậy? Nếu ta không đến, không phải hôm nay ngươi sẽ đi tìm cha mình rồi sao!” “Nếu như ta xuống dưới đó, chuyện thứ nhất sẽ nói cho phụ thân biết là, Tam cô nương ôn nhu khả ái năm đó bắt ta phải làm chuyện xấu xa hầu hạ nam nhân, để cho phụ thân có đầu thai một trăm lần đi chăng nữa cũng sẽ không muốn cưới ngươi.” Cận ca nhi chịu đựng vết thương trên khóe miệng, bưng trà lên thổi cho bớt nóng. “Ngươi!” Dư Tam Nương tức giận đứng lên, giơ tay muốn đánh hắn, Cận ca nhi chạy vòng quanh bàn, ngoài miệng nói: “Ngươi đừng đụng tới ta, toàn thân ta đều đau nhức, ngươi còn đánh ta thêm nữa, nếu như Vương viên ngoại đến đây, nhìn thấy ta như thé này, sẽ dọa hắn chạy mất dép.” Tam nương đầu óc quay mòng mòng, cuối cùng đành phải cầm chổi lông gà đi ra ngoài: “Tóc tai bù xù, bộ dáng xấu xí! Tiếp khách cái gì, cút trở về phòng đi.” Hiếm khi khuôn mặt kiếm cơm lại thảm hại như vậy, Cận ca nhi nhìn trái nhìn phải trong gương đồng một hồi, đang muốn trở về phòng, Sầm Linh vội vàng tiến lên nói cám ơn, Cận ca nhi vung tay: “Không sao, cũng không giúp được ngươi cả đời.” “Là ta nhu nhược.” Sầm Linh rơi lệ. “Lại còn không đúng sao.” Cận ca nhi không an ủi hắn: “Làm nghề này, thì phải coi bản thân là nữ nhân sao? Bán thân làm trò vốn đã đủ khiến người xem thường, chính mình còn sống không ra cái dạng gì, đáng đời bị người ta xỉ nhục đến chết.” “Phong Cận huynh nói phải, nhưng Lý Tư Đạt…” “Sách.” Cận ca nhi đi ra ngoài cửa, không để ý tới chuyện Lý Tư Đạt: “Đã nói rồi, đừng gọi thẳng đại danh của ta.”