Lý Uyên luyện thương pháp trong viện, Diệp Thanh Ca nâng cằm ngồi ở gốc cây xem: Ngươi phải luyện võ thật giỏi, sau này phải bảo hộ ta. Lý Uyên buồn cười: Trường thương này của ta, để bảo hộ Đại Đường. Diệp Thanh Ca tức giận giậm chân, tiểu ngoa tử (ủng) kim xán xán (vàng lấp lánh) giẫm cho một mảnh bụi đất bay lên: Ngươi là của ta, ngươi cứ chần chừ là thế nào! Đại Đường là ai! Lý Uyên đi tới, xoắn xoắn cái đuôi ngựa nhỏ của hắn: Được rồi, đừng tức giận. Diệp Thanh Ca bĩu môi: Hừ. Lý Uyên cười cười: Cũng bảo hộ ngươi mà. *Thời điểm thiên sách tồn tại là trong thời Đại Đường.