Hôm đó, Lý Uyên cũng ôm tiểu thiếu gia tản bộ trên đường như thường ngày. Đột nhiên Diệp Thanh Ca vùi mặt vào trong ngực Lý Uyên: Ngươi… ngươi nhanh tìm một chỗ trốn đi. Lý Uyên ngẩng đầu một cái, thấy mấy đệ tử Tàng Kiếm cầm tiếu tượng họa (tranh chân dung) chạy quanh hỏi thăm từng người. Lý Uyên: Làm sao vậy? Diệp Thanh Ca: Ngươi trốn nhanh đi! Lý Uyên: Ngươi là tiểu thiếu gia của Tàng Kiếm sơn trang? Còn chưa kịp đợi Diệp Thanh Ca trả lời, mấy đệ tử Tàng Kiếm đã để ý đến hai người, chạy tới vây quanh Lý Uyên. Diệp Thanh Ca khóc kêu lên: Ta không về với các ngươi đâu! Đệ tử Tàng Kiếm: Tiểu thiếu gia, quả nhiên là ngươi, lão gia phu nhân cũng sắp điên rồi. Diệp Thanh Ca gắt gao nắm linh mao trên đầu Lý Uyên: Ngươi đừng để cho bọn họ dẫn ta đi. Lý Uyên thở dài: Vậy sao được. Diệp Thanh Ca oa oa khóc lớn: Ngươi là người của ta, ngươi phải nghe lời ta! Lý Uyên vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn: Ngoan, đừng nháo nữa. Diệp Thanh Ca: Cứ nháo! Lý Uyên: Ngoan, trở lại ngoan ngoãn nghe lời cha nương, đừng chạy loạn bên ngoài nữa. Diệp Thanh Ca: Cứ chạy. Lý Uyên vụng về dỗ dành: Ngoan, ngoan nào. Nhưng cuối cùng vẫn cứ giao tiểu thiếu gia cho đệ tử Tàng Kiếm.