Chương 2.1 Ở Pub 9 night đến hơn mười giờ, mắt thấy khách đến pub càng ngày càng nhiều, làm cho anh cô và anh Cơ không rảnh ngồi nói chuyện phiếm với cô, mà cả người cô lại lười biếng không nhấc dậy nổi để giúp hai người, nên Vương Hải Nhi đành rời đi. Bởi vì hôm nay cô tới sớm, nên cô để xe máy ngay bên cạnh cửa chính, cho nên lúc ra khỏi pub cũng là đi ra từ cửa chính. "Hải Nhi, phải đi rồi sao?" A Nhã đứng ở cửa nhíu mày hỏi. "Ân" "Nghe nói cậu thi được vào Anyana, sau này mình nhờ cậu mua sản phẩm ở đó được không?" Vẻ mặt A Nhã chờ đợi nhìn cô. "Đương nhiên có thể" Cô hào phóng gật đầu. "Oa, Hải Nhi, cảm ơn cậu" A Nhã hưng phấn lập tức chỉ điểm "Vì báo đáp nhiệt tình của cậu, mình cho cậu biết, ven đường bên kia có một anh đẹp trai đứng cạnh một chiếc xe màu xanh ngọc, nhanh đi xem đi" Vừa nghe hai chữ trai đẹp, lập tức cả người tỉnh lại, tinh thần Vương Hải Nhi phấn chấn gấp trăm lần. Cô nhanh chóng quay đầu, ở hướng mười một giờ cô nhìn thấy chiếc xe màu xanh ngọc như lời A Nhã nói, mà ngồi trong xe chính là trai đẹp làm tinh thần cô chấn động, nhưng mà trai đẹp này nhìn thế nào lại có chút quen mắt? Ánh mắt sáng lên, nhất thời cô nhớ đến anh ta là ai, nên cô không chút nghĩ ngợi, lập tức kích động chạy đến. "Anh đẹp trai, lại gặp mặt, anh còn nhớ tôi không?" Cô nhìn vào trong cửa kính, nhếch miệng cười với anh đẹp trai. Đột nhiên đối mặt với một nữ sinh, Liễu Kiệt không tự chủ được nhíu mày. "Cô là ai?" "Anh không nhớ rõ tôi? Cô gái xinh đẹp giỏi võ ra tay giúp đỡ người như tôi cũng không phải là dễ gặp" Nhắc tới võ thuật, trong đầu Liễu Kiệt xuất hiện một ngõ nhỏ tối đen, bốn người vây quanh anh, cùng với một nữ sinh khó hiểu. Ánh mắt anh nhìn thẳng nữ sinh trước mặt, trí nhớ mơ hồ đã nhớ ra cô. "Là cô" "Anh nhớ rồi đó" "Cô muốn làm gì?" Nháy mắt mặt anh nhăn lại. Vương Hải Nhi sửng sốt một chút, căn bản cô không muốn làm gì cả, chỉ đột nhiên thấy anh ta, nhớ tới anh ta là ai, cho nên mới không chút nghĩ ngợi chạy lại đây chào hỏi anh ta, bất quá anh ta có kế hoạch khác thì cô có thể liều mình bồi anh đẹp trai. Cô đảo mắt, lập tức mở cửa xe ra, không có ai mời tự động ngồi trong xe, sau đó "phanh" một tiếng đem cửa xe đóng lại. "Cô đang làm cái gì?" Liễu Kiệt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm. "Chúng ta đi núi Dương Minh hóng gió được không? Hôm nay thời tiết rất đẹp, chắc là có thể nhìn được rất nhiều sao, đã có một thời gian dài tôi chưa lên núi ngắm sao rồi" Cô hớn hở đề nghị. Liễu Kiệt vẫn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm. "Không thích kế hoạch này sao? Vậy anh muốn đi đâu? Tôi chịu thiệt thòi một chút, đi cùng anh cho vui" Nhìn anh không nói một câu, cô đành phải sửa lại. "Đi xuống" Đột nhiên anh trầm giọng ra lệnh. Vương Hải Nhi trừng mắt, khó hiểu nhìn anh "Vì sao? Vì báo đáp tôi đã cứu mạng anh lần trước, không phải đêm nay tôi tùy ý sử dụng anh sao?" "Quả nhiên cô tính toán như vậy" "Có ý gì?" "Tôi đối với nữ sinh mới trưởng thành không có hứng thú, khuyên cô nên sớm hết hy vọng, không cần lãng phí tình cảm, thời gian trên người tôi, tôi tuyệt đối sẽ không coi trọng tình cảm của cô" Cô kinh ngạc hai mắt mở to, rồi chợt lộ ra thái độ buồn cười. "Oa oa, anh có cần thiết phê bình dáng người của tôi thẳng thừng như vậy được không? Tôi cũng không muốn phát triển như thế này, quan trọng nhất là…anh đẹp trai, anh cũng đã đủ đẹp trai rồi, cho nên không cần phải thiếp vàng lên trên mặt của mình, tôi đối với anh không hề có tâm tình theo đuổi hay trèo ột chút nào hết, được chưa?" Nói xong, cô nhịn không được quăng cho anh ta cái nhìn xem thường. "Tôi không tin" "Tôi có thể thề với trời" Lập tức cô đưa tay lên trời thề thốt. "Vậy bây giờ cô tiếp cận tôi là vì mục đích gì?" Vương Hải Nhi không khỏi muốn té xỉu "Anh đẹp trai, không phải anh bị cuồng tự kỷ cùng chứng vọng tưởng hại đấy chứ? Chẳng lẽ mỗi người tiếp cận anh đều có mục đích, không chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm giết thời gian, kết bạn bè bình thường thôi sao?" "Cô dám nói cô tiếp cận tôi không có mục đích gì sao?" "Nếu gần đây thưởng thức soái ca được xem là một mục đích thì tôi đây xin nhận tội, nhưng nói tôi vọng tưởng làm bạn gái anh, hay là gả cho anh làm vợ thì tôi sẽ tự nói mình là quá khờ" "Vì sao?" Liễu Kiệt trừng mắt nhìn cô, nhịn không được bật thốt lên hỏi.