Ám khí diệt quỷ nhân

Chương 1 : Rắn tinh gặp nạn

Mười giờ đêm, Lữ Hàn bước ra khỏi chung cư Kinh Liệt mang theo bên mình nhiệm vụ quan trọng. Chàng trai trẻ tuổi này luôn cố gắng thực thi nhiệm vụ đó đều đặn dù là trời nóng hay lạnh, công việc về sớm hay muộn. Chỉ trừ khi trời đất cảm thấy không vui, đổ mưa tầm tã mới có thể ngăn cản Lữ Hàn mà thôi. Để thực hiện nhiệm vụ, luôn cần hai thứ bất ly thân. Nếu không có nó thì khó mà tiến hành được. Một là bộ quần áo ngắn. Hai là đôi giày đế mềm dùng dây buộc mà anh mua được ở hàng bạt trên vỉa hè. Gọi là hàng bạt vì chỉ cần kiếm một tấm bạt trải ra, bỏ thứ muốn bán lên trên là xem như đã có một quầy hàng trên tấm bạt. Thường thì chất lượng của những món hàng bạt này thượng vàng hạ cám. May mắn sao đôi giày đế mềm ấy, mặc dù khá rẻ tiền, lại là loại thượng vàng. Cả năm trời mà nó vẫn y nguyên như lúc mới mua. Y nguyên nghĩa là sử dụng cả năm trời mà nó vẫn y nguyên, không hư hỏng gì. Chứ có người mua đồ về nhưng chưa bao giờ đem ra sử dụng, thì cả năm trời thứ đồ ấy vẫn được gọi là còn y nguyên, mặc dù ý nghĩa khái niệm y nguyên của hai trường hợp là khác hẳn nhau. Người bảo vệ chung cư vốn đã quen mặt Lữ Hàn, thấy anh bước ra thì mỉm cười, chào xã giao: - Đêm nay trời lạnh nhỉ! Lữ Hàn khẽ cười đáp lại. Anh bước đi thong thả theo con đường viền nội bộ xung quanh chung cư. Hít thật sâu bầu không khí tươi nguyên trong lành của màn đêm. Khứu giác chậm chạp thưởng thức mùi vị tinh khiết của cây cỏ xung quanh. Chung cư này có bốn tòa tháp, mỗi tháp có hơn ba mươi tầng, mỗi tầng có tám căn hộ. Số lượng cư dân khoảng vài ngàn người. Căn hộ chung cư là một phát minh của ngành kiến trúc với mục tiêu tối đa hóa cơ sở hạ tầng. Nó tận dụng tối ưu một khoảng đất nhỏ nhất cho một số lượng người nhiều nhất. Nhìn theo một cách nào đó, mỗi tòa chung cư giống như một tổ ong vậy. Mỗi khi có biến động gì, chẳng hạn như báo cháy, chúng ta rất ngạc nhiên với lượng “ong” tràn ra khỏi tổ. Sau đó, cũng rất ngạc nhiên khi thấy cả đàn ong đông đúc đó biến mất hết vào trong cái tổ nhỏ nhoi. Ong là loài động vật khá đặc biệt. Chúng ta chẳng muốn dây dưa gì trong mối quan hệ mâu thuẫn với chúng. Vì nọc của chúng rất đau, và dễ dàng gây chết người. Còn mật của chúng là một trong những thứ thực phẩm tối thượng, được xếp lên hàng đầu danh sách những thứ tuyệt vời nhất của thiên nhiên. Nhưng tuyệt vời là chỉ đối với con người. Còn lũ ong có cảm thấy tuyệt vời khi bị loài người lấy mật hay không thì mãi là bí ẩn mà chúng ta không thể nào biết được. Do lượng dân cư đông đúc nên chu vi đường nội bộ bao quanh chung cư Kinh Liệt này khá dài và rộng rãi. Men theo rìa ngoài của con đường, người ta trồng cỏ và mấy loại cây cảnh mà đa số chúng ta chẳng ai biết tên của các loại cây ấy. Còn rìa trong của mấy con đường, tức là chân của mấy tòa tháp thì lại để trống. Tường của bốn chân tháp được dùng nhiều chất liệu kính. Bên trong của những bức tường kính này, tức là lòng của bốn chân tháp, là những khoảng không trống rỗng. Ban đầu, bốn chân tháp được thiết kế để trở thành khu vực kinh doanh kiểu siêu thị, nhưng không hiểu sao chúng vẫn mãi để không mà chẳng có ai dọn đến để buôn bán gì. Cư dân chỉ sống từ tầng năm trở lên trên. Còn từ tầng năm trở xuống chỉ có những tầng không gian cô đơn và vắng lặng. Đây đó trong những tầng thấp lạnh lẽo này là những bó dây điện, dây cáp được sắp xếp gọn gàng nhưng vẫn mang cảm giác buồn bã. Chúng chạy đi khắp nơi, chạm đến những ngóc ngách kín đáo nhất. Giữa những mối dây chăm chỉ và cẩn thận này là hai cầu thang cuốn sừng sững bắt chéo nhau hình chữ X. Một đi lên, một đi xuống. Tựa như một con đường từ trần thế lên thiên đường và một con đường từ thiên đường xuống chốn nhân gian. Nhưng chúng chưa bao giờ được làm chức năng của mình là đưa người ta lên cao và xuống thấp. Chúng chỉ nằm đó chờ đợi, lặng lẽ, nhấm nháp lớp bụi thời gian ngày ngày phủ xuống. Mà bụi là thứ lạ lùng, dù đóng kín cửa thế nào chúng cũng từ hư không sinh ra và đáp xuống, bất kể bề mặt phía dưới là gì. Đôi lúc Lữ Hàn tự nhủ tiền mà được như bụi vậy thì tốt quá. Nghĩa là ngày ngày chúng cứ tự sinh ra từ hư không. Vứt cái ví vào một góc nào đó. Thời gian sau mở ra nó lại bị tiền phủ kín. Nếu có vị nhạc sỹ nào đó viết một bài hát chủ đề “Tiền là cát bụi” thì thực cũng chẳng rõ ý vị tác giả ấy muốn nói rằng tiền là thứ phù du như cát bụi hay tiền là thứ nhiều như cát bụi nữa. Lữ Hàn là người có tứ thời sử trùng hợp. Giờ sinh, ngày sinh, tháng sinh, năm sinh của chàng đều cầm tinh chung một con giáp. Tiếc là cả bốn thời sử này đều mang thuộc tính âm. Nên con người anh âm phong dày đặc. Thêm cả cái tên cũng mang ý nghĩa lạnh lẽo, cảm giác mặt trời chẳng bao giờ sáng được trong người chàng trai này. Tượng khí âm hay kéo theo bệnh tật và suy thoái tinh thần. Dù là thứ nào cũng dễ dẫn người ta vào tuyệt địa. Bởi thế, để duy trì sinh mạng của mình, anh phải cố công thực hiện một nhiệm vụ quan trọng hằng ngày. Đó là chạy bộ. Việc chạy bộ tập luyện thể lực mang tới sức khỏe thể chất thì ai cũng biết. Nhưng có rất ít người ý thức được việc tập luyện thể lực còn mang tới sức khỏe tinh thần nữa. Mọi người đi làm về với tinh thần mệt mỏi, tự nhủ bản thân rằng hôm nay mệt thì để khi nào khỏe hơn sẽ tập thể dục vậy. Thực ra chân lý nằm ở chỗ: lúc tinh thần mệt mỏi lại chính là lúc cần đến sự vận động thể lực nhất. Sự tập luyện này sẽ giúp tinh thần hồi phục lại sức khỏe. Mồ hôi của quá trình tập luyện như thứ tinh dầu giải cảm cho tinh thần mệt mỏi. Còn lúc tinh thần đã sảng khoái thì việc nằm ườn ở nhà cũng chẳng có tác động ảnh hưởng gì. Chỉ cần lưu ý chút là nên hạn chế đem thứ tinh dầu giải cảm này vào nơi đông người. Chạy bộ là việc đơn giản, nhưng đó là một quá trình mà nếu được mô tả cẩn thận, chúng ta sẽ cảm thấy nó thực ghê gớm. Đó là quá trình được bắt đầu với việc nhấc lần lượt cả hai chân lên thinh không, tung người bay lượn trong không khí tự do của vũ trụ, rồi lần lượt đáp từng chân xuống về phía trước và cứ lặp lại hành động này. Sự khác biệt giữa đi bộ và chạy bộ là việc đi bộ đòi hỏi lúc nào cũng có một chân chạm đất. Còn chạy bộ thì có những khoảnh khắc chẳng có chân nào chạm đất cả. Xã hội thường ví von người vợ là điểm tựa cho người chồng. Chẳng thế mà dường như đa số đàn ông đã có gia đình đều thích chạy bộ thì phải, vì chạy bộ có những khoảnh khắc được bay tự do khỏi điểm tựa của mình. Lữ Hàn tuy chưa lập gia thất nhưng anh vẫn thích chạy bộ. Anh thường chạy bộ một mình. Sau khi chạy được ba vòng thì Lữ Hàn lững thững đi bộ trở lại. Anh vừa thở vừa ngửa mặt nhìn trời, ước ao ông trời thả xuống một giai nhân nào đó để sánh đôi cùng mình trên con đường đời hiu quạnh. Lần nào trên con đường này, mỗi tối anh đều chạy ngang những cặp đôi nam thanh nữ tú, cảm thấy lòng mình cô đơn vô hạn. Nhưng có lẽ, lần này, lòng thành của anh đã làm cảm động trời cao. Đang thả hồn trống rỗng theo từng bước chân thì Lữ Hàn nghe tiếng một người con gái khe khẽ vang lên từ bóng tối: - Anh ơi? Lữ Hàn ngừng bước, đưa mắt theo hướng tiếng gọi phát ra. Ở ngay một cấu trúc lõm vào trong kết cấu của tòa nhà có một người con gái đang đứng lấp ló nửa tối nửa sáng. Ánh đèn chỉ chiếu sáng mờ ảo nửa dưới khuôn mặt cô gái. Cô gái mặc trang phục công sở: váy đen ôm ngắn ngang đùi, áo sơ mi trắng ngắn tay, hai tay cô gái ôm sát người, tóc dài xõa quá vai, hai đôi mắt lóe sáng. Lữ Hàn sững người trong chốc lát nhìn chằm chằm vào cô gái, rồi sau đó chợt như bừng tỉnh khỏi cơn mê, hỏi lại cô gái: - Có chuyện gì không? - Anh có thể cho tôi trú tạm một đêm không? Tôi lạnh quá. - Cô gái đáp. Giữa tiết trời tháng năm oi bức mà cô gái lại than lạnh thì thật lạ. Nhưng sau khi ngẫm nghĩ một lát thì Lữ Hàn cũng gật đầu. Thật không rõ những suy nghĩ gì đang diễn ra trong đầu anh. Cũng may mà bảo vệ trông coi thang máy đã đi đâu mất, đỡ phải giải thích lôi thôi. Ánh đèn trong hành lang chiếu sáng rõ cô gái. Cô gái có một khuôn mặt thanh tú, không phải quá xinh đẹp nhưng cũng thuộc dạng dễ coi. Dáng đi khép nép nhưng biểu lộ phong thái gọn gàng và dứt khoát. Hai chân đi chạm đất, ắt hẳn không phải là ma. Ma thường ít biểu lộ rõ ràng hình ảnh bản thân dưới ánh đèn sáng sủa. Căn hộ của Lữ Hàn vốn có thể dành cho vài người ở, nhưng hiện anh sống độc thân nên rất rộng rãi. Nhà có một phòng khách lớn, một phần của phòng khách được ngăn ra để làm nhà bếp, một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ, hai nhà tắm tương ứng với hai phòng ngủ. Đưa cô gái lên nhà, Lữ Hàn chỉ cho cô gái nhà tắm phụ, lấy cho cô một cái khăn bông to và một cái áo choàng tắm. Loại áo choàng này dùng để mặc sau khi tắm xong rất tiện và thoải mái. Cô gái thản nhiên đỡ lấy những thứ mà Lữ Hàn trao cho và bước vào nhà tắm, đóng cửa lại. Không rõ bên trong nhà tắm diễn ra những gì. Còn bên ngoài, Lữ Hàn đang đứng trầm ngâm một lúc, liếc nhìn chai Chivas 21 năm để trên giá sách, phân vân không biết nên mở lời như thế nào. Nhưng cũng chẳng thể đứng hoài như vậy. Lữ Hàn bước đến tủ lạnh lấy ra một ít thịt bò, để dưới vòi nước chảy nhằm rã đông nhanh chóng. Xong anh bước tới giá sách, với tay lấy một tờ giấy A4 và cây bút chì đang để lẫn lộn với một tá các loại bút khác nhau trong ống bút. Ngồi xuống cái bàn cạnh giá sách và Lữ Hàn bắt đầu hí hoáy vẽ thứ gì đó. Đêm khuya thanh vắng, có giai nhân bên cạnh, nếu không ký họa giai nhân đó thì thực cũng chẳng nghĩ ra nên ký họa thứ gì khác nữa. Loài người biết vẽ từ rất sớm. Trên vách các hang động của người nguyên thủy đã phát hiện thấy những hình vẽ nguệch ngoạc về con người và các loại động vật. Các hình vẽ sơ khai ấy tuy đơn giản nhưng đôi khi lại đánh đố các nhà khảo cổ. Những bức vẽ trên một số hang động ở Châu Phi diễn tả cảnh một người và một con bò to lớn đứng trên hai chân sau, còn hai chân trước đang chạm vào hai tay của người đối diện như kiểu chúng ta đang chơi đùa với cún con thời hiện đại ấy. Hoặc hình vẽ những loài vật nhưng không có hình dạng bình thường mà theo kiểu hình tam giác, hình tứ giác ở các vị trí khuôn mặt và cơ thể. Không rõ do trình độ hội họa ở thời sơ khai còn quá non nớt, hay đó chính là những vị tổ sư khai sáng ra môn hội họa trừu tượng của mấy ngàn năm về sau nữa. Những bức vẽ theo môn phái trừu tượng của mấy ngàn năm về sau cũng nguệch ngoạc dùng hình ảnh các thể loại hình học để diễn tả nội dung bức vẽ, đánh đố người xem hiện đại như người nguyên thủy đã đánh đố nhà khảo cổ vậy. Một lát sau, cô gái tắm xong, bước ra khỏi nhà tắm, nhẹ nhàng đến sau lưng Lữ Hàn không một tiếng động. Dung mạo cô gái sau khi tắm xong, có lẽ tương tự như những cô gái khác, nhìn… không đẹp bằng lúc trước khi tắm. Lữ Hàn đang chăm chú họa hình bằng bút chì trên nền giấy trắng thì một cơn gió lạnh thổi tới. Cơn gió khiến anh khẽ rùng mình. Đột ngột tiếng cô gái vang lên sau lưng: - Anh đang làm gì thế? - Tôi đang vẽ hình của cô. - Lữ Hàn đáp mà không quay đầu lại. - Anh biết tôi như thế nào không mà vẽ? - Cô gái nhẹ nhàng cười hỏi. - Sao cô nghĩ là tôi không biết? - Đưa tôi xem nào. - Cô gái vừa đáp vừa giơ tay ra chờ đợi đón lấy bức họa. Lữ Hàn dừng bút. Dùng tay đưa tờ giấy ra sau cho cô gái mà không quay người lại. Thật kỳ lạ khi trên tờ giấy không vẽ một cô gái. Trên đó, vẽ hình một con rắn đang khoanh tròn trên nền đất, đầu giương cao, cái lưỡi chẻ đôi đang thè ra ngoài. Lưỡi của tất cả các loài rắn đều chẻ đôi như thế, lưỡi rắn vừa là cơ quan xúc giác, vừa là cơ quan khứu giác, vừa là thứ dùng để dọa người chết khiếp. Không khí như bị bóp nghẹt trong khoảnh khắc, hơi thở của cả hai như dừng lại, chỉ còn nghe tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Khuôn mặt của cô gái bỗng trở nên kỳ dị, nó bắt đầu biến đổi từng đường nét nhỏ ở má, ở trán, ở miệng theo hướng… càng ngày càng xấu. Có lẽ không muốn để hình tượng giai nhân xuống dốc quá nhanh, Lữ Hàn khoát tay nói dứt khoát: - Dừng lại đi. Tôi biết cô đang bị thương nặng. Nhưng ở đây không có sẵn thịt người để bồi bổ lại nguyên khí cho cô đâu. Để tôi xào cho cô ít thịt bò, uống thêm chút rượu nếp, sẽ giúp cô hồi phục phần nào. Rượu nếp là loại rượu lành tính và tốt nhất để bồi bổ nguyên khí đấy. Nói rồi Lữ Hàn vội vã bước đến ngăn bếp để xào nhúm thịt bò đã được rã đông vừa rồi. Đồng thời mở các ngăn tủ phía trên kệ bếp để tìm chai rượu nếp. Phải, Lữ Hàn nghĩ thầm, rượu nếp là rất tốt để hồi phục nguyên khí, chứ Chivas 21 năm tuy cũng không phải quá xa xỉ gì nhưng cũng thấy hơi tiếc. Khi chảo thịt bò đã vừa chín tới, mùi thơm bốc ngào ngạt. Một chút bơ thi vị làm cho món ăn trên bếp quyến rũ hơn bao giờ hết. Nhưng cô gái chưa kịp thưởng thức món bò xào thơm ngon đó thì một tiếng thét chói tai từ ngoài hành lang vọng đến.