"Uy, chờ một chút" Vương Hải Nhi ngây ngốc sủng sốt một chút mới vội vàng đuổi theo sau. "Còn có chuyện gì?" Anh dừng bước lạnh lùng hỏi. "Anh không trở về pub sao? Muốn đi thì đi cửa sau sẽ gần hơn" Cô vươn ngón tay chỉ chỉ phía sau. Liễu Kiệt khó chịu nhíu mày. Anh còn tưởng cô gọi anh lại để đòi anh báo ân cứu mạng, sau đó lại chậm rãi tìm cơ hội làm quen với anh, tiến hành từng bước tiếp cận anh, không ngờ... "Không hứng thú nữa" Anh nhìn chằm chằm cô như muốn đánh giá cái gì đó. "Cũng đúng, gặp chuyện như vậy thì còn ai vui vẻ được nữa nha?" Cô gật gật đầu "Được rồi, không có việc gì , bye bye" Nói xong cô vẫy vẫy tay, rồi xoay mình đến cửa sau vào pub. Liễu Kiệt đứng tại chỗ ngây ra như phỗng một lúc lâu, hoàn toàn không hiểu cô gái đó là như thế nào. Không phải cô ta có ý muốn tiếp cận anh sao? Như thế nào nói đi là đi. Thật sự là khó hiểu ! Anh lắc đầu, gạt cô gái này ra khỏi suy nghĩ, sau đó ra khỏi ngõ tối rời đi. Anh chưa bao giờ để phụ nữ chiếm cứ suy nghĩ của anh quá một phút đồng hồ. o*o Nửa tháng sau, Vương Hải Nhi mới trở lại pub, vừa vào pub đã ngồi phịch ở bên quầy ba, uể oải chào hỏi người ở trong quầy ba. "Hi, anh Cơ" "Hải Nhi, em tới đấy hả ! Thế nào lại uể oải như vậy?" Trương Lập Cơ tò mò nhìn cô. "Em thật đáng thương" Cô ai thán một tiếng. "Làm sao vậy? Tập huấn mười ngày xong mới phát hiện mình không thích hợp với công việc kia sao?" Anh nói giỡn đùa cô. "Sai, em thấy bản thân mình còn rất thích hợp với công việc đó nữa cơ" Vương Hải Nhi bĩu bĩu môi trả lời. "Vậy thì sao em lại đáng thương?" "Chính là bởi vì quá thích hợp. Anh biết không, ngày đầu tiên đi làm, tập huấn cùng em có chín người là nữ, có một người đàn ông thì quá xấu xí ! Cứ nghĩ tương lai phải làm việc trong hoàn cảnh không có một móng trai đẹp cho em thưởng thức, em cảm thấy mình thật đáng thương" Cô tiếp tục âm thanh than thở oán thán nói. "Trương Lập Cơ bật cười lắc đầu "Em cứ như vậy thì sẽ không ai lấy em mất" "Em mặc kệ, cho em trai đẹp, còn lại không cần bàn" Cô nằm dài trên quầy ba, uể oải hét lên. "Nha, trai đẹp tới" "Ở nơi nào?" Vừa nghe hai chữ trai đẹp, lập tức cô hồi phục tinh thần ngẩng đầu lên, quay đầu xung quanh tìm kiếm. "Lừa em thôi" Trương Lập Cơ nhếch miệng cười cô. "Anh.......Cơ...." Vương Hải Nhi tức giận quay đầu, âm thanh nói ra kéo dài, lại uể oải nằm úp trên quầy ba. "Em đừng như vậy, người khác nhìn vào lại tưởng em khổ sở" Anh vỗ vỗ đầu cô "Kỳ thật em cũng không cần phải nản lòng nhụt chí nhanh như vậy, em còn chưa biết mình sẽ làm việc cùng ai, có lẽ lúc em được phân công xuống bộ phận sẽ có các anh đẹp trai cũng không chừng nha !" "Thật chứ?" Vô tình Vương Hải Nhi lên tiếng trả lời, mới nghĩ đến tỷ lệ nam nữ ở công ty, cơ hội như vậy căn bản thực xa vời. "Em cũng nên học cách trưởng thành đi Hải Nhi" Trương Lập Cơ đi ra khỏi quầy ba đến ngời bên cạnh cô. Hiện tại mới bảy giờ mà thôi, pub 9 night đã bắt đầu mở cửa nhưng khách vẫn chưa nhiều lắm. "Tính em độc lập, tự chủ lại cao, luôn có suy nghĩ của chính mình, không làm xằng làm bậy, lại không có tính trẻ con, làm sao em lại chưa lớn được?" Cô miễn cưỡng kháng nghị, nói một chút cô mới cúi xuống nhìn ngực của mình, bất đắc dĩ bổ sung "Ngực và chiều cao thì em không thể khống chế được" Cô cao chỉ có một mét năm mươi tám mà thôi. Trương Lập Cơ nhịn không được liền cười ra tiếng. "Anh chỉ nói cái tính nhìn trai đẹp của em thôi, cái tính quái dị này của em mà không thay đổi thì tương lai làm thế nào để kết giao với bạn trai, làm thế nào để lập gia đình chứ" "Làm chi, anh bị mẹ em nhờ vả à?" Cô liếc mắt xem thường. "Anh lo lắng ánh mắt của em quá cao, tương lai không có người vừa ý mà lấy" Anh đánh nhẹ đỉnh đầu của cô một chút. "Không có ai quy định thích nhìn trai đẹp thì phải gả cho trai đẹp. Anh đã quên em đã từng nói trai đẹp là phiền toái sao?" "Vấn đề là người có diện mạo bình thường một chút là em sẽ cho chướng mắt, nếu thấy chướng mắt thì em làm sao có thể chịu được một người bạn trai hay một ông xã như vậy được" Vương Hải Nhi trừng mắt nhìn, đột nhiên không biết nói gì mà chống đỡ. Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ qua như vậy nha ! Nhưng mà dù sao cô cũng mới hai mươi ba tuổi mà thôi, bây giờ có cần thiết phải phiền não chuyện này không? Huống hồ có câu tục ngữ: thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cho nên cô mới không cần suy nghĩ nhiều làm hao tổn tâm trí như vậy! "Anh Cơ, không bằng lo lắng cho em không gả được thì hãy lo lắng cho anh đi" Cô nhìn Trương Lập Cơ, bỗng nhiên tay vỗ vỗ vai anh "Năm nay anh mấy tuổi rồi? Ba mươi bảy? Hay là ba mươi tám? Chẳng lẽ không nghĩ làm quen bạn gái, cưới vợ, sinh con sao? Anh không sợ sau này mang con ra ngoài sẽ bị người ta nhìn lầm là ông nội của đứa nhỏ sao?" Nghe vậy anh thoáng giật mình, cứng người, tiếp theo mới nhẹ nhàng phun ra một câu.. "Hải Nhi, năm nay anh mới ba mươi tuổi mà thôi"