Sự hồi sinh của cẩm tú
Chương 1 : Thắt cổ tự sát
Thát Đát ở phương bắc từ lâu đã trở thành khối u ác tính của Đại Hạ. Các hoàng đế của Đại Hạ qua nhiều triều đại không chỉ một lần muốn đem quân diệt trừ. Thế nhưng cho dù là Đại Hạ Tần Hoàng đời thứ nhất mạnh mẽ bá đạo hay là Đại Hạ Hán Hoàng kế vị đời thứ hai trí dũng song toàn, cuối cùng đều không có biện pháp triệt để nhằm loại bỏ khối u ác tính lăm le ở biên giới này. Cái gọi là Thát Đát chính là bọn man di du mục đứng đầu sinh sống ở phương bắc.
Bọn chúng có vóc người cao lớn, khỏe mạnh như trâu, nghe đâu chỉ một quả đấm cũng có thể đánh chết một con sói. Bọn chúng hung bạo tàn nhẫn ,vừa ngỗ ngược lại vừa hung ác dã man, đã từng ăn tươi nuốt sống như người nguyên thủy. Nhưng mà binh lính của bọn chúng đều dũng mãnh không thể tưởng tượng được. Đối mặt với một Đại Hạ văn minh đã phát triển đến trạng thái hưng thịnh. Bọn Thát Đát ngang ngược tàn bạo phát động tranh cướp không ngừng nghỉ, vọng tưởng được đặt chân lên mảnh đất văn minh này. Giai đoạn đầu của Tần Hoàng hoàng đế đời thứ nhất, Đại Hạ cùng với Thát Đát đã bắt đầu đối chiến quanh năm.
Khi đó, vương gia khác họ Lan Thiên Hào thay mặt hoàng đế chinh chiến sa trường, đánh cho Thát Đát chật vật rồi tháo chạy, nên Đại Hạ có được vài thập niên để sinh sôi phát triển. Cả nước chúc mừng, quốc thái dân an. Vì thế Tần Hoàng ban cho Lan Thiên Hào chiếc mũ vương vị được cha truyền con nối – Thiết Mạo Tử Vương. Vài thập niên sau, Thát Đát lại kéo nhau trở lại xâm lược. Lúc này cũng chính là thời kỳ của Hán Hoàng đại hoàng đế đời thứ hai, cũng giống như trước đây chiến tranh không hề ngừng nghỉ. Sau khi kế tục phụ vương Lan Thiên Hào, Lan Vân Ngạo lại đặt chân lên biên giới sa trường.
Mà lúc này Thát Đát đã có sự chuẩn bị đầy đủ cũng không dễ đối phó. Cho dù Lan Vân Ngạo thuộc làu binh thư, anh dũng thiện chiến cũng không thể đạt được chiến thắng rõ ràng. Tuy nhiên vị vương gia này cũng đã đuổi được bọn Thát Đát ra ngoài biên giới, gìn giữ được biên giới Đại Hạ cùng cư dân vượt qua an nguy. Hai bên giằng co suốt mười năm cho đến nay đã là thời kì thống trị của hoàng đế đời thứ ba – Hạ Hoàng. Kế tục tổ phụ Lan Thiên Hào, nối gót phụ vương Lan Vân Ngạo, Đại Hạ đệ nhất vương gia – Lan Phượng Thương lại đặt chân lên lộ trình chinh chiến sa trường. Hoàn thành tâm nguyện của tổ phụ và phụ vương giệt trừ Thát Đát. Tấn công đánh gục, bách chiến bách thắng, đem bọn Thát Đát dũng mãnh ngang ngược giết chết, đánh cho chúng tơi bời. Vị chiến vương tuổi trẻ thiên tài, cưỡi con chiến mã có bộ móng màu đỏ thẫm đang ngẩng cao đầu hướng về phía bọn Thát Đát tuyên cáo : ” Nếu như các ngươi dám lần nữa xâm phạm nửa tấc lãnh thổ Đại Hạ ta. Ta nhất định sẽ huyết tẩy toàn bộ dân tộc Mãn, Thát các ngươi! Không chút lưu tình.” Đại quân man di Thát Đát thần phục nghe theo lui lại.
Tất cả quân đội Đại Hạ hoàn toàn sôi sục vùng lên! Chinh chiến ba năm, vị vương gia trẻ tuổi rốt cục cũng chiến thắng trở về, năm đó chàng mới mười bảy tuổi. Thắng trận trở lại triều đình. Cả nước chúc mừng. Vương gia khác họ Lan Phượng Thương vang danh Đại Hạ. Ba thế hệ đều là đại anh hùng tận trung báo quốc. Tuổi tác của Hạ Hoàng và vị vương gia này không chênh lệch nhiều, lại hợp nhau như huynh đệ, đưa Lan vương gia tới tận đỉnh vinh quang.
Truyền thuyết Lan Phượng Thương tuấn mỹ vô song, ngũ quan đường nét rõ ràng. Ba năm chinh chiến không những không giảm bớt sự bén nhọn của Lan Phượng Thương. Ngược lại vị Vương gia này, càng ngày càng thêm liều lĩnh ngang tàn, toàn thân toát ra một luồng sát khí khát máu, như Tu La khát máu đến từ địa ngục, làm cho người ta trong lòng run sợ. Đối với các tiểu thư quan lại, gia tộc danh môn luôn ái mộ chàng luồng sát khí này khiến cho sức hấp dẫn của chàng không chỉ không có mất đi nửa phần, ngược lại làm cho các nàng hàng đêm lại càng tương tư, mơ mộng.
Tháng thứ hai sau khi hồi triều, Lan Phượng Thương trong yến hội do uống rượu say ôm con gái của tể tướng là Cố Thập Bát Nương . Lúc này, mới dẫn tới một đoạn quan hệ thông gia tình cảm đối nghịch. Cố Thập Bát Nương mỹ mạo vô song được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành, không biết có bao nhiêu người nghe tiếng thơm mà tìm đến ý đồ gặp mặt một lần, khiến cho cánh cửa phủ tể tướng bị đạp phá không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng lại bị Lan Phượng Thương mượn rượu ôm mỹ nhân về . Chuyện này lúc đó có thể nói là vang dội một thời. Cố Thập Bát Nương từ nhỏ đã được tể tướng coi như hoàng hậu Đại Hạ tương lai mà bồi dưỡng, cũng không ngờ được lại bị Lan Phượng Thương nhanh chân tới trước!
Ám vệ báo lại, mới biết được là do Cố Thập Bát Nương thấy vương gia say rượu chủ động yêu thương nhung nhớ. Tể tướng giận dữ, liên tiếp ném ba món đồ sứ Thanh Hoa giá trị ngàn vàng vào thẳng mặt Cố Thập Bát Nương, mắng to là kẻ không có thể diện, làm nhục gia môn. Mà quan trọng hơn là hành động của Cố Thập Bát Nương đã đem tâm huyết suốt mười lăm năm mà tể tướng dùng để bồi dưỡng nàng toàn bộ đánh đổ.
Cố Thập Bát Nương trở thành người đàn bà của vương gia mọi người đều biết. Cố tể tướng giận quá hóa cười, thỉnh hoàng đế tứ hôn, đem nữ nhi gả vào vương phủ, có điều ngày Cố Thập Bát Nương xuất giá. Tể tướng phủ liền công bố với bên ngoài. Từ nay về sau cùng với Cố Thập Bát Nương đã gả vào vương phủ ân đoạn nghĩa tuyệt, là giàu hay nghèo, là tốt hay xấu cùng với tể tướng phủ không có nửa phần quan hệ. Nữ nhi xuất giá, nhà mẹ đẻ lại lập tức đoạn tuyệt quan hệ, có thể nghĩ được Cố tể tướng đã cho Cố Thập Bát Nương một cái tát có bao nhiêu vang dội.
Lan Phượng Thương mặc dù là người có ý trí mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng, biết Cố Thập Bát Nương bị nhà mẹ đẻ đối đãi như vậy nguyên nhân cũng là do chính mình gây ra, cho nên đối với Cố Thập Bát Nương lại càng yêu thương, mọi chuyện đều bao dung. Thế nhưng Cố Thập Bát Nương bản tính cũng không giống như vẻ bề ngoài tốt đẹp khiến người ta yêu thương, ngược lại từ nhỏ đã điêu ngoa tùy tiện, tự ý làm bậy, đối xử với mọi người lại khắc nghiệt. Sau khi nàng gả vào vương phủ liền làm cho chướng khí mù mịt, nha hoàn sai vặt cứ tới một nhóm lại đổi một nhóm. Trong mắt lại không có bề trên, khiến cho lão vương phi muốn đuổi nàng ra khỏi vương phủ.Vương phủ ngày càng trở nên náo nhiệt, trở thành trò cười sau bữa ăn trong miệng mọi người. Vương gia tức giận không thôi! Trước kia vốn không đồng ý cho di nương vào cửa.
Vậy mà trong thời gian hai năm đến bây giờ đã nâng lên thành ba phòng, đặc biệt hôm nay còn rước thêm một trắc phi vào cửa. Hiện tại nói là trắc phi nhưng nếu sau này có thể sinh hạ thế tử liền đưa nên làm chính phi. Từ đây, vương gia và vương phi ân đoạn nghĩa tuyệt đã mang ý nghĩa rõ ràng. Trước kia mỗi lần đón dâu trở về, vương phi nếu không làm ầm ĩ, một nháo, hai khóc, ba thắt cổ, cả vương phủ sẽ không được bình an. Càng đừng nói hôm nay trắc phi lại long trọng bước vào cửa, với tính tình vị vương phi này làm sao có thể để cho vương gia vui vẻ đón dâu.
Giống như hiện tại, vương phi tự sát ! Bọn nha hoàn cùng lúc kêu gọi ầm ĩ làm cho người ta run sợ, cũng không chờ được đã gọi người đến. Lan Phượng Thương đi đến hỏi thăm thấy Cố Thập Bát Nương vẫn chưa chết, vẻ mặt không khỏi giận giữ, từ thư phòng lấy ra một phong thư, đem vương phi đuổi đến Thiên Trạch thuộc trấn Vĩnh Yên. Từ nay về sau, giữ lại vị trí vương phi nhưng không được bước vào vương phủ. Nhạc chuông ” Anh em hồ lô ” vang dội phát từ di động để phía trên đầu khiến Lí Cẩm Tú đang từ trong giấc ngủ say bị đánh thức. ” Bách Hợp sáng sớm đã gọi điện thoại đến không biết là có việc gì thế? ” Vừa nghe thấy tiếng chuông di động cài riêng cho cô bạn thân Bách Hợp.
Lí Cẩm Tú thập phần buồn rầu ở trong ổ chăn rên rỉ một câu. Từ một góc nào đó trong ổ chăn, bạn Lí nào đấy lấy ra di động, không nói hai lời liền ấn nút nghe. ” Bạn Cẩm Tú thân yêu ! có phải hay không bây giờ còn chưa có rời giường ? ” ở đầu điện thoại bên kia Bách Hợp hét lên, miệng thơm ngào ngạt mùi sữa đậu nành, thỏa mãn thổn thức nói: ” Bây giờ là chín giờ ba mươi rồi, không lo sẽ đi làm muộn à? ” ” Bách Hợp, hôm nay là ngày nghỉ của mình, mình không cần đi đến bệnh viện.” Lí Cẩm Tú thấy nhức đầu, cầm di động thần chí mơ hồ có nói chút không rõ. ” Hắc hắc, kỳ thật mình biết cậu tối hôm qua gặp một ca cấp cứu khẩn cấp. Sáng nay nhân tiện đi ngang qua bệnh viện các cậu.
Anh chàng hộ lý đẹp trai vẫn yêu đơn phương cậu đi theo mình, nói cho mình biết hôm nay và ngày mai là ngày nghỉ của cậu.” Bách hợp cười khẽ nói : ” Đúng rồi, anh ta còn cầm một cái gói to cũng khá nặng nhờ mình chuyển cho cậu, mình bây giờ đang đi đến nhà cậu đấy? ” Lí Cẩm Tú mơ mơ màng màng nói đồng ý, hai mí mắt rất chua xót, một lát liền ngủ gục xuống. Tối hôm qua là ca trực của cô. Cô lại còn phải tự mình làm bác sĩ chính. Trước kia, Lí Cẩm Tú sẽ không giống như tối hôm qua mệt mỏi quá như vậy . Là bác sĩ thuộc khoa ngoại bệnh viện Thị Tâm, hàng ngày thời gian trực ban đêm, đều là ngồi viết báo cáo ca bệnh. Đến thời gian thăm khám, các bác sĩ trực ca sẽ gọi nhau cùng đi xem xét và kiểm tra các phòng bệnh. Sau đó giống như bình thường chợp mắt một lát hoặc vài người sẽ rủ nhau cùng đánh vài ván bài v.v. Ai biết được khi mấy đồng nghiệp đi kiểm tra các phòng bệnh chưa trở về, bệnh viện lại có ca cấp cứu gấp. Lí Cẩm Tú chờ mấy bác sĩ quay lại, không còn cách nào khác, vội vàng tiếp nhận báo cáo. Người bệnh bị viên đạn xuyên thấu ngực trái, động mạch xuất huyết rất nhiều, huyết áp giảm xuống, mất máu nghiêm trọng, hơi thở yếu. Lí Cẩm Tú vừa nhìn thấy liền hoảng sợ, trường hợp này cần cấp cứu khẩn cấp!
Phân phó hộ lý chuẩn bị túi máu, các loại dụng cụ kích thích, cùng với thuốc gây tê nhanh chóng mang đến phòng cấp cứu.Lí Cẩm Tú thì cùng hai bác sĩ khác lập tức dẫn người đến tiến hành phẫu thuật để cứu chữa. Lúc người bệnh được đưa tới bệnh viện cũng đã qua thời gian điều trị tốt nhất, bây giờ việc duy nhất cô có thể làm là cố gắng hết sức để cứu chữa, đây cũng là trách nhiệm cao cả của người thầy thuốc, dùng hết sức đem người bệnh từ trong tay tử thần kéo về.
Cắt bỏ phần thịt bị rữa lát lấy ra đầu viên đạn. Lí Cẩm Tú làm hết sức chăm chú, không dám có một chút thả lỏng vừa nghe bác sĩ báo cáo phương pháp cấp cứu thích hợp đối với người bệnh. Thế nhưng dù Lí Cẩm Tú đã cẩn thận lại càng cẩn thận hơn trong quá trình phẫu thuật, người bệnh vẫn bị mất máu quá nhiều làm cho trái tim rung lên! Lí Cẩm Tú cố gắng để cho chính mình bình tĩnh trở lại, đưa tay để hướng dẫn kỹ thuật cho bác sĩ ở bên cạnh, dùng ánh mắt cổ vũ nhìn bác sĩ kia. Sau đó,Lí Cẩm Tú đã làm cho trái tim người bệnh sống lại được, cả quá trình làm suốt nửa tiếng, trái tim người bệnh mới đập trở lại và có dấu hiệu khôi phục.
Lí Cẩm Tú nhìn biểu thị từ thiết bị ở phía trên mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lập tức biểu thị trên màn hình thiết bị lại xuất hiện dấu hiệu dao động liên quan đến tính mạng! Bên cạnh từ bác sĩ lâu năm đến bác sĩ mới chính thức đi làm không lâu, thấy người bệnh trước mặt tình huống rất đặc thù, đều cảm thấy khẩn trương,dễ mắc sai lầm. Lí Cẩm Tú không nên nhường lại để cho bác sĩ kia tiếp tục giải phẫu. Lúc vừa bắt đầu tay anh ta đã run run. Để cho hộ sĩ đứng cạnh mình lau mồ hôi. Lúc sau, cô mới tiếp nhận lại từ tay bác sĩ mới kia bắt đầu giải phẫu. Thời điểm khâu cho người bệnh mũi khâu cuối cùng đã là năm giờ sáng.
Toàn bộ ca phẫu thuật làm suốt ba tiếng rưỡi, lúc thiết bị y tế đều biểu thị tình trạng bình thường. Lí Cẩm Tú mới nhẹ nhàng thở ra. Mà lúc này toàn thân cô đều đã ướt đẫm, sắc mặt cũng bởi vì tối hôm qua tập trung thật lớn,sức lực tiêu hao trở nên tái nhợt không có chút máu. Sau khi viện trưởng biết được, liền dặn dò cấp dưới đưa cô về nhà trọ, cho phép cô nghỉ ngơi, hai ngày sau đi làm lại. Về nhà, sau khi tắm giặt sạch sẽ đã là sáu giờ sáng, Lí Cẩm Tú tùy tiện tìm chút đồ lấp đầy bụng, sau đó trực tiếp nên giường nằm không dậy nổi. Ba tiếng rưỡi sau, lúc cô bạn Bách Hợp gọi điện.
Cô bởi vì tối hôm qua tiêu hao quá lớn, toàn thân vẫn là mơ mơ màng màng, đầu hơi không phân biệt rõ được đồ vật này nọ. Khi Bách Hợp đến nhà trọ đã là nửa tiếng sau. Cô ấy có chìa khóa phòng của Lí Cẩm Tú cho nên không cần gọi người ra mở cửa, tự mình trực tiếp mở khóa đi vào. Đóng cửa thật kỹ, mang theo một gói to cùng một hộp đồ ăn nhẹ, cô liền đi tới phòng ngủ.
Giống như cô đã đoán trước, Lí Cẩm Tú mặc áo ngủ chữ A cổ rộng đang ôm gấu bông cô tặng ngủ say. “Ăn trước chút đồ ăn này đi nếu không chờ cậu ngủ dậy dạ dày sẽ biểu tình kêu đau.” Bách Hợp nhìn thấy bạn thân vì công việc không tiếc đem bản thân mình tra tấn bất đắc dĩ thở dài, đem gói to cùng hộp đồ ăn mua ngoài cửa hàng, giống như trước đây mở cửa sổ ra, vừa làm vừa nói : ” Sao lại không mở cửa sổ ra ? đối với thân thể không tốt! ” Lí Cẩm Tú muốn đáp lời cô bạn tốt nhưng mà không biết vì cái gì cô nói không ra lời, cảm thấy mình như đang rơi vào một thế giới xoay tròn. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
10 chương
154 chương
55 chương
9 chương
21 chương
20 chương
4 chương