Ngải Hài Nhi
Chương 7
Tôi từng nghe ở đâu đó có người nói một câu: " Tính Tò Mò Sẽ Giết Chết Con Mèo."
Người chết đã chết, người sống vẫn sống, có người thì sống như đã chết. Tất cả đều đang diễn ra trong căn nhà rộng lớn nhưng đầy tĩnh lặng này. Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Vân đặt chân vào căn phòng nhỏ, nhìn vào chiếc gương gỗ có viền vàng được điêu khắc những hình thù kỳ dị nhưng vô cùng tỉ mỉ. Sau những lần ân ái, Vân không ngừng hỏi dò lão Toàn về cái hũ đang được đặt trong phòng. Tuy nhiên lão Toàn chỉ trả lời những điều mà Vân đã được biết từ bà Lanh. Khi Vân hỏi:
- Trong đó có gì vậy dượng, có phải là tro cốt của dì Loan không..??
Lão Toàn mặt hơi biến sắc, nhưng lão vẫn trả lời quả quyết trong đó là tro cốt của người vợ cũ xấu số. Lão còn dặn Vân không được tự ý mở cái hũ đó ra vì:
- Vợ anh chết không nhắm mắt, khi còn sống vẫn còn nhiều gánh nặng trên vai, bỏ lại mẹ già, em nhỏ...Hơn nữa người tự tử phải gánh tội đời rất khổ cực, khó lòng siêu thoát. Chính vì thế anh mới nhờ thầy làm một lá bùa cho vào trong hũ, dùng vải đỏ đậy lại để giúp linh hồn vợ được yên nghỉ. Vẫn chưa tới thời điểm nếu mở ra linh hồn sẽ tiêu tán không được siêu sinh. Em đừng mở cái hũ đó ra. Hãy để người chết được an nghỉ.
Lão Toàn nói dối không một chút hổ thẹn, Vân biết lão đang cố giấu diếm thứ đó. Nhưng Vân lại tiếp tục hỏi:
- Vậy sao dượng lại hay mua đồ chơi đặt cạnh hũ để thắp hương cho dì Loan vậy..?
Không chút mảy may, lão Toàn giải thích một cách vô cùng hợp lý:
- Ngày xưa bọn anh ở với nhau, Loan mong muốn nhất là có một đứa con. Nhưng Loan bị vô sinh, mong ước đó không bao giờ thực hiện được. Chính vì vậy anh mua những món đồ chơi trẻ con cũng là để làm Loan yên lòng...
Thấy hơi lạ vì Vân đang hỏi những chuyện quá khứ của mình. Lão Toàn vội hỏi:
- Mà sao hôm nay em lại hỏi những chuyện này....Em thắc mắc gì à...??
Tất nhiên là Vân muốn hỏi về đứa trẻ trần truồng với đôi mắt đỏ như máu. Nhưng Vân biết càng hỏi sẽ càng khiến lão Toàn thêm nghi ngờ. Lão không hề biết rằng Vân và bà Lanh đã từng nhìn thấy nó, hơn nữa mới tuần trước trong căn phòng nhỏ thứ đó còn gọi Vân là Mẹ....Nghĩ đến đây Vân tự hỏi: Tại sao Nó lại gọi Vân là Mẹ.....
Rất nhiều, rất nhiều những câu hỏi cần giải đáp. Nhưng Vân biết có hỏi lão Toàn cũng sẽ không trả lời. Thấy Vân ngồi thẫn thờ không trả lời câu hỏi của mình, lão Toàn huých nhẹ vai Vân. Giật mình Vân nói:
- Thì giờ con muốn hiểu thêm về dượng, trong nhà chỉ còn hai người chúng ta chẳng lẽ thế là sai sao..??
Thấy Vân ra vẻ giận dỗi, lão Toàn vội nịnh nọt, an ủi. Đồng hồ điểm 11h tối, lão Toàn nói:
- Ngủ thôi, ngày mai anh còn có việc quan trọng. Chắc đi phải sáng ngày kia mới về...Em ở nhà đừng làm gì nguy hiểm nhé...
Vân khẽ gật đầu rồi nhắm mắt lại, cô không thể nào ngủ được vì những suy nghĩ mông lung. Cô đang nghĩ làm thế nào để giết lão già súc sinh bên cạnh. Cô nằm im lặng nhìn lên trần nhà, không phải cô không muốn tự tay giết lão, trong giấc ngủ say đã nhiều lần cô muốn giết lão. Nhưng suy nghĩ đó lần nào cũng vội tan biến và cô ngủ thiếp đi trước khi hành động. Đêm nay cũng vậy, cô thò tay xuống góc gầm giường, đây rồi...con dao cô đã để ở đây ba ngày hôm nay. Con dao thái sắc nhọn, dưới ánh trăng hắt vào từ khe cửa sổ con dao phản chiếu bóng loáng ánh thép. Lão Toàn đã ngủ say, cô nhẹ nhàng ngồi dậy, giơ cánh tay cầm dao lên cao. Mười hai giờ đúng, tiếng cười ma quái lại xuất hiện trong đầu cô:
" He...he...he....mẹ...không...được...làm...thế...đó...là...bố...con."
Đang lơ lửng trên không trung là bóng trắng hình đứa trẻ con đang giữ lấy tay Vân. Hoảng sợ Vân rụt tay lại, lão Toàn lay mình, Vân vội vã để con dao lại chỗ cũ. Vân biết khi còn có Nó trong căn nhà này, việc giết lão Toàn là điều không thể. Cô nhắm mắt để xua tan đi cái bóng nhỏ vừa rồi. Tầm năm phút cô lại mở mắt, Nó chưa biến mất, nó đang ngồi trên bụng cô nhìn cô bằng ánh mắt đỏ lòm. Tay Vân run lên, cô quay người sang bên cạnh....Nhưng nó lại đang ngồi ở sát mặt cô...Vẫn nhìn cô bằng ánh mắt màu máu đó. Vân trùm chăn lại che đầu, bỗng nhiên trong đầu cô có tiếng thì thầm:
" Vì..sao..mẹ...muốn...giết...Bố..."
Giọng nói đầy thắc mắc, Vân chợt nhớ lại những lời Nó nói trong căn phòng nhỏ: " Nếu Vân chơi với nó, nó sẽ giúp Vân mọi việc." Lấy hết can đảm Vân chui ra khỏi chăn, đi vội đôi dép Vân bước ra khỏi phòng. Vân đi xuống cầu thang, căn nhà lúc nửa đêm sao mà heo hút, tối tăm, nhìn xuống cuối cầu thang tầng 2 nó như một cái hố sâu không thấy đáy, sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai dám bước xuống tiếp. Tiếng chim Lợn ban đêm kêu lên những tiếng hãi hùng, sao chim lợn lại kêu...Vân nhớ lại lời mẹ Vân ngày trước hay doạ Vân:
" Chim Lợn kêu là báo nhà đó sắp có người chết."
Sao nửa đêm tiếng Chim Lợn lại kêu thảm thiết như vậy. Đứng nhìn qua cửa sổ hành lang cầu thang tầng ba. Bên ngoài trời mùa hè không gian im ắng, cành lá không chút động đậy. Nếu là Vân của một năm trước chắc cho vàng Vân cũng không dám đứng trước cửa sổ tầng hai nhìn ra đằng sau vườn. Yên tĩnh quá, chỉ có một màu đen của bóng tối. Hoà lẫn vào đó là những ánh trăng phản chiếu trên những tán lá cây Nhãn sau vườn.
" Rầm"
Có cái gì đó đập thẳng vào kính cửa sổ, không rõ là cái gì nhưng trên kính có vệt máu tươi đang từ từ chảy xuống. Quá kinh hãi Vân chạy một mạch xuống dưới tầng hai. Chính Vân cũng không biết tại sao mình lại chạy xuống dưới này. Đèn hành lang không bật, bóng tối bao trùm, duy chỉ có ánh gỗ từ cánh cửa căn phòng nhỏ là còn nhìn thấy mập mờ. Chân Vân tự bước đến trước cửa phòng.....Kẹt....kẹt...kẹt....cửa phòng đang dần hé ra dù Vân biết chắc lão Toàn ngày nào trước khi đi ngủ cũng khoá trái căn phòng này lại.
" Hi...hi....Mẹ...sẽ...vào...chơi...với...con...chứ.."
Không hiểu lúc đó do đã quá quen với giọng nói của Nó, hay Vân thật sự muốn tìm đến Nó. Nhưng những điều đó không quan trọng. Vân bước thẳng vào trong, tự tay Vân khẽ khép cánh cửa lại. Ngồi trước gương Vân thấy hình ảnh mình trong đó nhưng trong gương là một Vân đang nhoẻn miệng cười với ánh mắt màu đỏ. Chưa hết Vân trong gương đang mấp máy nói điều gì đó mà Vân ở ngoài nghe thấy:
" Chào..Mẹ...he....he..he.."
Một luồng khí lạnh chạy ngược sống lưng làm Vân nổi hết cả da gà.
" Mẹ....muốn...tìm...con.."
Căn phòng tối om, chỉ có tấm gương đang phát ra một thứ ánh sáng mờ ảo. Cơ thể như bị điều khiển, Vân đứng dậy đỡ lấy cái hũ sứ màu trắng ngồi ôm trước gương...
" Mẹ...muốn...mở...ra...không.."
Bàn tay Vân run lập cập, nhưng Vân gật đầu. Vân xoay cái nắp hũ được bọc bằng vải đỏ, một vòng, hai vòng, đến vòng thứ ba thì cái nắp mở ra. Từ từ nhìn vào trong hũ vân thấy một vật gì đó màu đen, ánh sáng từ gương phả lại. Vân nhìn thấy đó là một bức tượng, để cái hũ trên hai đùi, Vân đưa hai tay vào lấy thứ bên trong hũ ra.
" Uỳnh.."
Một tia chớp loé lên ngay bên ngoài cửa sổ, gió bỗng nhiên thổi mạnh, cửa sổ buông rèm khoá trong nhưng gió ở đâu mà tấm rèm tung lên như có gió thổi mạnh.
" Cộp...Cộp...Cộp..."
Tiếng cành cây va đập vào cửa sổ, quay lại nhìn thẳng vào gương Vân thấy mình đang ẵm một đứa trẻ con tầm 3 tháng tuổi. Nó nhỏ lắm, còn nguyên những vệt máu tươi đang chảy trên cơ thể nó. Vân hoảng hồn nhìn xuống dưới hai tay mình. Không phải là bức tượng, đó là một cái xác khô hình Thai Nhi đang nằm co quắp. Vân giật mình suýt chút nữa buông tay....Trấn an lại bản thân trước hình ảnh quái dị đó, trong gương không nhìn thấy gì nữa kể cả là hình ảnh của Vân. Vội vàng cho cái xác trở lại trong hũ, Vân hấp tấp đến run sợ đậy cái nắp có bọc vải đỏ lại miệng hũ. Vẫn ôm cái hũ trong tay Vân nghe thấy giọng nói trẻ con:
" Mẹ...sẽ....chơi....với...con...chứ..."
Vân nói qua kẽ răng những từ run rẩy:
- Mẹ...sẽ..chơi...với..con..nhưng...con..phải...giúp mẹ.."
Cả căn phòng vang lên những tràng cười đáng ghê sợ:
"Hi...hi....he...he...he...hi...hi.."
" Con....sẽ...giúp...mẹ....bất...cứ....chuyện...gì.."
Nến trong phòng bỗng nhiên được thắp sáng...Vân nhẹ nhàng đặt cái hũ lại chỗ cũ...Nhìn vào tấm gương trống không mặc dù Vân đang ngồi trước Gương...Vân nói:
- Mẹ muốn ông Toàn phải chết....chết một cách đầy đau đớn....Thật...đau...đớn..
" Được...vậy...mẹ...cho...con...ăn...máu...đi."
Bên ngoài gió càng lúc càng to, ánh chớp loé lên liên hồi. Cả căn phòng lúc sáng rực ánh chớp, lúc lại âm u leo lắt ánh nến.
Vân rời khỏi ghế, đứng dậy Vân thấy cạnh hũ có miếng vải bọc một cây kim. Vân biết nó nằm ở đây vì hôm đầu tiên dượng Toàn chuyển đến Vân đã nhìn thấy lão lấy chiếc kim trong tấm vải này chích vào tay, nhỏ máu vào trong hũ sứ. Giờ đây Nó muốn Vân làm như vậy. Lòng căm thù, nỗi đau thể xác, sự tủi nhục bao ngày qua lão Toàn gieo cho Vân khiến Vân không ngần ngại khi dù chỉ có một cơ hội giết lão.
Ba giọt máu từ ngón tay Vân nhỏ vào trong Hũ. Giọng cười lanh lảnh lại xuất hiện, Nó đang ngồi vắt vẻo trên vai Vân, không cần nhìn qua gương Vân vẫn có thể thấy Nó. Nó đưa bàn tay nhỏ bé, lạnh toát ra sờ nhẹ lên má Vân:
" Từ...bây...giờ...con...đã...là...của..Mẹ....Hãy cho...con..ăn...mỗi...ngày...nhé...."
Đột nhiên nó biến mất, chỉ còn lại giọng nói:
" Con...sẽ...thực...hiện...điều...mẹ...muốn.."
Căn phòng tối om trở lại, bên ngoài khi nãy gió còn thổi, sấm chớp đùng đoàng bây giờ lại trở lại yên ắng như chưa xảy ra chuyện gì. Vân mở cửa phòng đi ra, trở về phòng Vân thấy lão Toàn vẫn đang ngủ rất say. Đồng hồ điểm 1h sáng, trở lại giường Vân trằn trọc, suy nghĩ những điều kỳ dị vừa diễn ra trong một tiếng đồng hồ qua. Rồi Vân thiếp đi ngủ từ lúc nào....
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
223 chương
501 chương
2 chương