Tướng phủ quý nữ
Chương 1 : Nhân gia vốn họ lạc
“Ô ô ô… ngoại nãi nãi… Dao nhi không muốn xa người a…”
"Ai u... Dao nhi, hảo Dao nhi của ta, ngoại nãi nãi như thế nào có thể xa ngươi đây? Ô ô..., lão già chết tiệt, thế nhưng năm đó lại đồng ý cái ước định này, xem tối nay ta thế nào hảo hảo thu thập lão... ô ô ô... Dao nhi đáng thương của ta..."
"Mẫu thân, không bằng... không bằng chúng ta lại biên cái thư, cầu cầu Tướng gia chấp thuận để Dao nhi ở lại? Tức phụ... ô ô, tức phụ cũng không nỡ xa nàng a..."
"Ô ô ô, mợ... người đúng là Dao nhi tri kỷ đâu! Dao nhi ngàn vạn lần cũng không muốn xa mợ, ô ô ô..."
...
Lâm An phủ.
Trước đại môn Bắc Đường thế gia, bỗng chốc loạn thành một đoàn.
Hai nữ nhân, một già, một trẻ, thêm một cái tiểu nha đầu, cư nhiên ôm nhau khóc nức nở. Người qua đường không biết, còn tưởng rằng người nhà võ lâm minh chủ sắp thụ đại địch đâu!
Bắc Đường Vũ đi ra, vừa thấy cảnh này, khóe môi lập tức giật giật. Như thế nào năm phút trước còn hảo hảo, hiện tại lại thành cái dạng này?
"Tổ mẫu! Mẫu thân! Biểu muội!"
"Vũ nhi!" - nữ tử được Bắc Đường Vũ gọi bằng mẫu thân, nghe tiếng hắn liền quay đầu lại. "Ngươi không cần ép Dao nhi rời đi, được?"
Bắc Đường Vũ nhìn mẫu thân vẻ mặt đáng thương hề hề, lại quay sang gặp tổ mẫu một bộ bừng bừng lửa giận, cảm thấy đầu nhanh to bằng cái đấu!
"Mẫu thân... ách, cái đó... người không phải không hiểu, việc này... ta cũng là không cách nào." Hắn từ lâu cũng đem Dao nhi tiểu nha đầu kia trở thành bảo bối phủng trong lòng bàn tay. Trời mới biết, hắn so với bất kỳ ai đều muốn giữ Dao nhi ở lại bên người đâu!
"Hừm!" - Bắc Đường lão thái quân tay cầm quải trượng, mười phần hữu lực nện xuống đất. "Ta đây mặc kệ! Ai nhường Dao khi rời đi, lão thân liều mạng với hắn!"
"Này..." - Bắc Đường Vũ cười khổ. Việc Dao nhi hồi kinh, vốn từ lâu tất cả đều biết, cũng đã bàn bạc tốt lắm. Như thế nào đến bây giờ lại... hay là...
Hắn liếc mắt về phía Lạc Thanh Dao, quả nhiên thấy nàng chột dạ, cúi mặt xuống đất. Bắc Đường Vũ vừa tức vừa buồn cười, trong lòng lại có chút ấm. Tiểu nha đầu một khóc hai nháo, thế nào cũng không muốn rời khỏi, thuyết minh trong lòng nàng rất lưu luyến Bắc Đường phủ. Trong đó, hẳn.... cũng có phần của hắn đi?
"Tổ mẫu! Người đây là đang cùng biểu muội từ biệt?" - nhỏ nhẹ thanh âm vang lên, đồng thời một thiếu nữ bước ra. Nàng này một thân bạch y, mi thanh mục tú, cả người toát lên một loại khí chất dịu dàng thanh nhã, như tắm gió xuân, khiến người đối diện dễ chịu vô cùng.
Xong rồi, xong rồi!
Lạc Thanh Dao thở dài. Biểu tỷ Bắc Đường Khinh Nhu, nhìn có vẻ dễ nói chuyện, kỳ thực trong xương chân chính là cái thiết bản. Biểu tỷ ra mặt, lần này nàng dù có nháo thế nào, kết quả cũng vẫn là phải rời khỏi.
Bắc Đường gia là y võ thế gia, Bắc Đường Khinh Nhu đối với y thuật lại là thiên tài trăm năm có một. Tại gia tộc, lời nói của nàng, so với Bắc Đường Vũ vị này võ lâm minh chủ, so ra còn muốn nặng hơn!
Quả nhiên, Bắc Đường lão phu nhân trong giọng nói không tự chủ nhu hòa đi mấy phần: "Nhu nhi, ta... không nỡ xa nàng a..."
Bắc Đường Khinh Nhu mỉm cười: "Tổ mẫu, người thân thể còn tốt cực, nếu là sau này muốn gặp biểu muội, chúng ta vào kinh không phải được rồi?"
Nói rồi, nàng quay qua Lạc Thanh Dao, ôn nhu hỏi: "Biểu muội, đã chuẩn bị tốt? Có thể còn thiếu cái gì?"
"Không có! Biểu tỷ, ngoại nãi nãi cùng mợ đều thay ta chuẩn bị tốt lắm! Ngươi xem, đầy một xe đâu!"
"Nga? Vậy hảo!" Bắc Đường Khinh Nhu trên mặt nét cười không thay đổi, nhưng lại như có một loại lực lượng khiến người không thể nghịch lại. "Biểu muội, đã trễ nhiều ngày, Tướng gia cùng các vị phu nhân, lúc này hẳn cũng là lo lắng đây!"
Lạc Thanh Dao nghe vậy, biết không thể khác, liền cúi mặt xuống:
"Biểu tỷ, ta đã biết, sẽ lập tức lên đường!"
Một bộ dạng ủy khuất, chọc Bắc Đường Vũ nhân tâm đều đau.
Bắc Đường Khinh Nhu khẽ quét mắt một vòng, âm thầm thở dài. Mẫu thân thì cũng thôi đi, nhưng còn tổ mẫu, đặc biệt là đại ca của nàng, đối với biểu muội chịu ảnh hưởng quá lớn, này cũng không phải chuyện tốt. Nàng tuy rằng ngoài mặt không phản đối tình cảm của đại ca, nhưng là trong lòng minh bạch, chuyện này vốn là không thể nào.
Lần này, biểu muội hồi kinh, có lẽ chưa hẳn là việc xấu...
"Biểu muội, ta có chút này nọ chuẩn bị cho muội. Tử Vy?"
Từ phía sau Bắc Đường Khinh Nhu, nha hoàn tên Tử Vy bước lên, cung kính đưa cho Lạc Thanh Dao một túi đồ.
"Biểu tỷ, đây là...?"
"Chút dược phòng thân." - Bắc Đường Khinh Nhu đạm thanh.
Lạc Thanh Dao kinh hỉ không thôi. Biểu tỷ của nàng là y thế gia thiên tài nữ đệ tử, chút dược phòng thân trong miệng biểu tỷ, cái nào không phải là ngàn kim khó cầu? Kiếp trước đọc tiểu thuyết ngôn tình, gia đấu trạch đấu gì đó, đều không thiếu thủ đoạn bẩn thỉu, nàng còn đang lo lắng đây! Mấy thứ này, hữu dụng cực!
Biểu tỷ quả nhiên có thất khiếu lung linh tâm, hảo chu đáo a!
Bắc Đường Khinh Nhu tuy rằng có ý chia rẽ Lạc Thanh Dao cùng Bắc Đường Vũ, nhưng đối với người biểu muội này, vẫn là chân tâm yêu thương, đương nhiên vì nàng lo lắng. Nhìn tiểu nha đầu vẻ mặt hớn hở, cũng tự nhiên cười:
"Thanh Dao, tuy nói ngươi lần này là hồi gia, nhưng dù sao cũng chưa quen thuộc, rất nhiều sự tình sẽ không thuận tiện. Lục Cầm nha đầu kia, võ công tuy cao, nhưng lại không đủ ổn trọng. Ngươi, dẫn theo Tử Vy cùng đi!"
"Biểu tỷ?"
Lạc Thanh Dao kinh ngạc. Tử Vy là đại nha hoàn bên người Bắc Đường Khinh Nhu, thường ngày tối chịu coi trọng. Biểu tỷ thực sự có thể bỏ?
"Không ngại! Ta nơi này rất tốt! Nhưng ngươi lại khác. Tử Vy làm việc biết tiến thoái, đối với độc dược cũng hiểu một hai, đi theo ngươi, ta thế này mới an tâm!"
"Đúng, đúng!" - Bắc Đường Vũ ở một bên, vội gật đầu như bằm tỏi. Vẫn là muội muội tối chu đáo! - "Biểu muội, Nhu nhi đã nói như vậy, ngươi cũng không nên từ chối a."
"Vậy... đa tạ biểu tỷ!" - Lạc Thanh Dao cười ngọt ngào, rồi quay đầu một vòng. "Ngoại nãi nãi! Mợ! Biểu ca! Biểu tỷ! Cũng không còn sớm, ta nên đi thôi!"
Nói rồi, nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa. Động tác thập phần dứt khoát, nếu còn dây dưa, quyết tâm rời khỏi không chừng lại sẽ biến mất!
"Dao nhi, bảo trọng a..."
"Dao nhi, nếu là chịu ủy khuất, liền biên biên cái thư... Ngoại nãi nãi có liều cái thân già này, cũng nhất định đòi lại công đạo cho ngươi..."
"Biểu muội, ân..., nếu có kẻ dám động tới ngươi, ta dù chết cũng bắt hắn phải đền tội..."
....
Lạc Thanh Dao ngồi trong xe ngựa, miệng giục mã phu nhanh khởi hành, khóe mắt lại lặng lẽ rơi xuống một giọt lệ.
Bảy năm, nàng xuyên qua đã bảy năm!
Vốn coi nơi này là nhà, không ngờ, đến một ngày vẫn cứ phải rời khỏi. Bởi thân phận của nàng, là Tướng phủ đích nữ!
Kinh thành, Tướng gia.... lại sẽ là nơi như thế nào?
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
100 chương
84 chương
7 chương
50 chương
6 chương
41 chương
47 chương
116 chương