Chiếc khăn voan đỏ tươi che lại khuôn mặt đầy nặng nề của Sư Lạc Li, ngay sau đó trước mặt nàng hiện lên màu đỏ tươi như máu, điều này làm cho nàng nhớ tới hình ảnh đáng căm hận trong quá khứ kia, hai bàn tay đặt trên đầu gối dần nắm chặt lại.
“Vương phi, không cần khẩn trương, sẽ kết thúc nhanh thôi, hiện tại để lão thân cõng người lên kiệu hoa thôi”.Hỉ bà cho là Sư Lạc Li vì khẩn trương mới nắm chặt đôi tay, vì vậy vui vẻ đối Sư Lạc Li nói xong, liền đưa lưng về phía nàng, sau đó bà cõng nàng trên tấm lưng nhỏ gầy của mình.
Không quen, rất không quen! Đối với Sư Lạc Li mà nói, nàng không thích có sự gần gũi nào với một người xa lạ, thế nhưng vì kế hoạch, nàng đành phải nhịn cảm giác không thoải mái này lại, lúc này nàng mới nhìn rõ chiếc đầu của người đang cõng nàng.
Một bước ra khỏi phòng, liền nghe thấy tiếng pháo nổ không ngừng kích thích màng nhĩ của nàng, làm tâm tình vốn phiền não của nàng lại càng thêm phiền, nhưng nàng không thể vì vậy mà nổi giận, bởi vì chỉ có như vậy nàng mới có thể lấy được vật nàng đang cần, cho nên nàng chỉ có thể đem sự nổi giận của mình giấu vào trong lòng.
“Hỉ bà, ngươi có thể hay không đi nhanh lên một chút……..” Sư Lạc Li thật sự không thể nhịn được cảm giác lắc lư, vì vậy lên tiếng thúc giục.
“Hư, vương phi, lão thân không phải đã nói với người sao? Trước khi vào tân phòng tuyệt đối không được nói chuyện, như vậy điềm xấu a.” Hỉ bà hướng bốn phía nhìn một chút, phát hiện không có ai chú ý mới lại mở miệng nói, “Hơn nữa lão thân đi chậm như vậy, là bởi vì đi nhanh quá cũng là điềm xấu, cho nên, vương phi,….”
“Được rồi, nếu không nhanh lên một chút sẽ trễ giờ mất.” Sư Lạc Li vì để tránh sự tra tấn của tiếng pháo , liền quyết định nói sang chuyện khác.
“Thôi được.” Hỉ bà nhẹ giọng đáp xong, liền tiếp tục lấy tốc độ rùa bò đi về phía trước, cho đến khi đi tới một chiếc kiệu hoa màu đỏ hoa lệ, mới dừng bước chân lại, cũng ra hiệu cho nha hoàn đi theo vén rèm kiệu hoa lên, sau đó bà nhẹ nhàng đặt Sư Lạc Li vào trong kiệu, rồi nhẹ nhàng đấm đấm chiếc hông có chút ê ẩm vì quá độ mệt nhọc của mình, “Vương phi, người phải nhớ lời lão thân nói a, lát nữa Vương gia sẽ đá cửa kiệu, nhưng người…….”
“Ta biết rõ rồi, ngươi lui ra đi.” Sư Lạc Li có chút phiền não nói.
“Vương phi, người lại nói rồi, lão thân mới vừa nói, không được nói chuyện a! Ai, lão thân biết Vương phi chê ta dài dòng, nhưng lão thân nói nhiều như vậy cũng là vì Vương phi đó, hơn nữa đây cũng là phân phó của Nhan lão bản………” Thời điểm hỉ bà thao thao bất tuyệt chuẩn bị nói tiếp, liền bị nha hoàn đứng bên cạnh cắt lời.
“Hỉ bà, nhanh lên một chút, chớ để lỡ giờ lành, như vậy sẽ không tốt.” Nha hoàn bên cạnh lên tiếng cắt đứt lời hỉ bà nói.
“A, cũng đúng, lão thân chỉ nói một câu cuối cùng, vương phi phải nhớ lời ta nói.” Hỉ bà dứt lời, liền nhấc rèm xuống, sau đó nói với phu kiệu, “Tốt lắm, khởi kiệu thôi.”
“Vâng”. Phu kiệu nói xong, liền nâng kiệu lên, hướng phủ Vương gia đi đến, âm thanh rộn rã càng khiến Sư Lạc Li phiền lòng.
Sớm biết sự tình như vậy, ta đã không đồng ý chuyện này, hoặc là để Sương nhi làm tân nương tử, sau đó ta làm nha hoàn của nàng, như vậy ta không phải chịu loại tra tấn này, tuy hiệu quả sẽ không tốt, nhưng tối thiểu sẽ không phải chịu những thanh âm phiền chết này. Sư Lạc Li khẽ cắn môi dưới, hối hận thầm nghĩ, nhưng bây giờ hối hận cũng đã quá muộn, cho nên ta chỉ có thể kiên trì, hơn nữa nhất định phải tìm đến đám người kia, nhất định phải……
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
30 chương
8 chương
190 chương
10 chương
31 chương
10 chương
34 chương