Ngải Hài Nhi

Chương 19

Đang trong cơn sợ hãi tột độ tôi chợt nhận thấy có bàn tay ai đó chạm vào người và khẽ gọi: - Cò, dậy đi....Hôm nay làm sáng mà giờ vẫn ngủ à...Dậy nhanh.. Mở tròn mắt nhìn lên trần nhà, tôi thở một hơi thật dài vì những điều kinh hoàng vừa xảy ra vẫn chỉ là một giấc mơ. Vẫn là bà mẹ không sợ ma quỷ vừa kéo tôi ra khỏi giấc mơ chết chóc đó. Mẹ thấy tôi chưa tỉnh hẳn bà tiếp tục mắng: - Lại nằm mơ cái gì nữa hả, từ tối qua đến giờ mày bị làm sao đấy hả con. Ngủ mà chân tay quơ lung tung, mồm nghiến răng ken két. Dậy đi làm đi, hôm qua ăn xong mồm còn bảo mai con chuyển làm sáng phải dậy sớm. Dậy đi nhanh nhanh đi làm, ngủ từ sớm cho đến giờ vẫn còn mơ màng... Tôi vội bật dậy, đúng là hôm nay tôi chuyển ca làm từ 7h30 sáng đến 2h30 chiều. Nhìn đồng hồ chỉ còn có 20" nữa tôi chỉ kịp đánh răng rửa mặt rồi thay cái quần dài chào mẹ tôi phóng xe đi mất. Trên đường đi làm tôi nghĩ lại giấc mơ đêm qua, một giấc mơ như thật, giấc mơ rõ nét đến từng chi tiết...Từ bé đến giờ chưa bao giờ tôi lại mơ một giấc mơ đáng sợ như thế. Có khi nào tôi bị ma ám thật không, nhưng tôi vẫn cố trấn an mình với lý do các cụ thường nói: " Ngày nghĩ gì nhiều thì đêm sẽ nằm mộng điều đó. " Có lẽ câu chuyện đầy kinh dị của Vân đã ám ảnh tâm trí của tôi để rồi khi ngủ tôi nằm mơ đến những chuyện hồn ma bóng quế, ma quỷ chặt đầu đầy máu me. Nhưng có một điều tôi không thể tự lừa dối mình đó là chỉ trong một buổi tối tôi nằm mơ hai giấc mơ giống hệt nhau. Trong giấc mơ buổi tối tôi thấy cô Muôn bị chết bởi một chiếc xe cán nát người. Còn giấc mơ sau đó tôi thấy chú Muôn bị chặt cụt đầu ngay trước cửa nhà. Không lẽ đó là điềm dữ, vừa đi xe vừa suy nghĩ tôi giật mình khi nhìn thấy trước mặt là một cái oto đang lấn làn xin vượt đi ngược chiều, chiếc oto đang bấm còi inh ỏi. Vội lách vào lề đường tôi kịp định thần khi may mắn làm sao tôi không bị tai nạn. Chậm một chút nữa thôi thì người bị xe cán nát người trong mơ sẽ là tôi chứ không phải cô Muôn nữa rồi. Chiếc xe phóng vù qua như một lời cảnh báo, hình như tôi đã bước một chân qua khỏi vạch an toàn. Lấy lại bình tĩnh tôi quay ra chửi đổng mặc dù chiếc xe âm hồn kia đã mất hút từ bao giờ: - *** tổ mày, đâm vào đâu chết cả họ nhà mày đi... Chửi cho nó xả bực thôi chứ nó mà đâm vào đâu chết thật thì tôi lại mừng quá. Tất nhiên đến chỗ làm tôi muộn mất 5", lăn tay xong ông ca trưởng nhìn tôi hỏi: - Mặt mày sao u ám thế cháu, mất ngủ hay sao mà mặt mũi thất sắc thế kia. Có bao giờ đi làm muộn đâu mà hôm nay lại đến trễ thế. Tôi cười trừ, gãi gãi đầu bảo: - Tại cháu quên không đặt báo thức chú ạ... Nói xong tôi chạy vội đi thay quần áo đổi ca cho một ông anh chắc đang bực vì hôm nay bị thay ca muộn. Chưa bao giờ đi làm tôi lại chỉ muốn về nhà ngay như bây giờ. Tôi muốn chạy sang nhà chú Năm ngay để kể cho cô chú hai giấc mơ ám ảnh ngày hôm qua. Càng nóng ruột hơn khi tôi gọi điện chú Năm không bắt máy. Cả buổi sáng hôm đó tôi như ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên, cứ thấp tha thấp thỏm. Cơm ăn còn không ngon, tôi không tin vào mơ mộng, nhưng có những thứ nghe kể về truyện giải mộng khiến tôi nửa ngờ nửa tin. Không phải tự nhiên một thằng chẳng bao giờ mơ đến ma quỷ như tôi lại mơ liền một lúc hai giấc mơ đáng sợ. Chắc chắn nó phải có điềm gì đó hoặc tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Nhưng tại sao chú Năm lại không nghe điện thoại. 2h30 chiều, khi xe oto vừa chở nhân viên làm ca chiều đến là tôi bỏ lên phòng thay đồ thay quần áo chạy xuống lăn tay, chỉ kịp ới lại với chú ca trưởng: - Nhà cháu có việc gấp, nãy gặp anh B trên phòng thay đồ cháu bàn giao hết rồi. Cho cháu về sớm mấy phút... Ca trưởng chưa kịp gật đầu tôi đã chạy ra bãi lấy xe phóng mất. Về đến nhà vừa đúng 3h, mẹ tôi đã đi làm nên giờ này nhà không có ai. Cho xe vào nhà tôi đóng cửa chạy sang ngõ nhà chú Năm luôn. Cổng không khoá, nhưng nhà đóng cửa im ỉm. Con chó chạy ra mừng tôi nhưng tuyệt nhiên không sủa tiếng nào. Căn nhà rộng rãi không một tiếng động, chẳng biết cô Muôn với chú Năm có nhà hay không..?? Tôi gọi to nhưng không ai trả lời, gió thổi nhè nhẹ lay động tiếng lá của giàn gấc trước cửa, tôi ngồi xuống nơi bộ bàn ghế đá nghĩ bụng: - Sao thấy bảo hẹn 3 hôm nữa mới đi cơ mà. Hôm nay sao lại không có ai ở nhà nhỉ....?! Sờ vào ấm trà để ở trên bàn, nước vẫn còn hơi ấm. Chú Năm cũng hay có thói quen ăn cơm xong ra đây ngồi nhâm nhi chén trà, có hai cái chén còn vương lại vài giọt trà nơi đáy chén. Chẳng lẽ hai cô chú vừa có khách, nhìn ấm trà tôi thở phào vì giấc mơ đêm qua chỉ là điều vớ vẩn. Ông chú tôi vẫn chè cháo bình thường không có vấn đề gì xảy ra cả. Mà tôi cũng lo quá thật, giả dụ có chuyện gì thì cả cái xóm này đã đồn ầm lên rồi, đâu có im lìm như tàu chìm thế này được. Ngồi nghỉ một lúc cho mát tôi ngắm giàn gấc của chú Năm, quả thật lâu nay sang đây suốt mà tôi không chú ý. Cái gốc Gấc to tầm một người ôm không hết, vỏ thân xù xì có những hốc nhỏ nhìn cổ kính vô cùng. Có lần tôi nghe đâu chú Năm nói: - Cây gấc này đánh từ trên núi xuống, mất bao nhiêu công sức mới đem về được đến đây. Tôi chỉ nhớ thế chứ tuổi của nó bao nhiêu thì tôi chịu. Giàn gấc này mà đến mùa quả chín nhìn đẹp lắm, quả không to nhưng tròn đều và chín thì đỏ rực cả khu vực bộ bàn ghế đá. Ngắm cảnh một lúc mà chẳng thấy ai về, tôi xoa xoa đầu con chó nhà chú Năm rồi ra về. Con chó vẫy đuôi, sang đây suốt nó cũng coi tôi như người nhà. Bước ra khỏi cổng tôi giật nảy người: - Gâu...Gâu...Gâu... Mẹ sư con chó, nãy vào nhà thì nó không sủa. Giờ tôi vừa bước ra khỏi cổng quay lưng đi thì nó sủa ba tiếng như đuổi khách vậy. Tôi giơ tay doạ doạ đấm nó nhưng nó vẫn đứng yên đó hướng mắt về phía tôi nhìn chăm chăm. Tôi trở về nhà nằm suy nghĩ không biết cô Muôn với chú Năm đi đâu tầm này. Nghĩ bụng thôi kệ, chiều sang thể nào họ cũng về. 5h chiều hôm đó mẹ tôi đi làm về, hôm nay mẹ không phải tăng ca. Thấy mẹ về trên tay là đồ ăn mà mẹ vừa qua chợ mua về, tôi chào mẹ rồi tót đi luôn. Chỉ kịp nghe mẹ mắng: - Không ở nhà phụ mẹ nấu cơm còn đi đâu...?? Mày giỏi đi nhỉ...?? Tôi quay lại vừa chạy vừa nói: - Con sang nhà chú Năm một tẹo rồi về ngay. Sang đến nơi vẫn là khung cảnh buổi chiều, nhìn bên ngoài là đủ biết không có ai ở nhà rồi. Chỉ có mỗi con chó đang nằm trước hiên, nhà vẫn đóng kín cửa, không một tiếng động. Vừa hay có bà hàng xóm của chú Năm cũng đi chợ về, tôi liền hỏi: - Bà ơi, bà có nhìn thấy cô chú cháu đi đâu không...?? Bà hàng xóm nhìn tôi trả lời: - Không, bà không biết...Từ sáng đến giờ thấy mở cửa mỗi lần. Sau đó chẳng thấy động tĩnh gì cả. Mà chắc hai vợ chồng lại đi công việc ấy mà. Tôi gật đầu cảm ơn bà hàng xóm, hỏi vậy thôi chứ hành tung của cô chú tôi đến người thân còn chẳng biết nữa là người ngoài. Nhưng lần này cả hai biến mất một cách không rõ nguyên nhân khiến tôi bỗng cảm thấy lo lắng. Xâu chuỗi lại sự việc tôi thấy quả thật không ổn chút nào. Từ hôm gặp Vân lần cuối, cô Muôn đưa cho tôi cái túi đen có mùi thơm dễ chịu sau đó tôi về nhà mơ thấy ác mộng, cho đến nay đã là ba hôm nhà chú Năm đóng cửa không một ai ra vào, ba hôm nay ngày nào tôi cũng sang tìm cô chú nhưng kết quả vẫn là chẳng tìm thấy ai. Chỉ có con chó vẫn nằm ở hiên, và tôi vẫn cho nó ăn như thường lệ mỗi khi cô chú ấy đi có việc. Con chó cũng là một lý do tôi cảm thấy lần mất tích này của hai người có điều gì đó không bình thường. Tại sao tôi lại nói vậy bởi vì, lần nào đi đâu xa vài ngày chú Năm cũng sẽ gọi tôi nhờ tôi cho con chó ăn mỗi ngày. Lần này tôi gọi chú Năm còn không nghe máy, mà sang nhà cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Mà đã ba ngày nếu như có chuyện gì thì cũng phải có thông báo về nhà lỡ như có chuyện xấu nhất xảy ra rồi chứ. Càng nghĩ càng rối, người không thấy đâu nhưng cũng không biết có xảy ra chuyện gì hay không..?? Cứ như thế cho đến ngày thứ 10, hôm đó tôi được nghỉ làm, buổi sáng tôi vẫn ngó qua nhà chú Năm như thường lệ, buổi trưa sang cho chó ăn cơm. Vẫn thế, vẫn là ngôi nhà đóng cửa im ỉm. Cho đến 6h tối hôm đó, đang đổ cơm cá vào bát của con chó thì bỗng nhiên nó bỏ ăn chạy ra ngoài cổng sủa inh ỏi. Tôi vội chạy ra xem thì con chó vừa sủa vừa vẫy đuôi, chú Năm mở cổng bước vào. Nhìn tôi chú Năm cười cười rồi hỏi: - Vẫn cho chó của chú ăn đều đấy chứ...?? Tôi gắt nhẹ: - Ngày nào cũng hai bữa đều như vắt chanh....Mà chú đi đâu giờ mới về thế..?? Cô Muôn đâu ạ...?? Chú Năm không vội trả lời, chú đưa tôi chìa khoá mở cửa nhà. Vừa mở cửa ra một luồng khí lạnh trong nhà toả ra khiến tôi lạnh cóng. Chú Năm bước vào nhà bật đèn, giờ tôi mới nhìn thấy khuôn mặt hốc hác lộ vẻ mệt mỏi trên gương mặt chú Năm. Nhìn chú gầy hẳn hơn trước, mặc dù mới chỉ có 10 ngày. Đặt cái balo cũ mà chú giữ lại từ hồi đi bộ đội về xuống ghế, chú năm ngồi phịch sang ghế bên cạnh thở phù một cái rõ mạnh. Im lặng 5 phút, chú Năm châm điếu thuốc rồi nhìn tôi nói: - Nãy cháu hỏi chú đi đâu phải không...Còn nhớ chuyện của cô bé tên Vân chứ...?? Tôi liền đáp: - Tất nhiên là cháu nhớ rồi, mà cô Muôn đâu ạ... Nhắc tới cô Muôn chú Năm hơi nhéo đôi mắt thâm quầng vì mệt mỏi, nhưng chú lặng im không trả lời. Kéo một hơi dài, chú Năm tiếp: - Cô Muôn....chưa...về...được..Nhưng mọi chuyện sắp xong rồi. Muốn biết 10 ngày qua chú đi đâu làm gì chứ...?? Điều đó còn phải hỏi, tất nhiên là tôi tò mò muốn biết gần chết rồi. Tôi trả lời: - Dạ, dạ có...Ngày nào cháu cũng sang đây chỉ mong cô chú về để kể cháu nghe mà. Chú kể đi chú, mai cháu không phải đi làm. Đồng hồ chỉ 7h tối, trong ngôi nhà chỉ còn hai chú cháu. Chú Năm vẫn lặng yên ngồi đó suy tư lại xem nên bắt đầu kể từ đâu. Còn tôi chăm chú nhìn người đàn ông chuẩn bị kể cho tôi nghe cái kết của câu chuyện Ngải Hài Nhi....