Ngã dục phong thiên bns
Chương 73 : Kịch chiến
“Cho dù tu vi của ngươi là ngưng khí tầng chín, nhưng ngươi đã đến đây, nếu hôm nay ngươi bỏ trốn, lão phu sẽ lập tức bóp nát huyết cầu, đem dân chúng ba huyện dưới Đại Thanh Sơn trong nháy mắt tan thành mây khói!” Thượng Quan Tu lạnh lẽo nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi nói. Lão sợ Mạnh Hạo bỏ chạy, lúc này không vội ra tay mà dùng cái này để chặn đường lui của Mạnh Hạo.
“Hôm nay ta sẽ không trốn.” Mạnh Hạo nhìn Thượng Quan Tu, trong đầu hiện ra lần mình cùng đối phương xung đột trong tông môn, rồi đối phương đuổi giết. Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên sát khí, tay phải vung lên, lập tức một con hỏa mãng lớn khoảng hơn mười trượng lao ra. Hỏa mãng này so với lúc Mạnh Hạo còn có tu vi tầng tám thì thân hình không những lớn hơn mà trên đầu còn có thêm một chiếc sừng, vừa lao ra đã khiến hỏa diễm khuếch tán bốn phía, lao thẳng đến Thượng Quan Tu.
Hỏa mãng còn chưa đến gần, đã làm Thượng Quan Tu da tróc thịt bong, mùi thịt cháy khét nồng đậm bị gió lan tỏa ra khắp bốn phía. Thượng Quan Tu cười lạnh, lão vung tay phải, lập tức một cây cờ phiên ngũ sắc xuất hiện. Cây cờ này đón gió căng phồng lên, trở lên cực kỳ to lớn. Từng đoàn sương mù ngũ sắc từ cây cờ truyền ra, hóa thành năm con Vụ quỷ lớn khoảng vài trượng dữ tợn lao thẳng vào hỏa mãng.
Tiếng nổ vang lên quanh quẩn, từng đợt khí lãng truyền ra thổi bay đất đá, lại khiến vô số cây cối trên Đại Thanh Sơn vỡ vụn. Tất cả bị cuốn bay lên trời làm cho nơi đây đã trở nên hoàn toàn mơ hồ.
Trong mảnh mơ hồ này, thân hình Mạnh Hạo bước về phía trước một bước với tốc độ cực nhanh. Sau khi tiến vào bên trong, liền nhấc lên mấy cái đầu lâu còn chưa vỡ vụn ném về phía Thượng Quan Tu.
Hai mắt Thượng Quan Tu lóe lên, hai tay lão bấm luyện pháp quyết chỉ về phía trước.
“Ngũ Sắc Sát!” Thượng Quan Tu vừa hét lên, lập tức có tiếng rít gào chói tai vang lên. Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, họa trục liền xuất hiện trong tay, sáu con Vụ thú lập tức cũng gào thét bay ra.
Tiếng nổ mạnh vang lên khắp bốn phía. Cùng lúc đó, thân hình Mạnh Hạo đã tới gần Thượng Quan Tu. Hai mắt Thượng Quan Tu tràn đầy vẻ lạnh lùng, khi Mạnh Hạo bước tới thì lão cũng bước ra một khoảng khiến cho một cái đầu nhanh chóng bị vỡ nát.
“Ngươi có biết trước kia Kháo Sơn Tông có tên là gì không? Nó tên là Phong Yêu Tông!” Thượng Quan Tu hờ hững nói, vừa nói vừa nhấc chân đạp mạnh về Đại Thanh Sơn.
Một cái đạp này làm Đại Thanh Sơn lập tức chấn động. Cùng lúc đó một cỗ khí tức khó có thể hình dung từ bên trong Đại Thanh Sơn ầm ầm truyền ra. Dù chỉ có một tia, nhưng cỗ khí tức hỗn độn này lại ẩn chứa một loại lực lượng thiên địa không nói ra được. Dường như nó cũng không có ý thức, giống như bị Thượng Quan Tu triệu hoán lao lên từ dưới chân Mạnh Hạo.
Mà khuôn mặt Thượng Quan Tu cũng nhanh chóng già yếu, già đi mấy chục tuổi, giống như mới leo ra từ trong phần mộ.
Loại pháp thuật này, lão phải trả giá thọ nguyên mới có thể thi triển ra. Vốn lão định không dùng, nhưng sau khi nhìn thấy tu vi của Mạnh Hạo, lão đành quyết tâm thi triển. Lão muốn tốc chiến tốc thắng, vì lão biết, ngày hôm nay tất cả tu sĩ Triệu quốc đều đang tìm kiếm Mạnh Hạo.
Cuộc chiến ở nơi đây chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý. Nếu không nhanh thì không thể lấy được vật lão muốn.
“Phong Yêu Tông tìm tất cả đại yêu trong thiên địa, giải yêu phong, thích yêu linh, mượn yêu lực, đạp trời xanh! Ngươi vừa mới bước vào ngưng khí tầng chín, lấy cái gì chiến cùng lão phu. Nếu lão phu muốn, năm mươi năm trước đã có thể Trúc Cơ!” Trong khi Thượng Quan Tu nói thì Mạnh Hạo đã vung họa trục lên, chống cự lại tia hỗn độn khí ở dưới chân.
Nhưng khi họa trục vừa va chạm với khí tức kia thì ngay lập tức xuất hiện khe hở, giống như là bị cường hoành xé nát bay ngược trở lại. Còn tia hỗn độn khí kia tiếp tục phóng tới Mạnh Hạo.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, Mạnh Hạo phun ra máu tươi. Bảo phiến ngăn cản ở trước người vỡ thành mảnh vụn mới có thể tranh thủ cho Mạnh Hạo cơ hội né tránh. Nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn. Thân hình hắn bay ngược về phía sau, liên tục phun ra ba ngụm máu.
Vừa giao thủ mà Mạnh Hạo đã bị thương, đủ thấy Thượng Quan Tu thâm bất khả trắc như thế nào. Thượng Quan Tu cười lạnh, lão phải trả giá thọ nguyên mới có thể đánh ra một kích này, tuy không giết được Mạnh Hạo ngay lập tức, nhưng hôm nay phần thắng đã nằm trong tay lão. Lão bước về phía trước một bước, vượt qua mảnh đầu người đã bị vỡ nát thành huyết nhục, đang định tới gần.
Khóe miệng Mạnh Hạo vẫn còn chảy máu, sắc mặt lộ ra lệ khí. Ngay khi Thượng Quan Tu bước ra một bước, tay phải hắn bỗng nâng lên hướng về phía Thượng Quan Tu một chỉ.
Chỉ này vừa ra, trong mảnh máu thịt mơ hồ kia xuất hiện một tia hắc khí, trong nháy mắt hóa thành một con bò cạp màu đen. Tốc độ của nó quá nhanh khiến cho Thượng Quan Tu không kịp thu lại bước chân để né tránh. Nó dùng vĩ châm trực tiếp đâm vào lòng bàn chân của Thượng Quan Tu.
Theo cái đâm này, con bọ cạp kia hóa thành khói đen chui vào bên trong.
Sắc mặt Thượng Quan Tu đại biến. Sự việc quá đột ngột làm lão cực kỳ bất ngờ. Đây là viên pháp đan mà ngày đó Mạnh Hạo giao dịch cùng với bọn người Tử Vận Tông, trong đó có thể hóa thành một con bò cạp, ẩn chứa kịch độc.
Khí đen kia từ gan bàn chân của Thượng Quan Tu thẩm thấu vào trong kinh mạch của lão. Trong nháy mắt đã tràn ra khắp cơ thể khiến sắc mặt lão đã trở thành đen kịt. Thượng Quan Tu phun một ngụm máu tươi. Ngụm máu này có màu đen nhanh, mang theo cả mùi tanh hôi.
“Đây là loại độc gì!” Sắc mặt Thượng Quan Tu đại biến, thân hình nhanh chóng lùi lại. Trong cơ thể từng trận suy yếu dâng lên như thủy triều. Lão không kịp suy nghĩ quá nhiều, lập tức lấy ra một viên đang dược muốn nuốt vào.
Nhưng Mạnh Hạo tính toán đã lâu, chỉ để đợi giờ phút này, há lại để cho Thượng Quan Tu được như nguyện. Ngay lúc đối phương lùi lại lấy đan dược, thân hình Mạnh Hạo bỗng nhiên lao ra, tay phải vỗ túi trữ vật. Lập tức một tấm lưới lớn màu đen lập tức bay ra, lao thẳng đến Thượng Quan Tu mà bao phủ.
Nói thì chậm nhưng thực tế lại rất nhanh. Sắc mặt Thượng Quan Tu liên tục biến hóa, tay phải cầm đan dược nuốt vào, tay trai bấm niệm pháp quyết thì tấm lưới kia đã trực tiếp phủ xuống. Cùng lúc đó, Mạnh Hạo lại tiếp tục ra tay, trong lúc bước đi thì trong tay đã xuất hiện một cây cung lớn màu đen, một mũi tên nhọn gào thét nhằm hướng Thượng Quan Tu mà tới.
Thân hình Thượng Quan Tu nhanh chóng lùi lại. Nuốt đan, bấm niệm pháp quyết, tấm lưới lớn và mũi tên nhọn, lão chỉ có thể lựa chọn hai thứ!
Oanh một tiếng. Thượng Quan Tu nuốt đan dược, lão buông bỏ bấm niệm pháp quyết, tránh được tấm lưới đen nhưng không cách nào tránh được mũi tên của Mạnh Hạo. Mũi tên xuyên qua xương bả vai tay phải của Thượng Quan Tu, mang theo xương và máu tươi đen ngòm.
Thượng Quan Tu kêu lên một tiếng đau đớn. Nhưng Mạnh Hạo vẫn không dừng tay, mũi tên thứ hai, thứ ba rồi thứ tư gào thét bay ra. Mạnh Hạo không ngừng đi về phía trước, bước một bước lại bắn một mũi tên. Hắn đã bước đi bảy bước, bắn ra bảy mũi tên.
Bảy mũi tên kinh động thanh sơn, mang theo sát cơ gào thét lao đi.
Thượng Quan Tu lùi từng bước. Khói đen trong cơ thể nhất định phải áp chế, nhưng mũi tên nhọn này cũng phải tránh đi. Nhưng dù sao lão cũng chỉ có tu vi ngưng khí tầng chín, coi như là ngưng khí đỉnh phong đi chăng nữa, chỉ thiếu một chút là Trúc Cơ, nhưng lão không phải là Trúc Cơ.
Không phải Trúc Cơ thì cũng không phải là cường giả có tu vi so với ngưng khí cách một trời một vực. Lão cũng như Mạnh Hạo, đều là ngưng khí!
Do đó, lão không thể nào xử lý một cách hoàn mỹ được. Giờ phút này, tiếng sấm nổ vang, toàn bộ bảy mũi tên đã xuyên thấu cơ thể lão. Việc duy nhất Thượng Quan Tu có thể làm để kháng cự, là hi sinh cánh tay phải để đem độc trong người áp chế.
Nhưng chỉ là áp chế lại, không thể kéo dài. Lúc này, mũi tên thứ tám, thứ chín và mũi tên thứ mười lũ lượt bay đến.
Thượng Quan Tu ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ. Từ lúc lão tu đạo cho đến nay, chưa từng bao giờ chật vật như thế này lại còn mất đi một cánh tay. Cái giá như thế này cũng như loại cảm giác kịch liệt đau đớn này lão chưa từng gặp qua. Ý muốn giết chết Mạnh Hạo ở trong lòng lão đã mãnh lệt tới cực hạn.
“Thiên Hà Hải!” Hai mắt Thượng Quan Tu đỏ bừng. Độc tố trong cơ thể lão tuy đã bj áp chế, nhưng muốn hóa giải thì lại không hề đơn giản. Thậm chí lão còn cảm nhận được, lão càng cố áp chế thì cắn trả lại càng mãnh liệt. Loại độc này ngưng khí cảnh không thể nào luyện hóa được, chỉ có Trúc Cơ thì mới có thể.
Gần như trong tích tắc khi Thượng Quan Tu gầm lên, lão tóc tai bù xù cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi. Mà từ trong máu tươi này, có một hạt châu màu tím bay ra. Bên trong hạt châu này là một mảnh hỗn độn. Nó vừa xuất hiện đã khiến bốn phía cuồng phong gào thét khiến cho ba mũi tên kia của Mạnh Hạo bị cuốn đi, đồng thời vỡ nát.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
200 chương
74 chương
276 chương
518 chương
104 chương
61 chương