Ngã dục phong thiên bns

Chương 72 : Kiếp này nam nhi

Dưới mặt đất, Tiểu Hổ cẩn thận nhìn Mạnh Hạo. Thuở nhỏ nó còn khờ khạo, nhưng lúc tiến vào Kháo Sơn Tông, đã trải qua những việc mà người khác không thể tưởng tượng nổi. Từ đó về sau, trái tim của nó đã biến thành cứng rắn như sắt đá, số người chết trong tay nó cũng không ít. Giờ đây Tiểu Hổ nhìn chằm chằm vào hai mắt Mạnh Hạo, nó mới dần dần hiểu ra là Mạnh Hạo thật sự là không biết những chuyện gần đây. “Bây giờ toàn bộ tu chân giới Triệu quốc đang tìm kiếm Mạnh sư huynh. Tam đại tông môn hợp tác cùng ban lệnh truy nã, rất nhiều tu sĩ chia nhau tìm kiếm.” Tiểu Hổ chần chừ một chút rồi chậm rãi nói. Sắc mặt Mạnh Hạo không chút thay đổi, đứng trên không trung cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Hổ, cũng không nói câu gì. “Lệnh truy nã này không phải là muốn Mạnh sư huynh chết, bọn chúng có yêu cầu đặc biệt, đó là có thể làm bị thương nhưng không thể chết.” Tiểu Hổ vẫn nhìn vào sắc mặt Mạnh Hạo, không biết đang suy nghĩ cái gì, chậm rãi nói ra thăm dò. “Ngươi nếu vẫn còn nói nhảm, đừng trách Mạnh mỗ không niệm tình xưa.” Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn không đổi, hờ hững nói ra. Những lời này rơi vào tai Tiểu Hổ khiến thân hình Tiểu Hổ vô thức lùi lại hai bước, sắc mặt không ngừng biến hóa rồi bỗng nhiên nói. “Mạnh sư huynh còn nhớ Thượng Quan sư thúc không? Hai tháng trước, hắn đã bố trí đại trận cực kỳ tàn ác vây khốn ba huyện dưới Đại Thanh Sơn, muốn đem phàm nhân ba huyện luyện hóa thành Huyết Đan. Việc này đã hai tháng rồi. Ta tới đây là vì muốn chạy đến Đại Thanh Sơn, tu vi của ta không phải là đối thủ của Thượng Quan Tu, nên đành phải thầm nghĩ cách đi cứu cha mẹ!” Tiểu Hổ vừa nói vừa nắm chặt nắm đấm. Nghe vậy, Mạnh Hạo sửng sốt, nhưng ngay sau đó đầu hắn nổ vang, một cỗ phẫn nộ từ đáy lòng bỗng nhiên bộc phát. Sát cơ mãnh liệt không thể khống chế khuếch tán ra. Hắn hiểu rồi, Thượng Quan Tu tuyệt đối không phải là vì cái Huyết Đan gì đó mà là muốn hắn hiện thân. Sắc mặt của hắn đã cực kỳ âm u. “Việc này liên quan đến dân chúng ba huyện, Thượng Quan Tu làm như thể chẳng lẽ tu chân giới Triệu quốc không có ai ngăn cản hay sao? Lại đi tin Trúc Cơ cái gì đó sao?” Mạnh Hạo lạnh giọng gằn từng chữ nói. “Người bên ngoài đều nghe nói là Thượng Quan Tu sắp Trúc Cơ nên đem dân chúng ba huyện ở Đại Thanh Sơn để luyện Huyết Hồn Đan, dùng viên thuốc này để đột phá Trúc Cơ. Nếu là lúc trước, tam đại tông môn tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra. Nhưng bây giờ, bọn hắn nổi lòng tham với động phủ của Kháo Sơn lão tổ, tìm kiếm ngươi khắp nơi, còn lòng dạ nào quan tâm tới việc này. Mặt khác, Thượng Quan Tu cũng không phải người tầm thường, ta đã điều tra ra hắn là hậu nhân của Thiên Hà Phường. Còn nữa, ta cũng nghe nói tam đại tông môn cũng đã từng ngăn cản, nhưng cuối cùng chẳng biết vì sao lại không để ý tới nữa.” Mạnh Hạo trầm mặc một lát rồi nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia lại lạnh như băng. Sát khí trong lòng hắn đã vượt qua lần đối đầu với Vương Đằng Phi, vượt qua cả lần hắn giết Đinh Tín. Bỗng nhiên hắn tập trung tinh thần, sát khí quá đậm đặc khiến đan hải trong cơ thể hắn rít gào, loại mãnh liệt này trong hai mươi mốt năm qua lần đầu tiên xuất hiện. “Thượng Quan Tu...” Mạnh Hạo bỗng nhiên quay người nhìn về phía Đại Thanh Sơn, tay áo hất lên đem Tiểu Hổ rơi trên bảo phiến. “Mạnh sư huynh có ý gì?” Tiểu Hổ biến sắc mở miệng. “Dẫn ngươi đi tới Đại Thanh Sơn, nếu lời ngươi nói là thật thì thôi, còn nếu là dối trá, thì sau này ngươi cũng không cần phải tiếp tục lo lắng có người rình mò bảo vật của ngươi rồi.” Trong lúc hắn nói ra những lời này thì bảo phiến đã lóe lên, bay về phía xa. Tiểu Hổ trầm mặc đứng trên bảo phiến của Mạnh Hạo, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp nhưng rất nhanh đã lộ ra vẻ kiên quyết. Không lâu sau, Đại Thanh Sơn đã ở trước mặt. Mạnh Hạo không lập tức đi tới mà dừng lại ở cách đó không xa. Toàn bộ khu vực phía trước đã bị một màn sáng màu đỏ bao phủ, bên ngoài màn sáng, cứ cách một nghìn dặm lại có một tu sĩ mặc áo đen khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Có hơn mười tu sĩ thế này, dường như bọn hắn là trận kỳ của trận pháp, đem cả Đại Thanh Sơn và ba huyện vây kín. Ở phía xa xa, có một người khoanh chân ngồi trên đỉnh Đại Thanh Sơn. Phía dưới chân núi hoàn toàn yên tĩnh, đang có từng đợt huyết khí truyền ra. Sát khí trong mắt Mạnh Hạo càng đậm đặc, hắn thở sâu, buông lỏng trói buộc trên người Tiểu Hổ. “Lúc ta gọi thì ngươi phải ra tay.” Mạnh Hạo chậm rãi nói, thân hình bước về phía trước. Bóng lưng trong gió đìu hiu, tỏa ra từng luồng băng lãnh. “Vương Hữu Tài chưa chết.” Tiểu Hổ đột nhiên nói. Mạnh Hạo ngoảnh mặt làm ngơ, tốc độ lại nhanh hơn. Tiểu Hổ nhìn thân ảnh Mạnh Hạo biến mất, khoanh chân trầm mặc ngồi xuống, thầm than một tiếng. Gã không những điều tra Thượng Quan Tu mà cón điều tra cả về Mạnh Hạo, gã biết Mạnh Hạo không còn ai thân thích ở huyện Vân Kiệt, biết Thượng Quan Tu vì Mạnh Hạo mà bố trí huyết trận ở nơi đây. “Mạnh sư huynh, ta chỉ muốn cứu cha mẹ. Nếu lần này ngươi còn sống, Tiểu Hổ ta thiếu ngươi một món nợ nhân tình.” Tiểu Hổ trầm mặc ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một vòng phức tạp. Mạnh Hạo dùng tốc độ nhanh nhất bay thẳng về phía màn sáng màu đỏ. Mặc kệ Tiểu Hổ có tâm cơ gì, mặc dù thần thái không lộ chút sơ hở, nhưng dù sao Tiểu Hổ tuổi vẫn còn quá nhỏ. Mạnh Hạo ngày trước vốn thông minh, tuy khoa cử không thành, nhưng tâm trí đã trải qua tôi luyện nên từ những chuyện đã xảy ra sao còn không rõ mục đích của nó. Thế nhưng hắn không thể không đi. Ở huyện Vân Kiệt hắn tuy không có ai thân thích, nhưng nơi đó là nhà của hắn, là ký ức thưở ấu thơ, là nơi đẹp đẽ trong cuộc đời hắn. Mà giờ đây, Thượng Quan Tu lại táng tận thiên lương, đã chạm vào nghịch lân của hắn. Quyết tâm phải giết Thượng Quan Tu đã cực kỳ mãnh liệt. Cho dù chuyến đi này có thể là nguy hiểm sinh tử, dù biết rõ đây là bố cục Thượng Quan Tu đã bày sẵn, nhưng Mạnh Hạo hiểu, đã là nam nhi, có một số việc đã biết rõ là hung hiểm nhưng vẫn phải làm. Nếu chuyện gì cũng lo ngại, chuyện gì cũng băn khoăn, vậy thì kiếp này không xứng làm nam nhi. Sát ý của hắn chưa bao giờ mãnh liệt như ngày hôm nay, sát tâm của hắn cũng chưa từng kinh thiên như giờ phút này. Cái này không phải là giết một người là có thể biến mất, mà phải giết toàn bộ những người bày trận nơi đây mới có thể trút hết được. “Mạnh Hạo ta từ lúc tu hành cho đến nay, tự tay giết chết cũng chưa đến mười người. Không phải ta không giết được, mà là ta không muốn giết.” Mạnh Hạo bay nhanh, trong mắt tràn đầy sát khí nhưng trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh. Hắn bước vào trong trận pháp, lao thẳng tới một tên tu sĩ ngưng khí tầng sáu đang ngồi tĩnh tọa. Người này mắc áo đen, khoảng chừng 26-27 tuổi. Ngay khi Mạnh Hạo tới gần, gã lập tức mở to hai mắt. Gã thấy Mạnh Hạo thì sững sờ nhưng rất nhanh liền đứng dậy. Khi tay phải của gã định vung lên thì Mạnh Hạo đã đi qua. Mợt thanh kiếm xuất hiện trong tay Mạnh Hạo, một dòng máu tươi phụt ra. Sau lưng hắn, một cái đầu vẫn còn mang theo vẻ mờ mịt bay lên rồi rơi xuống ngay bên cạnh thi thể gã. Huyết tinh càng đậm, huyết khí càng sâu. Thi thể kia giật giật hai cái liền tuyệt khí bỏ mình. Không có một tiếng kêu, cũng không có chút nào giãy dụa, tất cả đơn giản như dùng dao giết gà. Đúng như lời Mạnh Hạo đã nói. Giết người, không phải là hắn không thể, mà là không muốn giết. “Chặt đầu gà, nó vẫn còn có chút giãy dụa, mà người này nhìn thì có vẻ cường đại nhưng lại không bằng cả một con gà rừng.” Mạnh Hạo thì thào, cũng không thèm nhìn thi thể ở phía sau, mang theo sát khí tiếp tục đi tiếp về phía trước. Tốc độ của hắn rất nhanh. Chẳng mấy chốc hắn đã nhìn thấy một tu sĩ đang khoanh chân ngồi ở phía trước. Người này hoàn toàn không phát hiện ra đồng bọn đã chết, vẫn nhắm mắt tĩnh tọa duy trì trận pháp. Cặp mắt của gã đã không còn cơ hội mở ra. Dù lúc Mạnh Hạo đi qua thì đầu người đã bay lên, vẫn không có sức lực mở mắt. “Thượng Quan Tu, là ngươi ép ta giết người, hôm nay Mạnh mỗ sẽ giết như chưa từng được giết!” Kiếm gỗ trong tay Mạnh Hạo vung lên, máu văng tung tóe. Bóng dáng hắn dần dần biến mất trong trận pháp màu đỏ kia. Liên tục giết hai người khiến trận pháp xuất hiện chấn động. Mười một người còn lại cũng đã phát hiện ra khác lạ, đều đồng thời mở mắt đứng dậy, tâm thần chấn động cảnh giác nhìn bốn phía. Cùng lúc đó, Thượng Quan Tu đang ngồi tĩnh tọa trên đỉnh Đại Thanh Sơncũng đột nhiên mở mắt nhìn về phía chân núi. Nhưng phía dưới huyết khí quá nồng nặc khiến lão nhìn không rõ. Lão nhíu mày hừ lạnh một tiếng, đồng thời tay phải vung lên. Trong tay lão xuất hiện một cái huyết cầu to bằng đầu người, bên trong huyết khí tràn ngập, còn có vô số gương mặt đang thống khổ kêu rên. Lão hất tay, lập tức huyết cầu này lao xuống Đại Thanh Sơn, chìm vào trong trận pháp. Từng đợt âm thanh bang bang vang lên, trận pháp dần dần mỏng manh như muốn tan vỡ. Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng kêu thê lương bỗng nhiên truyền ra từ trong trận pháp. Tiếng kêu kia vang lên quanh quẩn khắp bát phương, giống như đang phải chịu đau đớn khó có thể hình dung vậy. Ngay sau đó, lại một tiếng hét thảm. Là một người khác nhưng âm thanh thê thảm lại giống nhau làm cho người ta tâm thần chấn động. Thượng Quan Tu nhíu mày nhìn xuống trận pháp phía dưới, lúc này trận pháp đã tiêu tán một nửa nhưng vẫn còn mơ hồ nên không nhìn thấy rõ. Khi tiếng kêu thứ ba vang lên thì sau nháy mắt âm thanh thê lương thứ tư đã truyền ra. Rồi liên tục những tiếng kêu thảm thiết khác cũng lần lượt truyền ra, quanh quẩn bát phương. Lúc này trận pháp đã hoàn toàn hiện rõ, bày ra trước mắt Thượng Quan Tu là hơn mười cái thi thể không đầu. Cảnh tượng này khiến hai mắt Thượng Quan Tu co rụt lại. Lão mạnh mẽ xoay người nhìn về con đường nhỏ dưới núi. Ở nơi đó, Mạnh Hạo mặc trường sam văn sĩ màu xanh da trời, trên mặt còn có máu tươi, nhìn giống như thư sinh nhưng nét mặt lại lạnh băng, đang đi tới từng bước một. Trong tay hắn cầm theo hơn mười cái đầu. Ngay khi Thượng Quan Tu nhìn qua, Mạnh Hạo lập tức nhấc tay ném ra. Hơn mười cái đầu lăn lông lốc tới trước mặt Thượng Quan Tu, nhưng lại bị lão hất ra lăn ở bên cạnh. “Đến lượt ngươi.” Âm thanh của Mạnh Hạo khàn khàn, hắn vốn không thích giết người, nhưng hôm nay, hắn muốn giết người.