Khúc ỷ thiên
Chương 1 : trúc sơn
Lục gia võ quán, gần trăm đệ tử mặc áo trắng đang luyện kiếm pháp giữa đại sảnh. Tất cả bọn họ đều là trai tráng thanh niên, thân thể khỏe mạnh nhưng điều kỳ lạ là kẻ đang hướng dẫn các chiêu thế cho bọn họ, đứng trên đài cao chỉ là một thiếu niên chừng 16 tuổi. Thiếu niên này dáng người cao gầy, khuôn mặt bình thường, chỉ có đôi mắt sáng và khí tức tỏa ra vừa hiền lành nhưng cũng rất kiên nghị. Hắn đứng trên đài, từng đợt gió nhẹ của mùa thu khẽ làm tóc hắn bay bay, lưỡi kiếm của hắn quét qua hai bên rồi tung người quay một vòng, mũi kiếm theo đó mà tạo nên một đường cong ngoạn mục.
"Haha, Lục Nam, ngươi xong việc chưa, chúng ta lên núi chơi đi"_bên ngoài có một thiếu niên đầu tóc bù xù, da mặt ngăm đen, tay trái cầm dao vừa cười vừa nói.
Nghe vậy, thiếu niên đang múa kiếm trên đài cười nhẹ một cái , huýt sáo một cái rồi tung người nhảy xuống cạnh đứa trẻ vừa tới. Hai người cười haha, nắm tay nhau toan bước đi thì bỗng một đệ tử chạy lại chắp tay nói:
" thiếu chủ, hôm nay sư phụ có việc ra ngoài nên bảo thiếu chủ chỉ điểm võ công cho bọn thuộc hạ, nhưng bây giờ sư phụ chưa có về tới, thiếu chủ bỏ đi lúc này chẳng phải làm khó chúng tôi ư?".
Nghe người này nói xong, người thiếu chủ sờ sở cằm, một lát sau trả lời:
"Không sao đâu , lúc nào cha ta về cứ nói ta và Tiểu Phong đi núi Thanh Trúc một lát sẽ về, cha ta tuyệt đối không trách tội". Nói xong hắn chậm rãi bước lại gần đám người ở giữa sân nói to:
"Các ngươi nghe đây, ta ra ngoài có chút chuyện" đoạn chỉ tay vào trung niên đệ tử bên này nói tiếp:
"Lục Biển ca tạm thời ở đây đốc thúc các người, không ai được gây sự nếu không sẽ xử theo môn quy".
Trung niên đệ tử Lục Biển thấy cảnh này chỉ biết cứng lưỡi, sau đó cùng với đám người trong sân đồng loạt hô:
" Chúng đệ tử xin tuân mệnh".
Thanh Trúc thôn tuy gọi là thôn nhưng diện tích thì không nhỏ một chút nào, dân số cũng lên tới gần năm ngàn người. Sỡ dĩ thôn được gọi với cái tên Thanh Trúc vì địa phương này được khai khẩn gần với ngọn núi Thanh Trúc hùng vĩ mà người trong thôn thường nói :
Thanh Trúc sơn cao không thấy đỉnh, dài không biết đầu, cuối.
Trên đỉnh Thanh Trúc tầng tầng sương mù bao phủ quanh năm, nghe nguời dân trong thôn đồn rằng năm vạn năm trước nơi đây chỉ là một vùng hoang vu đồi núi. Duy chỉ có Thanh Trúc sơn khác biệt, trên núi này chỉ có loại trúc xanh mọc chen chúc nhau. Một ngày nọ, có một tiên ông cưỡi hạc trắng lên núi này sau đó trên núi xuất hiện sương mù dày đặc, không ai biết trên đỉnh núi như thế nào cũng không ai dám cả gan đi lên thăm dò.
Họ chỉ muốn bình bình an an mà sống chừ chẳng dại gì mà làm như vậy, nguy hiểm thì chưa kể, nhỡ đâu chọc giận tiên nhân thì cái tiểu mạng thật khó mà giữ .
Trên núi, trúc xanh mọc chen chúc nhau, cây nào cũng vươn thẳng mình tuyệt không có cây nào cong, lá trúc này cũng có điểm đặc biệt dường như nhọn và dày hơn lá trúc thông thường, còn thân trúc rắn chắc vô cùng_ người dân cũng dựa vào những đặc điểm này mà đốn về dựng nhà và tạo ra được vô số các loại đồ dùng: giỏ, rá, bàn, gế,.... Bây giờ đang độ cuối thu, từng cơn gió nhẹ làm những chiếc lá trúc chà xát vào nhau nghe soạt soạt, còn những cây trúc phát ra tiêng cót cót két.
Dưới một bụi trúc già có hai đứa trẻ đang ngồi với nhau_ chính là Tiểu Phong cùng Lục Nam_Lục thiếu chủ, Tiểu Phong lúc này đang cầm một chiếc dao, trên vai gánh một bó trúc đang ngồi thở hổn hển.
"Mệt qúa, may mà hôm nay có ngươi giúp một tay, nếu không chẳng thể xong việc sớm thế này"_Tiểu Phong đưa ánh mắt cảm kích nhìn Lục Nam nói.
Lục Nam xua tay, chẳng nghĩ ngợi nhiều liền đáp lời:
" Ta và ngươi bằng hữu chi giao đâu phải ngày một ngày hai, coi nhau khác gì anh em, hơn nữa ta còn là người học võ, việc này đối với ta chỉ như một cái nhấc tay thôi".
Trầm ngâm một lúc, Lục Nam lại ra vẻ tinh quái, đưa tay nhéo má Tiểu Phong một cái, cười hỏi: "Ha ha, ngươi gọi ta đi cùng ngươi chắc không đơn thuần là nhờ ta giúp chút việc này chứ? có trò gì mới phải không?, nói mau!". Tiểu Phong khẽ cười, vác bó trúc chậm rãi đứng dậy, xem xét xung quanh tỉ mỉ một lúc rồi hướng một con đường nhỏ mà đi. Phiá sau Lục Nam biết hắn đoán không sai, trong lòng như mở cờ, thờ ơ ngắt một cành trúc non rồi cũng đi sát theo sau.
Hai ngươi nắm tay nhau, Tiểu Phong đi trước dắt Lục Nam phía sau, nguyên do là con đường này khá nhỏ hẹp, không thể cứ thoải mái mà đi được. Con đường này nếu không để ý kỹ thì cho dù là người hay lên núi cũng khó mà phát giác ra. Lục Nam thầm nghĩ :
Tiểu Phong hắn không biết làm sao mà tìm được con đương như thế này, hơn nữa mỗi lần hắn gọi mình đi luôn có một trò gì đó làm mình bất ngờ, để xem lần này là điều gì.
Hai bên đường vẫn là những cây trúc mọc thành từng bụi san sát nhau, Lục Nam và Tiểu Phong dẫm lên những đám lá trúc khô rụng dưới mặt đất nghe "xoạt xoạt".. Lục Nam và Tiểu Phong vốn là hàng xóm, Lục Nam xuất thân trong đại thế gia Lục gia. Dòng họ Lục là một trong số ít dòng họ đến vùng đất này khai hoang lần đầu tiên. Lục Nam hắn khi sinh ra tư chất hơn người, tương lai sẽ là một trưởng tộc thay thế vị trí của cha hắn hiện giờ. Gần nhà hắn là nhà của Tiểu Phong, vì hai ngôi nhà chỉ ngăn cách nhau bởi một cái tường rào làm bằng cây xanh cắt gọn, ở đó còn làm một cái cửa tổ ong nên thường ngày Tiểu Phong và Lục Nam hết chạy sang nhà kẻ này chơi hả hê rồi lại sang nhà kẻ kia nghịch phá. Hai gia đình Nhậm_Lục( Tiểu Phong họ Nhậm ) quan hệ hàng xóm với nhau rất tốt nên việc hai đứa trẻ đùa nghịch thậm chí đôi lúc còn làm hỏng một số thứ nhưng cũng không thấy ai phàn nàn gì. Duy chỉ có phía sau nhà Lục Nam là Tiểu Phong rất ít khi dám đặt chân đến, sở dĩ như vậy vì khu vực đó là đại sảnh, nơi luyện tập hằng ngày của môn hạ Lục gia thế gia, được coi là cấm địa đối với ngoại nhân. Mỗi lúc đến gặp Lục Nam, hắn cũng chỉ đứng ở ngoài mà gọi vào, tuyệt không bước vào đại sảnh nửa bước.
Trời xanh, trúc xanh, cả phiến không gian đầy màu xanh, người đi trên rừng cũng thấy thật thoải mái, dễ chịu. Tiểu Phong cầm tay Lục Nam đi lên, đi xuống, chốc chốc quẹo trái, lát lát rẽ phải, chỉ thấy càng đi trúc dần dần mọc thưa hơn, đi được một lúc nữa thì khung cảnh đã thay đổi. Phía trước trúc xanh đã tản ra hết, để lộ một hồ nước hình bầu dục, hồ này nói lớn cũng không lớn nhưng cũng không thể nói là nhỏ. Nước hồ trong vắt đến mức có thể nhìn thấy đáy, xung quanh hồ rất nhiều các giống hoa kỳ lạ đủ màu sắc rực rỡ, tản ra một hương thơm nhè nhẹ, man man khiến ngươif ngửi cảm thấy trong lòng rất thư thái, an bình.
Bên một bụi hoa màu tím nhạt, có một loại động vật trông như một chú gấu nhỏ đang duỗi chân nằm ngủ. Tiểu thú này đầu và đuôi có lông màu đen, phầ thân lại trắng muốt như tuyết. Tư thế nằm ngủ của tiểu thú này khiến cả Lục Nam và Tiểu Phong đều bật cười: nó nằm phơi bụng, duỗi chân, hai mắt nhắm lại y hệt kiểu nằm ngủ của con người. Nguyên do cách nằm của nó cũng chỉ biết trách con thú này ba cái tội ăn, ăn và ăn mà thôi. Cái bụng tiểu thú phình to quá cỡ do chứa thức ăn nên khiến nó nằm nghiêng cũng không được, nằm sấp cũng không xong, chỉ có cái kiểu "phơi bụng giữa trời" đúng là kiểu nằm phù hợp với nó.
"Đấy là tiểu thú hai hôm trước ta gặp khi lên núi, lúc đó thấy nó đang bị thương nên ta xé vải băng bó qua qua, ai dè sau đó nó lại một mạch đưa ta đến chỗ này"_Tiểu Phong giải thích.
"Ừ"_Lục Nam chỉ ừ một tiếng nhàn nhạt, giờ hắn mới để ý thấy một chân sau của tiểu thú kia đang buộc một mảnh vải màu xanh. Tiểu Phong mải mê nhìn cảnh vật xung quanh, một lát không thấy Lục Nam có động tĩnh gì liền quay đầu lại, hắn đã biến mất từ lúc nào.
Truyện khác cùng thể loại
697 chương
101 chương
84 chương
1830 chương
47 chương
276 chương
102 chương