Nếu
Chương 5 : Nhân viên rửa chén bát
Vì biết tính cậu không chịu nổi mùi bệnh viện, càng không muốn nghe tiếng ồn của bệnh nhân, Lâm Ninh đã làm giấy xuất viện cho cậu chủ mình trong buổi sáng hôm đó. Về nhà tự dưỡng thương, bác sĩ riêng sẽ chăm sóc cậu chủ của anh.
– Chỉ một lúc không để ý, bọn chúng lại dám manh động như thế. Tôi sẽ cho người điều tra bọn chúng đang ẩn nấp ở đâu.
– Tìm được đem mạng tụi nó đến cho tôi.
– Tôi biết rồi.
.
.
– Mạng cậu cũng lớn thật, bị 2 nhát ngay bụng thêm cái tay bị gãy, thế mà diêm vương lại không thu nạp cậu, cậu giỏi hơn tử thần rồi đấy! - Anh tặc lưỡi.
- Mà này ! cô gái khi sáng là ai vậy? Cô ta chắc hẳn là người giàu có, tiền phẫu thuật của cậu, cả tiền thuốc men điều do cô ấy trả. - Lâm Ninh nói thêm... đồng thời nhìn biểu hiện của cậu chủ mình.
– Anh nói gì? - Câu người giàu có của Lâm Ninh làm cậu nghi hoặc.
Cô ta giàu? Chẳng phải căn nhà thuê nhỏ bé kia sao? Nhìn vào là biết là con nhà nghèo chính hiệu rồi. Tiền cô trả từ đâu mà trả chứ?
– Chẳng những trả viện phí, cô ta còn là người kí vào giấy người thân, còn hiến máu để lấy tiền đặt cọc trước cho cậu mỗ. Cô ấy là ai?
Lâm Ninh nhìn cậu đầy thắc mắc, còn cậu thẩn thờ khi nghe câu nói đó. – Cô ta vì cậu mà làm tất cả vậy sao?
– Nếu nói cô ta là kẻ theo đuôi cậu mà làm vậy thì cũng đúng, nói cách khác cô ta lụy tình cậu mà làm thì cũng không sai, đáng tiếc cậu không để ý đến cô ta nhỉ?
– Một đổi mười.
– Cậu nghĩ cô ta vì tiền của cậu mà làm vậy sao?
- Đàn bà như nhau cả thôi.
– Nhưng cô ta là con gái mà? - Anh không quên đá đểu cậu một câu.
Anh muốn biết cô gái nhỏ đó là ai? Nhưng không hỏi được gì. Anh muốn gặp lại cô một lần nữa. Ánh mắt cương quyết nhìn anh lúc đó anh không thể quên được, cô ấy là người như thế nào? Lâm Ninh thầm suy nghĩ.
Chiếc xe lăn bánh càng nhanh tiến về căn biệt thự phía tây, mỗi người chết chìm trong cả hàng trong câu hỏi của riêng mình.
.
.
Bước vào căn nhà lạnh lẽo, Lim cảm thấy thế giới này chỉ riêng mình cô, nhìn mình trong chiếc gương nhỏ, cô cảm thấy mình xa lạ, gương mặt hốc hác, áo quần dính máu càng khiến cô như một kẻ ăn mày không kém.
Lim quyết định quên đi mọi thứ, thay vì để nhớ tới. Cô gái luôn cô đơn, lạc lõng như thế.
Tắm xong, lại ra ngoài. Đơn giản Lim muốn tìm một công việc cho mình, trong người Lim bây giờ không còn đồng nào cả, tất cả tiền tiết kiệm từ lớp 10 đến giờ bay trong một đêm, sao cô lại hành động vậy chứ? Đến ba mình cô còn chưa làm được gì cho ông? Vậy mà..... nghĩ rồi.... Lim lắc đầu......bước đi.
Trước tiên Lim tới nhà ông tư để hỏi tình hình ba mình, vì điện thoại không còn nữa nên Lim không biết làm sao để liên lạc với ba.
Nhưng vẫn là sự im lặng đó.
Hôm nay cô đi bộ, rảo bước trên con đường quen thuộc, trời ngày trở lạnh hơn. Lim mặc chiếc áo đủ dày để giữ ấm.
– Tuyển nhân viên phục vụ?
Lim nhìn thấy tấm biển, tinh thần cô thoải mái ra hơn, Lim liền bước vào nhà hàng lớn trước mặt mình.
– Chị ơi ở đây còn tuyển nhân viên không ạ?
- Ở đây còn em, nhưng công việc là rửa chén bát, chị đang thiếu bên đó.
– Rửa chén sao?
– Ừ, chỉ làm khi chủ yếu vào buổi trưa chiều và tối , nếu em làm tốt, chị sẽ thưởng thêm cho em.
Rữa chén, trước giờ ở nhà cô luôn là người xông pha thay ba cô rửa chén, vì bản thân không biết nấu cơm, nếu bây giờ không làm thì hôm nay Lim sẽ phải nhịn đói mất.
– Em nhận, nhưng có được phát lương theo ngày không chị, em đang cần tiền gấp trong hôm nay, em sẽ làm tốt công việc.
– Được, nếu cần nói với chị. Bây giờ qua đó làm đi, chị xem sao.
– Vâng, cảm ơn chị. - Lim rối rít cảm ơn.
Lim bắt đầu công việc ngay sau đó, trời mùa này lạnh, cũng may có bao tay da khiến bàn tay Lim đỡ lạnh hơn.
Cứ thế Lim làm đến tận chiều. Mọi thứ quản lý rất hài lòng.
Lúc ra khỏi cửa hàng thì trời cũng đã tối, cầm 150 ngàn trên tay, Lim mới cảm thấy mệt nhọc điều tan biến, gấp gáp đi tới quán cơm, tối qua đến giờ cô vẫn chưa ăn một miếng nào.
.
.
2 Tuần sau
–cốc cốc...
Lâm Ninh bước vào mang trên tay là khay cháo với thuốc.
Đã được hai tuần Anh Phi rời bệnh viện. Vết thương của cậu cũng được phục hồi, chỉ có tay vẫn chưa tháo băng ra.
Cả hai tuần qua, không ngày nào cậu không nhìn ra cửa sổ nơi đó có chậu xương rồng đã không còn sức sống nhưng vẫn cố gắng vươn ra đón ánh mặt trời sớm mai.
– Anh nghĩ nó sẽ sống được bao lâu?
- Thứ đó sao? Tôi không biết.
– Theo anh tôi có nên vứt nó đi không?
Cậu đưa tay mình lên chạm nào nó, Vô tình hình ảnh khuôn mặt lấm lem đó lại hiện về... đã nhiều lần như vậy.
– Nếu là tôi thì không, dù ở đâu nó cũng sẽ sống được, nếu như có ánh mắt trời.
– Cậu ăn cháo đi rồi uống thuốc. - Lâm Ninh lại lên tiếng.
– Tôi đang chờ bên kia trả lời, có lẽ hai ngày nữa sẽ biết ai là người nhận tim.
Nghe vậy bất giác cậu quay lưng lại nhìn anh, anh mắt trở nên quỷ dị đến lạ thường.
Linh My, người con gái cậu yêu. Nếu nói là yêu liệu có phải không? Cậu yêu Linh My trong lần gặp đầu tiên, cô là tiểu thư nhà họ Tịnh xinh đẹp, giỏi dang, con gái tập đoàn nổi tiếng về đá hạt. Họ chỉ vừa mới quen nhau trong một tháng, ngày cô quyết định qua mỹ thăm anh thì lại xảy ra chuyện. Nỗi đau đó đối với Anh Phi là một cú sốc.
- Đưa tôi đi tháo băng, rồi tới mộ của Linh My. – giọng cậu cất lên bình thản.
– Cậu ăn đi tôi sẽ đi chuẩn bị xe.
Lâm Ninh để thuốc và cháo trên bàn rồi bước nhanh ra ngoài, anh biết tính cậu đã muốn thì không ai ngăn nổi.
Giờ chỉ còn cậu trong phòng....
Cậu lấy ra trong học bàn một bịt thuốc nhỏ, chỉ có 5 viên trong đó. Cậu nhìn nó ánh mắt hiện lên tia buồn bả..
.
.
Đã hai tuần trôi qua, Lim vẫn làm công việc rửa chén của mình, đối với cô đó như một công việc có nhiều lợi ích, vì làm tốt nên cô được ưu đãi mọi thứ, cơm, đến chổ ở, nhưng cô vẫn muốn về nhà đợi ba mình, ông nói đi một tuần nhưng cả hai tuần nay không thấy đâu, điện thoại reo nhưng không ai bắt máy, có lẽ với ai cô cũng sẽ rơi vào quên lãng.
– Em đang nghĩ gì thế? - Là Minh Hưng là cậu bạn làm cùng ở chỗ cô. Cậu bạn có khuôn mặt baby, cao tận mét tám, Lim chỉ đứng tới vai cậu.
– Không có, chỉ là chờ khi nào mới được về thôi. – Lim nhìn cậu bạn cười, bây giờ đang là giờ giải lao mà.
– Tí có cần anh đèo về không?
– Nếu anh không phiền, hehe
– Tất nhiên là anh sẽ không phiền rồi .
Tiếng cười khiến họ thân thiết hơi, có lẽ chỉ có cậu mới xem cô là bạn.
Cậu bạn là người đầu tiên cô cho biết nhà.
– Bạn trai em đâu, sao anh không thấy?
– Hử? Em không có quen ai.
– Em không có thật sao?
- Ừm, em chưa nghĩ đến, còn anh?
– Anh hiện tại cũng chưa có, hay em với em về chung một nhà đi. Hihi.
- Ừm huh ý kiến cũng không tệ ha, hihi. – Lim vòng tay lên ngực tỏ vẽ suy nghĩ.
- Ừm không tệ chút nào. – Cậu bạn tay sờ cầm gật gật đầu.
Cả hai lại phá lên cười lần nữa, có lẽ nhiêu đó cũng khiến cho Lim vui vẻ. Cô chỉ sợ về nhà lại buồn vì quá lạnh lẽo.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
15 chương
12 chương
94 chương
17 chương
40 chương