-" Cô gái nhỏ, có tâm sự gì sao?"_ một người con gái đeo khẩu trang, trông có vẻ lớn tuổi hơn cô một chút bước tới ngồi cạnh cô. Không thèm trả lời, cô cứ thế uống rượu liên tục. -" Thế để tôi kể cho em nghe một câu chuyện nhé." ... Mở mắt ra, nhận thấy khung cảnh xung quanh thật kì lạ. Quần áo cũng thay đổi. Có tiếng động phát ra từ bên ngoài. Sau khi định thần, cô nghĩ bản thân đang trên một chiếc xe ngựa. Thời đại nào rồi mà còn dùng xe ngựa để đi lại thế này? Xung quanh có tiếng thì thầm nho nhỏ, xen lẫn tiếng khóc. -" Chúng ta đang bị bắt cóc làm nô lệ. Mau nghĩ cách thoát ra đi. Không thì chết cả lũ đấy." -" Tôi còn chưa nói lời tạm biệt với cha mẹ. Tôi không muốn chết!" -" Yên nào! Nói lớn quá bọn nó nghe được thì chết." Không hiểu bọn họ đang nói về cái gì, cô chỉ biết nằm im lắng nghe động tĩnh. Xe chạy một lúc lâu sau đó thì dừng lại. Bọn người nói chuyện khi nãy giả vờ gục xuống bất tỉnh. Cửa mở, ánh sáng rọi vào bên trong, cô khẽ mở mắt nhìn, ai cũng bị nhốt trong một chiếc lồng sắt và bị xích một chân lại. Thế này thì dù có phá cửa cũng không bỏ chạy được. Bọn người cao to bịt mặt khiêng từng cái lồng sắt xuống. Kín đáo dò xét khuôn mặt từng người. Hễ thấy ai có động tĩnh là mang đi bán ngay lập tức. Số còn lại nhốt trong một căn hầm thiết kế như nhà tù. Mùi hôi xộc vào mũi khiến cô khó chịu. Lại xuống tầng hầm lần nữa sao? Có tiếng một người con gái khác la hét thất thanh, kéo theo sau đó là một tràng những tiếng hô hoán, la hét theo. Thế là tất cả bọn họ đều bị đưa vào một căn phòng khác trên mặt đất. Sau khi nhốt cô vào nhà giam, bọn chúng nhanh chóng rời đi. Không gian yên tĩnh hẳn. Đến khi chắc chắn không còn tên nào dưới tầng hầm, cô mới lên tiếng với người giả vờ bất tỉnh nằm bên cạnh cô. -" Xin lỗi. Cô có biết ở đây là đâu không?"_ Cô e dè hỏi, không tài nào đoán được tại sao mình lại bị bắt cóc. -" Không thấy sao? Nhà giam. Là nhà giam đó. Chúng ta chết chắc rồi." -" Cô có mang điện thoại di động không? Chúng ta gọi cảnh sát." -" Cảnh sát? Cô nói cái gì thế? Còn điện thoại nữa? Đầu cô có bị đập vào đâu không? Lo nghĩ cách để thoát ra kia kìa, đừng ở đây nói nhảm." Thời đại bây giờ làm gì không có ai biết đến điện thoại? Nhìn bộ quần áo trên người, cô mới lờ mờ đoán thử:" Mình xuyên không rồi?"