"Xuyên không à? Đùa mình sao? Đang yên đang lành tự dưng lại xuyên không tới đây".Cô vừa nghĩ ngợi, vừa cố gắng nhớ lại cái đêm trước khi mình xuyên không." Hình như trước đó có gặp một người, cô ấy nói gì nhỉ? Ôi trời ạ. Giá như lúc đó không uống quá nhiều thì có thể nhớ được rồi!" Cô đập nhẹ trán vào tường để cố nhớ lại. Vẫn không được. Thôi thì tìm cách thoát ra khỏi đây trước. Còn chuyện đêm đó để sau hẵng nghĩ. Căn phòng được lót gạch trơn, nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhanh. Chắc trời bên ngoài đã tối rồi. Cầm chuỗi dây xích lên, cô tháo chiếc kẹp bằng sắt mà cô vẫn thường dùng để cố định tóc, dùng tay bẻ cong và tạo hình xong, cô đút vào chiếc ổ khóa bằng sắt nặng trịch. Một âm thanh rõ ràng vang lên "Cạch". - Được rồi! Mau đưa sợi xích của cô đây cho tôi._ Cô vui mừng gọi người nằm bên cạnh. - Cô là quỷ à? Làm sao có thể mở được cái ổ khóa đó vậy? - Nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian. ... Sáng hôm sau, hai người trốn được ra ngoài và đã chạy trốn một khoảng khá xa so với nơi đó. Cho đến khi chắc chắn những tên đó không thể đuổi theo, hai người mới ngồi xuống nghỉ ngơi, không còn chút sức lực nào. - Cảm ơn cô. Cô là ân nhân của tôi. Sau này có việc gì cứ tìm tôi. Làng tôi ở ngay kia. Có muốn đi cùng không? Tôi sẽ giải thích với dân làng cho. Pháp sư hoàng gia... Vừa rồi là gì thế? Có một giọng nói vừa mới vụt qua trong tâm trí cô. Bảo cô phải đi tìm pháp sư hoàng gia mới có thể trở về thời hiện đại. Cô lắc đầu." Tôi còn có việc, cô cứ trở về trước. Cô có biết...pháp sư hoàng gia ở đâu không?" - Cô cứ đi thẳng về phía này sẽ tới. Cô đến hoàng cung tìm pháp sư làm gì? Cô thản nhiên đáp lại trước vẻ mặt của người ngồi đối diện." Để tôi có thể về nhà. Tạm biệt." Đi một lúc lâu sau đó, cô gặp một bức tường lớn màu trắng trải dài dường như vô tận. Có vài lỗ hổng được lấp lại bằng cây cỏ xung quanh, cô đang phân vân có nên vào hay không thì bỗng nhiên phía sau có tiếng bọn buôn người. - Tao mới thấy nó chạy hướng này. Mau đuổi theo trước khi mất dấu nó. - Mẹ nó! Lần này bắt được tao và bọn mày sẽ chơi nó trước tiên rồi mới đem bán. Để xem nó có phục hay không!" Vừa mới nghe thấy loáng thoáng vài câu. Cô đã không nghĩ gì thêm mà chui tọt luôn vào bên trong bức tường để trốn. Tay bụm miệng lại ngăn không cho phát ra tiếng động. Đợi đến khi bước chân của bọn kia xa dần, cô mới dám quay đầu lại, nhìn vào bên trong.