Nhật ký sinh tồn trên đảo hoang
Chương 1
“Vèo —— ”
Theo tiếng xé gió, một mũi tên màu đen đầu nhọn lao đi vững vàng đóng trên hồng tâm cách đó hai mươi mét.
Diệp Tranh hài lòng gật gù, từ trong cái giỏ phía sau lấy ra một mũi tên khác, đặt nó lên trên dây cung. Tay trái cô đeo găng tay bằng da, vững vàng đẩy trụ chuôi cung, các ngón tay phải thì thả chậm dây cung.
Xuyên qua lỗ ngắm bắn, tầm mắt của cô tập trung trên cái phên bằng tre. Ngay khi cô chuẩn bị buông tay, một tiếng gọi to từ sau lưng vang lên.
“Amanda! Thì ra cô ở đây! Tôi tìm cô từ nãy đến giờ, bà Prida gọi chúng ta lên boong thuyền tập trung ngay bây giờ.”
Diệp Tranh nhíu đầu mày, dừng lại động tác trong tay. Cô thiếu kiên nhẫn vứt mũi tên vào trong đài quan sát, thu hồi cây cung yêu quý của mình.
Cô lau cái cung được mệnh danh là “cold hunter” của mình một chút, cất lại vào trong túi thể thao, rồi mới quay đầu lại nhìn người vừa mới làm gián đoạn hành động của cô.
Frank tóc vàng, da màu đồng, cười lộ hàm răng trắng chỉnh tề với cô: “Ireliana nói cô chắc chắn đang trốn ở đây chơi.”
Anh ta tò mò nhìn túi thể thao của cô: “Oh, nó thật đẹp!”
“Cảm ơn,” Diệp Tranh kéo khoá túi thể thao của mình rồi xách túi lên vai, sau đó đá đá giỏ mũi tên bên chân.
“Phiền anh rồi, có thể cầm cái giỏ này theo giúp tôi không?”
Ngón tay thon dài của cô quấn quanh dây lưng của túi thể thao vài vòng, kéo căng đai an toàn, sau đó đi về phía bia ngắm, định rút hết các mũi tên vừa bắn ra.
“Ôi trời,” Diệp Tranh nghe thấy tiếng Frank tán thưởng, “Đầu những mũi tên này nhìn qua thật lợi hại, cô sử dụng chúng sao?”
“Không phải bây giờ tôi đang dùng chúng sao?” Diệp Tranh rút cái cuối cùng ra, sau đó dùng một sợi dây cao su bó chúng lại thành một bó nhỏ.
“Oh, không không,” Frank xua xua tay, “Ý tôi là cô sử dụng phần đầu nhọn để giết chết con mồi sao?”
”Đương nhiên.”
Diệp Tranh vừa cầm bó mũi tên nhẹ nhàng quăng vào trong giỏ tên, vừa hời hợt nói: “Chúng đặc biệt hữu hiệu với cá chép to sống trên sông Mississippi.”
“Tuyệt thật!” Frank không hề keo kiệt mà lần nữa tỏ vẻ thán phục, hỏi, “Tôi có thể học cô chứ? Nếu tôi không lầm thì hình như trường chúng ta có một câu lạc bộ bắn tên?”
Diệp Tranh nhận giỏ tên từ tay Frank, liếc cánh tay tráng kiện cuồn cuộn bắp thịt của Frank một cái: “Không phải anh đang ở trong câu lạc bộ bóng bầu dục sao? Tôi nhớ không nhầm thì anh đang được đào tạo cho mùa giải này, đúng chứ? Tôi nghĩ đại khái anh cũng không có nhiều thời gian lắm đâu.”
Frank nghe hiểu lời từ chối không tính là khéo léo uyển chuyển của Diệp Tranh. Nhưng anh cũng không nản lòng, vẫn đi song song cạnh Diệp Tranh như trước, cười hì hì nói: “Tôi có thể kết thúc khoá đào tạo cho mùa giải này mà! Amanda, trước tiên cô có thể nói cho tôi biết cái ‘cold hunt’ của cô. . .”
“Là ‘hunter’.” Diệp Tranh không chút nghĩ ngợi sửa lại.
“Đúng đúng, chính là nó. . .”
Frank và Diệp Tranh nói chuyện, rời khỏi phòng thể chất. Hai người đi dọc theo hành lang dài dằng dặc, cùng nhau đi ra ngoài, Frank có chút say mê ngắm nhìn bờ má của Diệp Tranh, da dẻ khuôn mặt người phương Đông dưới ánh đèn chiếu xuống như ngà voi nhẵn nhụi mát mẻ. Diệp Tranh và phần lớn người phương Đông đều như vậy, tay chân thon nhỏ, nhìn qua rất tao nhã tinh tế. Nhưng Frank không ngờ cô lại là một cao thủ bắn cung, sự phát hiện này làm anh ta hưng phấn không thôi.
Tuy Diệp Tranh mới chuyển đến trường được chừng một năm nhưng anh đã theo đuổi cô mấy tháng rồi. Đáng tiếc là Diệp Tranh chưa từng đồng ý hẹn hò với anh ta. Thế nhưng, Frank lại tràn đầy tự tin, thừa dịp chuyến đi lần này cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa anh ta và Diệp Tranh.
Hai người bọn họ, kể cả mười mấy bạn học khác trong lớp, lúc này đang tự do đi lại trong du thuyền trên biển Carribean. Từ lúc trại hè của bọn họ vừa mới bắt đầu, thì kế hoạch đi du lịch ở quần đảo lớn Antilles, rồi từ quần đảo Bahamas quay về Miami đã được định ra.
Lúc hai người bước lên boong tàu, Frank vui không tả xiết nhắc đến hành trình của bọn họ: “Chúng ta còn cách quần đảo Bahamas một chút. Nghe nói ngay gần đây chính là tam giác quỷ Bermuda, trong thập kỉ 60 có một cái máy bay tên là ‘Freedom’ gặp rủi ro ở đây. Còn du thuyền của chúng ta lại tên là ‘Freeman’, ha ha!”
Diệp Tranh không hiểu sao lại liếc mắt nhìn Frank. Tính nhất quán trong lời anh ta nói không cao, cô không hiểu Frank thấy có gì đáng cười, cô không vui nói: “Đừng nói lung tung, chúng ta đang ở trên biển đó!”
“Há, xin lỗi!” Frank vội vàng xin lỗi, anh ta không tiện trấn an: “Chúng ta chắc chắn sẽ không sao. Dù sao du thuyền xa hoa lớn như vậy, ngay cả phòng gym cũng có, nhất định có thể an toàn trở về Miami.”
Ai ngờ, anh ta vừa dứt lời, hai người đã nghe thấy tiếng la hét từ xa xa trên boong thuyền.
”Làm sao bây giờ?!” Diệp Tranh bất an hỏi.
Đúng lúc này, sàn nhà dưới chân cô rung lắc dữ dội, chiếc thuyền nặng đến hơn 20 ngàn tấn đang chở bọn họ lại toàn bộ chổng vó lên trời rồi chìm nghỉm!
Sao có thể có chuyện này?! Diệp Tranh cố sức bám chặt một thanh lan can bên cạnh, hoảng sợ nghĩ đến ngay cả tàu Titanic đâm phải băng ngầm cũng mất vài tiếng mới chìm hẳn đấy!
Còn không kịp nghĩ nhiều hơn nữa, cô đã không kịp nắm lấy lan can. Diệp Tranh tuyệt vọng phát hiện mình tuột tay khỏi lan can, rơi thẳng xuống biển.
“Ừm…”
Diệp Tranh phát hiện mình thậm chí gần như không nghe thấy tiếng than nhẹ của bản thân. Cô tỉnh dậy từ cơn mê man, phát hiện vẫn không mở mắt được. Ngoài ra, cô còn phát hiện cơ bắp toàn thân mình đau nhức không ngớt, dường như bị vật nặng nào đó đè lên.
Đây là… sao?
Diệp Tranh nhanh chóng nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê.
Cô ngã từ trên chiếc thuyền tên “Freeman” kia —— linh hồn cô gần như đã thực sự về với Thượng Đế —— sau đó chìm trong nước. Bết bát hơn nữa là từ trước đến nay cô luôn biết bơi lại bị chuột rút chân vào đúng lúc đó! Sau đó, cô chìm vào trạng thái hôn mê trong nước.
May mắn! Tuy Diệp Tranh cảm thấy mí mắt mình nặng một cách lạ thường, thế nhưng đầu óc của cô lại dần tỉnh táo hơn. Lần thứ hai cô cảm tạ vận may của mình: Đại khái là cô được cứu rồi.
Thế nhưng đại não đã tỉnh táo của Diệp Tranh phát hiện có chỗ không đúng: Một bàn tay lạnh lẽo đang xoa xoa bắp đùi của cô!
Sự phát hiện này làm cô thiếu chút nữa muốn hét ầm lên. Cô đã nghe thấy trong cổ họng mình phát ra những tiếng ư ư không rõ, nhưng lúc này lí trí ngăn cô lại, Diệp Tranh mạnh mẽ nuốt mấy tiếng đó xuống.
Có thể là do cô làm kinh động đến kẻ đang xoa bắp đùi cô, bàn tay lạnh lẽo kia nhanh chóng rời khỏi đùi cô, đặt lên trên mí mắt Diệp Tranh.
Thật lạnh! Ấn tượng thứ hai của Diệp Tranh về cái tay kia là như vậy. Có thể cái tay kia còn dính nước, cảm giác nó có chút ẩm ướt. Diệp Tranh có thể cảm nhận được sự mát lạnh từ mí mắt truyền qua dây thần kinh xung quanh mắt, mắt của cô gần như không còn cái cảm giác nặng nề không nhấc lên nổi khi vừa mới tỉnh dậy nữa.
Cái tay kia dừng trên mắt cô nửa ngày, lần theo gáy cô trượt xuống, bóp bóp bộ ngực mềm mại còn đang phát dục của cô. Sau đó lại trượt xuống nữa, xoa xoa bắp đùi trần mềm mại của cô. Đùi trần…
Tên lưu manh đáng chết này!
Diệp Tranh phẫn hận nắm chặt nắm đấm, sau đó phát hiện tay cô chạm phải vật gì đó có hình thù. Cô khẽ dùng ngón tay thăm dò, cảm giác quen thuộc kia nhanh chóng nói cho cô biết đây là mũi tên của mình —— tuy đã bị gãy. Diệp Tranh nhớ ra trước khi rơi xuống nước, cô vẫn còn đeo cung và giỏ đựng tên. Tuy rằng thân mũi tên đã gãy làm hai khúc nhưng điều này cho thấy những thứ cô đem bên mình rất có thể chỉ ở ngay gần đây. Nghĩ đến đây, Diệp Tranh thấy tinh thần dâng cao, cô mặt không biến sắc mà lén lút giấu một đầu tên gãy trong lòng bàn tay.
Cũng may, mũi tên vẫn còn, Diệp Tranh miết theo đường viền của mũi tên gãy, thở phào nhẹ nhõm. Không có ai hiểu rõ độ sắc bén của nó hơn Diệp Tranh, vào dịp săn bắn mùa đông cô từng dùng nó đâm thủng được cả bộ da dày của gấu đen Bắc Mỹ. Diệp Tranh ra quyết định, đợi lát nữa sẽ cho tên khốn không biết điều này nếm thử sự lợi hại của cô.
Tên khốn không biết điều kia sờ soạng qua lại trên bắp đùi Diệp Tranh, bây giờ lại đang nắm lấy bàn chân nhỏ của cô.
Đến lúc này Diệp Tranh mới nhận ra một sự thực kì quái: Cái tay chết tiệt kia đi “du lịch” đến đâu Diệp Tranh đều cảm nhận được rất rõ ràng. Nửa người trên của cô vẫn mặc quần áo lành lặn, nhưng hình như quần jeans cô mặc trước lúc rơi xuống nước đã không còn ở trên người cô nữa rồi!
Chẳng trách nửa thân dưới của cô lạnh như vậy, Diệp Tranh xấu hổ nghĩ. Chẳng lẽ cô còn phải cảm tạ tên đáng chết này đã không cởi nốt cả quần lót của cô sao?!
Cái tên khốn kia từ không biết điều đã tăng lên thành mức đáng chết lúc này lại sờ hai chân Diệp Tranh. Diệp Tranh có thể cảm nhận được, không phải một cái, mà là một đôi tay nâng hai chân của cô lên. Đôi tay kia lạnh như băng kia liên tục vuốt ve từng ngón chân của cô, thổi qua lòng bàn chân cô.
Diệp Tranh đã tức đến mức sắp không khống chế được cơ thể của mình. Cô cảm nhận được mình càng tỉnh táo thì sức lực cũng quay về cơ thể cô. Cô giữ vẻ mặt bất động khẽ dịch chuyển hông của mình trên mặt đất, phát hiện ra đã hoàn toàn có thể khống chế được cơ thể của mình.
Đúng lúc này cô cảm nhận được một thứ không phải là ngón tay, thứ đó vừa lạnh vừa ướt vừa mềm khẽ sượt qua mu bàn chân cô. Diệp Tranh sững sờ, lập tức giận tím mặt: Đây rõ ràng là một cái lưỡi!
Lửa giận đổ dồn lên đại não Diệp Tranh, cô đột nhiên mở bừng mắt, nửa người trên bỗng nhiên bật dậy, giơ cao mũi tên trong tay định đâm xuống. Cô không quan tâm kẻ liếm mu bàn chân mình đang cúi đầu, càng tốt, tiện thể đâm thủng óc hắn ta luôn!
Nhưng sau đó, động tác Diệp Tranh cứng lại, lửa giận trong nháy mắt tiêu tan.
Thay vào đó là một tiếng kêu bén nhọn: “A ————”
Cổ họng Diệp Tranh phản ứng nhanh hơn não, phát ra âm thanh có đề-xi-ben cao chưa từng có. Nếu như không phải quá mức sợ hãi, Diệp Tranh có lẽ sẽ phát hiện âm vực giọng nói của cô đã vượt qua 99% dân số thế giới.
Cô nhìn thấy gì?!
Đó là một “thứ” có một cái đuôi cá to, nửa thân trên là người nhưng làn da lại có màu xanh. Ở nơi đáng lẽ là cột sống của con người mọc ra một cái vây cái rất dài, trên mỗi ngạnh là một cái gai vô cùng hùng dũng, dáng vẻ thủ thế chờ đợi.
Người cá.
Là một người cá.
Cánh tay giơ lên quá đầu của Diệp Tranh hoàn toàn cứng nhắc, cạnh của mũi tên vỡ đâm vào lòng bàn tay cô. Cô liều mạng tự nhắc nhở mình nhanh chóng ra tay, nhưng cánh tay đã không còn chịu sự kiểm soát của cô. Sinh vật từ trước đến nay chưa từng gặp mà chỉ xuất hiện trong phim ảnh và tiểu thuyết nay lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, cú shock quá lớn gần như sắp dồn cô vào đường cùng.
Sinh vật cỡ lớn kia bị cử động của cô kích thích ngẩng đầu lên, Diệp Tranh liền cứ như vậy đối diện với con mắt của nó, nhìn rõ sinh vật trước mắt này.
Nó có đôi mắt mà phần lớn các loài thuỷ sinh vật đều có: Một đôi mắt to đến giật mình ở trên mặt nó. Khuôn mặt của nó góc cạnh rõ ràng như người da trắng, nhưng da dẻ toàn thân lại là màu xanh nhạt. Phát hiện Diệp Tranh nhìn mình, nó hơi há miệng ra, cơ thể rướn thẳng lên. Diệp Tranh có thể nhìn thấy rõ hàm trên hàm dưới trong miệng nó có bốn cái răng nanh sắc nhọn, trước ngực đáng lẽ phải là xương sườn như con người thì lại mọc ra cái vây cá hình quạt —— vây cá hoàn toàn mở rộng ra, những cái ngạnh trên cột sống cũng dựng đứng lên.
Nó muốn… Tấn công mình sao?
Diệp Tranh nuốt nước bọt theo bản năng, ánh mắt cô không cẩn thận lướt qua đôi tay còn đang ôm hai chân cô, bàn tay lạnh lẽo. Trên tay nó cũng có mấy thứ nhỏ như vây cá, móng tay còn sắc hơn bất kì loại dã thú nào mà Diệp Tranh từng gặp. Diệp Tranh không chút nghi ngờ, chỉ cần sinh vật trước mắt muốn, nó có thể dễ dàng xé nát cô bất cứ lúc nào.
Một người một cá cứ nhìn nhau chằm chằm như vậy rất lâu.
Mắt của nó giống với tất cả các sinh vật dưới biển, không có mí mắt. Đôi mắt to đến giật mình cứ nhìn Diệp Tranh chằm chặp mà không nháy mắt lấy một cái. Diệp Tranh rùng mình một cái, đồng tử của nó làm cô liên tưởng đến mắt của loài rắn, không có chút cảm xúc nào mà nhìn Diệp Tranh. Mặt nó cũng không tỏ bất kì thái độ gì, đại khái tất cả loài cá đều thiếu dây thần kinh trên mặt, Diệp Tranh cũng không có cách nào biết cuối cùng nó có phải là đang tức giận hay không, là sợ hãi hay chỉ là đang quan sát cô?
Nó cứ thế “đứng” trước mặt Diệp Tranh, không tiến lên cũng không làm gì thêm.
Dường như trải qua một thời gian rất lâu, lâu đến mức cánh tay đang giơ lên của Diệp Tranh đã đau nhức, cô chậm rãi hạ cánh tay xuống, lập tức phát hiện mắt của con cá lớn này chuyển hướng về phía cánh tay cô.
Động tác của Diệp Tranh cứng lại. Lần thứ hai cô quét mắt nhìn hàm răng sắc nhọn, móng tay và vây cá của nó. Không có cơ may thắng, Diệp Tranh biết rất rõ, nếu thật sự tấn công sinh vật trước mắt này, chẳng mấy chốc cô sẽ mất đi cái mạng khó khăn lắm mới nhặt về được này. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nó chắc chắn quyết định tạm thời không giết cô, Diệp Tranh rất hy vọng là nó chỉ muốn tiến một bước quan sát cô chứ không phải là muốn ăn cô.
“Khụ.” Diệp Tranh không nhịn được ho khan một tiếng.
Trong cổ họng cô phát ra âm thanh, con cá lớn này lại lập tức chuyển ánh mắt về phía…. cổ họng của cô.
Nửa người trên của nó nghiêng về phía trước, dí sát mặt vào cổ họng của Diệp Tranh. Diệp Tranh kinh hoảng nghĩ thầm, không biết liệu nó có muốn cắn đứt cổ họng cô không?
“Này,” Dưới tình thế cấp bách, Diệp Tranh tận lực nở một nụ cười hiền hoà với con người cá này, “Cá… Cá ngoan.”
Đương nhiên, Diệp Tranh cũng biết làm vậy là rất buồn cười, nếu như nó thật sự muốn ăn cô thì căn bản một nụ cười hiền hoà không giải quyết được cái gì. Lần thứ hai Diệp Tranh nắm chặt mũi tên gãy trong tay, cô liều chết hạ quyết tâm đập nồi dìm thuyền, nếu như thật sự bị nó ăn, cô muốn trước khi chết phải cho nó hối hận.
Thử nghiệm lần này của Diệp Tranh sinh ra hiệu quả rất nhanh, sinh vật trước mặt bỗng nhiên lại rướn thẳng lên. Có thể là do Diệp Tranh tưởng tượng, cô cảm thấy con mắt của nó trợn to hơn, đồng thời cô cũng chú ý thấy đây là lần thứ hai vây cá của nó dựng đứng hết lên —— điều này là do bị sợ hãi, bày ra tư thế tấn công?
Theo bản năng Diệp Tranh muốn liếm liếm môi mình, muốn gắng sức lần cuối sao?
Rất nhanh, một chuyện không ngờ đến xảy ra: Cái tên to xác trước mặt cô đột nhiên lật người bay lên trên không. Diệp Tranh trợn mắt há mồm nhìn nó lộn vài vòng trước mặt cô. “Rào ——” Một đám bọt nước bắn lên, dội thẳng lên đỉnh đầu và toàn thân Diệp Tranh.
Diệp Tranh lau nước biển mặn chát trên mặt, khó khăn mở đôi mắt bị nước muối bắn vào. Trên mặt biển, ngoại trừ sóng biển vỗ bọt nước vào bờ, vô cùng yên tĩnh.
Rốt cuộc… Chuyện gì vừa xảy ra? Não Diệp Tranh không thông chút nào, không hề có chuẩn bị trước mà con cá lớn kia đã đột nhiên biến mất rồi.
Diệp Tranh mà cứ mơ hồ như vậy thì sẽ ngu người mất, mãi mới nhớ ra việc trước mắt phải làm là đứng lên, quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Cô hoạt động cổ chân có chút cứng nhắc, chống lên đất muốn đứng lên. Nhưng trời không cho người toại nguyện, chân trái của cô truyền lên cảm giác đau nhói từng đợt. Diệp Tranh nửa ngồi, co hai chân lên, quần jeans của cô bị xé rách từ bắp đùi thành từng mảnh cứ thế kéo lê trên bờ cát.
‘May thật.’ Diệp Tranh tự giễu nghĩ thầm, nó vẫn tốt bụng để lại thắt lưng quần cho cô.
Diệp Tranh nhanh chóng tìm được nguyên nhân của cơn đau: ở mặt trong trên chân cô có bốn dấu răng sâu, bên ngoài dấu răng là lớp máu đọng lại.
Cô nhanh chóng nhớ ra trong miệng con người cá kia có bốn cái răng nanh còn đáng sợ hơn răng sói.
“Là do đã nếm qua thịt của tao, phát hiện ăn không ngon mới tha sao?” Diệp Tranh cười khổ lầm bầm nói.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
52 chương
26 chương
10 chương
198 chương
10 chương
9 chương