Mười Ba Lời Nguyền
Chương 95 : Diễm Ngộ Của Bách Phú
* Diễm Ngộ : Diễm là đẹp đẽ + Ngộ là gặp gỡ = tạm dịch là cuộc gặp đẹp đẽ
Trải qua chuyện khôi hài khó gặp được ở khách sạn, Lăng Hạo cùng Kỷ Nhan cũng coi như đã gần như chiến tranh lạnh. Lăng Hạo lấy lý do vì công việc bận rộn, dứt khoát chuyển tới khách sạn ở một mình.
Do sự việc quá ầm ỹ, Bách Phú cũng không đồng ý tiếp tục đảm nhận chức vụ trợ lý của Lăng Hạo nữa. Vừa hay, Anh Đào giờ đã quay lại khách sạn làm việc. Theo sự sắp xếp của Lăng Hạo, Anh Đào với Bách Phú đổi công việc cho nhau. Anh Đào sang làm trợ lý của Lăng Hạo, còn Bách Phú thì chuyển sang làm thư ký cho Tô Vi Tín.
Kỳ thật như vậy cũng tốt, cả hai bên không ai bị khó xử nữa.
Anh Đào thì tốt rồi, trải qua lần tương ngộ trong căn nhà đỏ lần trước, Lăng Hạo cũng đã hiểu hơn một chút về Anh Đào, cho nên cũng không cố ý làm khó cho cô làm gì.
Bách Phú ở bên kia lại tương đối khó khăn, Tô Vi Tín rõ ràng coi cô như tay chân mà Lăng Hạo cử đến bên mình, đối với cô vừa lạnh lùng vừa khách khí. Còn thường xuyên sắp xếp rất nhiều việc cho cô, làm cho công việc lúc nào cũng đầy ắp, cũng làm cô căn bản là không còn chút thời gian nào để suy nghĩ đến việc khác nữa.
Mấy ngày này, Bách Phú vẫn đi tập thể dục như cũ. Không biết vì sao, mà cô cứ luôn cảm thấy dường như có người đang theo dõi mình, nhưng mỗi lần quay đầu lại thì lại chẳng nhìn thấy gì hết.
Lần này cũng vậy, Bách Phú như thể đã nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau mình, nhưng vừa quay đầu lại, thấy phía sau chỉ có đám đông người đang vội vội vàng vàng, chứ làm gì có người nào ở phía sau theo dõi cô đâu!
Bách Phú cười cười tự giễu mìnhh, tiếp tục đi về phía trước.
Lại chạm mặt Đặng Hân, cô ấy chỉ không dứt lời nói về mấy việc lặt vặt bên Ninh Tiêu. Bách Phú làm bộ kiên nhẫn lắng nghe, song cảm giác bất an trong lòng lại chẳng hề biến mất, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Đặng Hân độc thoại đến hơn nửa buổi, mới thấy Bách Phú chẳng có phản ứng gì, lo lắng mà nhìn cô rất lâu : “Bách Phú a… …cậu làm sao thế, không thoải mái sao?”
Nghe thấy lời của Đặng Hân, Bách Phú giật mình, lập tức lắp bắp nói: “Không… ..không có gì… …”
“Vậy cậu làm gì mà lại một bộ dáng thất thần thế kia ?”
Bách Phú cười khổ một chút, không lên tiếng, cũng không biết nên giải thích như thế nào .
Đã đến lúc phải về, Bách Phú cứ nghĩ tới con đường thật dài kia, lại có chút lo lắng, không khỏi bắt đầu oán trách bản thân: đúng thật là, vốn Trương Dương có nói muốn tới đón mình, đều trách mình cứ cố chấp, không để cho anh ấy đến.
Trương Dương gần đây đã lấy được bằng lái, hơn nữa công ty cũng để cho anh ta một chiếc xe, làm anh ta hiện giờ nghiện chiếc xe này vô cùng !
Lúc này có hối hận cũng đã vô dụng, khuya như vậy thôi không phiền đến anh ấy nữa, đáp tàu điện ngầm về là được.
Lên đến ga tàu điện ngầm, Bách Phú lại gặp cậu thanh niên có dáng vẻ cao gầy nhã nhặn, độ tầm khoảng hơn hai mươi tuổi. Thực kỳ lạ, hầu như mỗi tối khi đáp tàu điện ngầm đều gặp anh ta,mà anh ta hình như cũng tập thể thao ở phòng tập mà cô vẫn thường đi.
Hôm nay, cậu thanh niên này không còn đứng ở phía xa xa như trước đây nữa, mà đi tới bên người Bách Phú.
“Hi !”
Bách Phú nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai gò má đang đỏ ửng lên của cậu thanh niên này, lo lắng hỏi : “Có chuyện gì sao?”
“Ừm … …” Cậu thanh niên ngập ngừng một chút, “Có thể hỏi một chút cô tên là gì không ?”
“Hả ?” Bách Phú sửng sốt, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới anh chàng này tự nhiên lại đi nói những lời như vậy với mình, theo bản năng mà lui về phía sau từng bước.
Cậu thanh niên nhìn thấy vẻ giật mình trên gương mặt Bách Phú, vội vàng đỏ mặt biện hộ: “Tôi không có ác ý gì … … Cô đừng sợ, tôi không phải muốn làm tổn hại gì cô đâu… … Tôi, tôi chỉ là muốn kết bạn với cô thôi… …”
Bách Phú tiếp tục ngây ngốc ING … …
“Tôi đã chú ý đến cô rất lâu rồi, tôi cảm thấy cô thực sự rất đáng yêu … …”
Giọng nói của cậu thanh niên càng nói càng thấp, đến cuối thì đã hoàn toàn biến thành tiếng lầm bầm, song nụ cười trên gương mặt vừa khẩn trương lại vừa thẹn thùng, lại không thể che giấu đi sự ái mộ của anh ta.
Lúc này trong lòng Bách Phú cực kỳ phức tạp, kinh ngạc, rồi thỏa mãn, rồi không thể tin được … …
“Kỳ thật, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã rất muốn làm quen với cô rồi, nhưng lại sợ sẽ mạo phạm, cho nên không dám tới quấy rầy… … Sau đó tôi thấy cô luôn chỉ một mình về nhà, cho nên liền đoán… …có lẽ là cô vẫn chưa có bạn trai, không biết… …”
Còn chưa đợi cậu thanh niên đó đem lời nói cho hết, tàu điện ngầm đã tới.
“Chúng ta lần sau lại nói chuyện nhé !”
Bách Phú đang phiền não không biết làm thế nào để chạy trốn, thừa dịp đèn đỏ trên cửa tàu điện ngầm báo sắp đóng lại mà nhảy lên. Chỉ còn lại cậu thanh niên đến làm quen kia ngơ ngác đứng trên sân ga tàu điện ngầm, vẻ mặt thất vọng nhìn Bách Phú đang đi xa dần.
Bách Phú ngồi trên tàu điện ngầm nhớ lại cậu thanh niên vừa rồi, không khỏi cười cười, trong lòng dâng lên sự đắc ý chưa từng có bao giờ.
Hóa ra cũng có người con trai nhất kiến chung tình với mình! Hắc hắc! Rốt cục đã được hưởng thụ sự vui vẻ cùng hư vinh của một cô gái rồi.
Chỉ cần còn sống, là sẽ luôn có nhiều những niềm vui không tưởng được như vậy đấy!
Song, Bách Phú tuyệt đối cũng không thể ngờ được, đây là lần đầu tiên cô gặp cậu thanh niên kia, mà cũng là lần cuối cùng.
*
Trải qua lần diễm ngộ ở ga tàu điện ngầm xong, Bách Phú không còn nhìn thấy cậu thanh niên kia nữa, ở ga tàu không gặp, ở phòng tập thể hình cũng không.
Điều này làm cho Bách Phú dù ít dù nhiều cũng có chút mất mát, xem ra mị lực của cô vẫn không đủ rồi ! Chỉ đành ở trong lòng cười nhạo chính mình. Mặc dù thông qua việc tập thể dục cô đã gầy đi rất nhiều, nhưng so với các cô gái ở trên đường, thì vẫn khá là đầy đặn chút. Có điều … …giống như anh chàng kia đã nói, miễn cưỡng cũng có thể gọi là —— đáng yêu.
“Cố lên, ánh rạng đông đang ở ngay phía trước rồi !” Bách Phú ở trong lòng tự cổ vũ chính mình.
Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, Bách Phú lại gặp phải cô gái tên là Ỷ Lệ lần trước đã từng hung hăng nhục nhã mình. Cô ta cùng với anh trai Ỷ Cương được sự hộ tống của Lăng Hạo, đang đi tới quán caffe trước khách sạn.
“Chào Lăng thiếu !” Bách Phú rất lễ phép chào hỏi Lăng Hạo, giống như mọi nhân viên khác trong khách sạn vậy.
Lăng Hạo sửng sốt, trong mắt lại hiện lên một tia mất mát.
“Ấy? Vị tiểu thư này là ai thế ?” Ỷ Cương lập tức có hứng thú hỏi han.
“Tôi là Trần Bách Phú, chúng ta lần trước đã gặp mặt.” Bách Phú mỉm cười không hề kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đáp lời.
“A!” Ỷ Lệ với Ỷ Cương lúc ấy ngây ngẩn hết cả người.
Qua một lúc lâu sau, Ỷ Lệ mới cười to chỉ vào Bách Phú nói : “Hóa ra cô chính là cực phẩm tên Bách Phú đó sao ! Oa, mới bao lâu đã thay đổi nhiều như vậy chứ ! Cô đã tìm bác sỹ chỉnh hình nào thế ? Bỏ ra hết bao nhiêu tiền? Hay là cô đang diễn thế ? Ha ha ha ha… … “
Bách Phú coi như không có chuyện gì nở nụ cười, nhẹ nhàng mà nói với Ỷ Lệ : “Thực xin lỗi, tôi chưa từng tìm qua bác sỹ chỉnh hình, có điều tôi có thể hỏi thăm hộ Ỷ Lệ tiểu thư một chút được. Bởi vì… …” Bách Phú cố ý dừng lại một chút, không ngừng nhìn Ỷ Lệ từ trên xuống dưới.
“Ưm… … Ỷ Lệ tiểu thư cô chính xác cần tới một bác sỹ chỉnh hình đấy.”
Sắc mặt Ỷ Lệ cũng nhất thời đen lại, lớn tiếng hỏi: “Cô có biết chính mình đang nói gì không đấy !”
Gương mặt Bách Phú lộ vẻ vô tội lắc lắc đầu nói: “Tôi đương nhiên biết chứ, tôi cũng chỉ hy vọng tiểu thư Ỷ Lệ sẽ xinh đẹp hơn thôi! Không tin cô cứ thử soi gương mà xem : mắt bên trái hơi to, bên phải lại nhỏ hơn một chút ; miệng thì, có chút to quá ; cái mũi lại hơi cong… … Kỳ thật, tiểu thư Ỷ Lệ cô có nhiều tiền như thế, chỉ chỉnh lại một chút thôi mà ! Có những thứ tiền… …không thể tiết kiệm được đâu.”
Ai cũng không ngờ được Bách Phú sẽ nói như vậy, Lăng Hạo cùng với Ỷ Cương giật cả mình, nhịn không được lập tức bật cười lên.
“Anh !” Ỷ Lệ oán trách trừng mắt nhìn Ỷ Cương một cái, sau đó chuyển hướng về phía Lăng Hạo.
“Anh Lăng Hạo, mau đuổi việc cô ta đi !” Ỷ Lệ gay gắt chỉ vào Bách Phú nói.
“Không được! Công tư phải rõ ràng, Bách Phú làm việc rất cố gắng, cũng rất chăm chỉ. Anh làm sao có thể vì một câu nói tùy tiện của em mà đuổi cô ấy được! Nếu không, anh cũng chẳng thể có tư cách ngồi trên cái ghế này.” Lăng Hạo một lời cự tuyệt ngay, lạnh lùng nói tiếp với Ỷ Lệ : “Huống chi, anh cũng cảm thấy cô ấy nói đúng đấy .”
Đến cả Ỷ Cương luôn luôn sủng ái em gái mình, giờ cũng bày ra bộ mặt nghiêm túc hiếm khó : “Ỷ Lệ, là em trêu chọc người khác trước ! Người không đúng là em. Em không thể cứ hi vọng người trên thế giới này đều nhường nhịn em được ! Nghe lời anh, đừng làm loạn lên nữa.”
Thái độ này của Ỷ Cương đã hoàn toàn làm cho Ỷ Lệ mất đi chỗ dựa, thực khó chịu khi chẳng ai đứng về phía mình, cô ta đành phải nén cơn giận, cố gắng nhẫn nhịn.
“Thực xin lỗi, tiểu thư Bách Phú, tôi thay mặt em gái mình xin lỗi cô.” Ỷ Cương cười cười hướng về phía Bách Phú nhận lỗi.
Song Bách Phú lại không hề nhận ý này : “Không cần, không phải chuyện gì cũng để người khác gáng vác được. Thực xin lỗi, tôi đi trước.”
“Ha ha, thực đúng là một cô gái thú vị !” Ỷ Cương vừa nhìn theo bóng dáng của Bách Phú vừa nói.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
121 chương
2302 chương