Mười Ba Lời Nguyền
Chương 94 : Mâu Thuẫn Tăng Lên
“Nhất định phải làm như vậy sao?” Bách Phú bất đắc dĩ hỏi.
“Phải” Lăng Hạo dùng khẩu khí không thể cãi lại nói.
“Nhưng hiện giờ cô ta … …”
“Bách Phú , tôi biết cô rất lương thiện. Nhưng, cô phải biết rằng, Diêu Diệp vốn không có tư cách ngồi ở vị trí đó.”
Lăng Hạo ngừng một chút, nhìn Bách Phú đang nói không ra lời, tiếp tục nói: “Hơn nữa, cô ta là loại người thủ đoạn thế nào lẽ nào cô còn không biết. Để cô ta lại bên mình chỉ thêm nguy hiểm.”
“Tôi biết rồi.”
Bách Phú đáp lại một tiếng, dựa theo sự phân phó của Lăng Hạo, đánh một bản báo cáo điều chỉnh công việc.
Không biết có phải là Lăng Hạo cố ý thử Bách Phú hay không, mà còn đặc biệt để cô đến thông báo cho Diêu Diệp, về chuyện cô ta từ giám đốc quản lý bộ phận phòng bị giáng chức xuống làm phục vụ ở bộ phận phòng.
Cố gắng hết sức mới đi đến văn phòng của Diêu Diệp. Mấy tháng trước, Diêu Diệp còn ở nơi này hung hăng quở trách qua cô, an bài cho cô đi làm nhiệm vụ dọn dẹp phòng. Đến hôm nay của mấy tháng sau, đã ngược lại, chính cô lại phải đi thông báo cô ta giờ sẽ trở thành nhân viên phục vụ.
Haiz, đây thực đúng là một thế giới không thể lường trước được!
Nhìn bản thông báo trên tay mình, Diêu Diệp không có chút kinh ngạc nào, rất dứt khoát thu dọn đồ đạc của chính mình.
Diêu Diệp bị giáng chức làm cho rất nhiều người từng bị cô ta nhục mạ qua vui vẻ không thôi, bọn họ thậm chí còn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe ở ngay trước mặt, châm chọc khiêu khích, để những việc nặng nhất, mệt nhất cho cô ta làm, cũng giống như ngày xưa cô ta đã từng làm khó dễ Bách Phú vậy.
Bất luận người khác nói gì, làm gì, Diêu Diệp đều là một bộ dạng như chẳng có việc gì cả, yên lặng thừa nhận hết thảy.
Diêu Diệp bình tĩnh đến vậy làm cho Bách Phú không khỏi có có chút kính nể. Kỳ thật, rơi vào kết cục của ngày hôm nay, cô ta không phải vì chính mình, mà là vì một người đàn ông, mà còn là một cái người đàn ông hoàn toàn không yêu thương cô ta.
Có lẽ, bởi vì Diêu Diệp đã thực sự yêu ông ta rồi.
*
Bách Phú buồn bã ỉu xìu bước về văn phòng, nhưng không muốn để ý tới Lăng Hạo nhẫn tâm kia chút nào.
Lăng Hạo tựa hồ nhìn ra được sự bất mãn của Bách Phú đối với anh ta, lại thỉnh thoảng chủ động tìm cô để nói chuyện, thậm chí còn kể chuyện cười cho cô được vui vẻ. Nhưng căn bản là vô dụng, Bách Phú vẫn hờ hững với anh ta.
Lăng Hạo lại không hề tức giận, ngược lại cứ ở bên cạnh cười đùa.
Có lẽ là vận mệnh an bài, cảnh này lại bị Kỷ Nhan đi vào tìm Lăng Hạo nhìn thấy được. Cô trước giờ chưa từng nhìn thấy Lăng Hạo cười thoải mái đến thế , vui vẻ như thế. Nhất là vẻ mặt sủng nịch cùng thương yêu kia … …anh ta vẫn là Lăng Hạo sao?
Tim, giống như bị kim đâm đau đớn vậy.
Kỷ Nhan lập tức trực tiếp đi thẳng vào.
Bách Phú nhiệt tình chào hỏi với cô, lại bị cô nghiêm mặt lại, ngay cả nhìn cũng không nhìn Bách Phú lấy một cái, làm cho Bách Phú có chút khổ sở cúi cúi đầu.
Kỷ Nhan lạnh lùng như thế làm cho Lăng Hạo cảm thấy rất không thoải mái, anh ta cũng phải nhíu nhíu mày.
Kỷ Nhan không đóng cửa, cũng không vòng vo, trực tiếp nói với Lăng Hạo: “Bảo cô ấy đi! Không thích anh với cô ta ở cùng nhau!”
Gương mặt của Lăng Hạo trong khoảnh khắc lạnh lẽo hẳn xuống.
Do cửa không hề đóng, Bách Phú ở ngoài cửa cũng nghe được, kỳ quái nghĩ: Kỷ Nhan nói “cô ta ” là ai thế ? Chẳng lẽ Lăng Hạo chưa kết hôn lại có người phụ nữ khác sao ? Thật đúng là đồ củ cái lăng nhăng !
Nhưng lắng nghe một lúc, Bách Phú chợt nghe ra có chỗ không đúng.
“Không được!” Lăng Hạo không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
“Vì sao chứ ? Chỉ là một trợ lý nho nhỏ mà thôi, anh tìm ai làm mà chẳng được!”
Trợ lý? ! Bách Phú trong tim lập tức rối loạn. Hóa ra người mà Kỷ Nhan nói đến … … chính là mình sao.
Lăng Hạo nhìn thoáng qua Bách Phú đang sửng sốt, muốn đi đóng cửa lại, song lại bị Kỷ Nhan ngăn cản.
“Anh chỉ muốn cô ấy làm trợ lý của mình !” Lăng Hạo tức giận cũng ngừng dâng lên.
Nghe xong lời này của Lăng Hạo, Kỷ Nhan oán hận nhìn Bách Phú một cái, cái nhìn trực diện này khiến cho Bách Phú run lên.
“Anh không thấy là mình hơi quá đáng rồi sao?”
“Anh quá đáng gì chứ, anh chỉ là muốn để cô ấy làm trợ lý của mình, đây mà cũng gọi là quá đáng sao ?”
… …
Bách Phú cứ đứng ngây ngốc nghe hai người họ vì mình mà tranh cãi đến kịch liệt, trong lòng tự trách mình vô cùng .
Kỷ Nhan cô ấy hiểu lầm rồi.
Nhưng có thật là hiểu lầm không? Rõ ràng chính mình cũng thích Lăng Hạo. Nhưng Lăng Hạo làm sao có thể để ý đến mình chứ, bản thân mình vừa không xinh đẹp, cũng không thông minh tí nào … …
Tí tách, một giọt nước mắt thật to rơi xuống trên bàn làm việc.
Bách Phú khóc, cô cũng không biết vì sao mình lại khóc, nhưng vẫn không thể nhịn được mà mãnh liệt rớt nước mắt xuống.
Nhìn thấy Bách Phú đang dựa vào trên bàn lặng lẽ khóc, Lăng Hạo đột nhiên ngừng cãi nhau lại, áy náy nhìn Bách Phú.
Song sự đau lòng này của Lăng Hạo đối với Bách Phú càng làm cho Kỷ Nhan thêm phẫn nộ. Cô ấy gần như rít gào lên : “Anh nhất định phải vì cô ta mà đối với em như vậy sao? Em là vị hôn thê của anh đấy ! … … “
Việc cãi nhau ầm ỹ chưa từng xảy ra này, làm cho cả khách sạn cao thấp nhất thời sôi trào hẳn lên, tất cả mọi người đều dùng hết khả năng mà vung tay múa chân ở bên cạnh văn phòng phụ, bàn luận về hồ ly tinh không đủ tư cách là Bách Phú.
Đúng lúc này thì Trương Dương đến. Anh ta không nói gì hết, đẩy đám đông đang vây xung quanh, kéo Bách Phú dậy, sau đó lớn tiếng tuyên bố với người khác : “Không cần nhìn nữa, Bách Phú là bạn gái của tôi.”
Nói xong, Trương Dương lạnh lùng kéo Bách Phú đi khỏi.
*
Suốt trên đường, Trương Dương không hỏi gì cả, chỉ nắm thật chặt lấy tay của Bách Phú không mục đích đi trên đường, mãi cho đến khi bầu trời tối đen lại.
Có thể là do có bàn tay ấm áp của Trương Dương kéo đi, trong lòng Bách Phú cũng dần dần ấm áp hẳn.
Bầu trời ở thành phố G thị chính là hay thay đổi, đi được một lúc , tự nhiên lại có cơn mưa to trút xuống.
Trương Dương vội vàng dùng bàn tay to của mình che trên đầu Bách Phú, chạy tới một trạm điện thoại để trú mưa.
“Mưa thế này bao giờ mới hết chứ, em ghét nhất trời mưa.” Bách Phú không vui than thở, tạm thời đem phiền não vứt qua một bên.
“Thật đúng là, em đói bụng rồi.”
“Vậy sao?” Trương Dương liếc nhìn Bách Phú một cái, “Chờ anh một lát.” Nói xong, chạy vọt vào trong màn mưa.
“Này, anh đi đâu thế ?”
Bách Phú gọi với theo, mắt thấy Trương Dương chạy xuyên qua dòng xe cộ, rồi biến mất không thấy đâu nữa. Không biết anh ta đi đâu, chỉ đành nghe lời ở chỗ này chờ đợi.
Một lát sau, Trương Dương đã quay trở lại, trong ngực ôm theo thứ gì đó. Lúc anh đi qua đường còn suýt nữa bị xe đụng phải, làm Bách Phú sợ đến mức tí nữa thì hét to lên. Cuối cùng, Trương Dương tuy rằng không bị xe đụng vào, nhưng cũng bị xe hắt cho ướt hết cả người.
“Anh sao lại chạy ra ngoài? Mưa lớn thế kia.” Bách Phú trách móc, muốn giúp anh lau khô người, nhưng giờ đến một tờ giấy cũng không có.
Trương Dương lại vẫn vui tươi hớn hở, anh ta thần thần bí bí nói: “Em không phải đói bụng sao? Cho em này… …” Trương Dương lấy từ trong ngực ra thứ gì đó vẫn được anh che trở, hóa ra là ngô với đùi gà!
“Oa!” Bách Phú lập tức kêu lên, có chút giật mình hỏi, “Anh … …là đi mua đồ ăn cho em sao?”
“Không phải đâu, cũng có của anh nữa đấy!” Nói xong, Trương Dương không hề khách khí phân chia thức ăn ngay.
“Ăn ngon quá.” Bách Phú vừa ăn ngon lành vừa nói.
“Ừm, không tồi!”
… …
Cứ như vậy, hai người họ vui vẻ ăn uống, chậm rãi chờ đợi cho đến khi mưa tạnh .
Nhìn thấy Trương Dương cả người ướt sũng nước, Bách Phú trong lòng cảm thấy thật bình lặng : anh ấy tốt thật, mỗi khi mình cần anh ấy, anh ấy vĩnh viễn cũng không làm cho mình thất vọng.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
121 chương
2302 chương