Mười Ba Lời Nguyền

Chương 80 : Trước Lúc Hành Động

Sau khi tiễn bước bốn người, Tần lão gia tử trong lòng thoải mái chưa từng có. “Hết thảy đều nên kết thúc rồi nhỉ ? Tiểu Phong?” Một tia cười ngọt ngào dâng lên bên khóe miệng Tần lão gia tử, một thân ảnh quật cường mà lại mảnh mai cứ lay động mãi trước mắt ông. “Ta phải đi rồi sao? Vậy ta sẽ chờ ngươi ở bên kia … …” +++ +++ +++ +++ +++ Bốn người nặng nề về tới quán trọ, nhưng tâm tình mỗi người lại không hề giống nhau. “Ngày mai, ngày mai nhất định phải lấy được cuộn da người đó.” Thợ săn kéo hai bên ống tay áo, âm thầm hạ quyết tâm. Dịch Đạo lại đang chuẩn bị pháp khí ngày mai sẽ dùng , đột nhiên nhớ tới Kỷ Nhan, anh ta không khỏi lại lo lắng đứng lên: “Cô ấy, liệu có gặp nguy hiểm hay không ?” Suy nghĩ mãi, Dịch Đạo vẫn là cầm lấy mấy tấm bùa chú và một chuỗi xuyến ngọc phật châu chưa từng rời khỏi người, trên chuỗi phật châu này mỗi một hạt ngọc châu đều khắc lên một bản “kim cương kinh “. Một hạt ngọc châu lớn nhất không quá một cm đường kính, có thể ở trên đó điêu khắc một bản ” kim cương kinh “, tay nghề cũng có thể nói nhất tuyệt. Mà điều quan trọng nhất là, vòng xuyến phật châu này đã được tương truyền mấy đời ở trong bản môn, linh cực kỳ lực phi thường. Dịch Đạo đứng ở trước cửa phòng Kỷ Nhan hồi lâu, vẫn là do dự mà không dám gõ cửa: “Liệu có bị hiểu lầm là mình bụng dạ khó lường không ?” “… Không tặng nữa, không tặng nữa !” “… Không được, chỉ có cô ấy là không có năng lực để tự bảo vệ mình, ngày mai phải đến thôn Nhạn Đề rồi, Tần lão gia tử cũng đã nói, ai nấy đều có vào mà không có ra…” “Vào…” “Không vào…” Cứ như vậy, ước chừng phải đến hai mươi phút, Dịch Đạo vẫn không có quyết định được rốt cuộc muốn đem chuỗi phật châu giao cho Kỷ Nhan hay không. Đang lúc do dự không biết nên thế nào cho phải, đột nhiên một câu nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Dịch Đạo. “Anh… …tìm tôi sao?” Kỷ Nhan hỏi từ phía sau anh ta. Hóa ra, Kỷ Nhan căn bản là không hề ở trong phòng, cô ta cùng với Bách Phú đi nói với ông chủ của quán trọ, sáng mai chuẩn bị nhiều một chút đồ ăn để tiện mang theo bên người. Vừa về đến thì thấy Dịch Đạo đang than thở đứng ở cửa phòng mình, cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Trong đầu đầy dấu chấm hỏi như Kỷ Nhan, còn có Bách Phú : Cái anh Dịch Đạo này đang làm cái gì thế ? Sao mà gần đây cứ quái lạ thế nào ý. “Ừm … …cái này … …cái kia… … “ Dịch Đạo bình thường miệng không bao giờ dừng bô lô ba la giờ cư nhiên lại nói không ra lời, chỉ cầm chuỗi vòng xuyến bạch ngọc phật châu đưa cho Kỷ Nhan. Kỷ Nhan cùng Bách Phú tò mò vừa thấy vậy, không khỏi ngẩn ra. Dịch Đạo rốt cục cũng khôi phục lại được vẻ bình thường, nói với Kỷ Nhan: “Ngày mai đến thôn Nhạn Đề hung hiểm vạn phần, nếu không cho cô đi, cô nhất định sẽ không đồng ý … … Mang theo cái này, đây là vật hộ thân có pháp lực cao nhất trong môn của chúng tôi.” “Oa! Anh thật bất công đấy!” Bách Phú trêu chọc nhìn Dịch Đạo nói, trong lòng cũng đích xác có chút ghen tị, làm sao mà cái anh không lương tâm này một chút cũng không lo lắng cho mình cũng sẽ có nguy hiểm chứ? “Này, đừng nói linh tinh!” Dịch Đạo lập tức tức giận kêu lên, “Tôi làm gì có mục đích gì! Trong bốn người chúng ta thì chỉ có Kỷ tiểu thư yếu nhất, cũng dễ gặp nguy hiểm nhất thôi!” “Vậy còn tôi ?” Bách Phú cười hỏi, cảm thấy được Dịch Đạo trước mắt này chưa từng có vẻ đáng yêu thế này bao giờ. Gương mặt tròn tròn đỏ ửng lên như trái táo, ngay cả ánh mắt tròn tròn kia cũng có chút đỏ lên ! “Xin cô, tôi sớm đã nói cho cô rồi, cô quỷ thần không dám lại gần … … Nếu quả thực không còn cách gì thì chỉ cần lấy máu của cô vẩy lên người con quỷ, thế là xong mà ?” Dịch Đạo liếc nhìn Bách Phú, rồi lắc đầu, lại thở dài, làm cho Bách Phú rất là khó chịu. “Gì chứ !” Bách Phú lo lắng kêu lên: “Tôi chẳng muốn lại dùng máu của tôi nữa đâu ! Lần nào dùng xong cũng … …” Nghĩ tới việc bản thân lại có có thể phải trải qua những cuộc đời thê thảm vô cùng, Bách Phú liền sợ hãi đứng lên. Lần nào Bách Phú cũng chỉ đem sự tình trải qua nói với mọi người, chứ cô chưa bao giờ nói đến, khi phải trải qua chuyện đó, bản thân cô cũng phải trải qua. Nói cách khác, quỷ hồn kia có bao nhiêu thống khổ, bản thân cô còn có nhiều thống khổ hơn … … Ai, sao có thể dùng một chữ ‘thảm’ mà tưởng tượng cho hết chứ ! “Không được, anh cũng phải cho tôi một đồ vật gì đó để phòng thân!” Bách Phú tức giận kêu lên. Thấy Bách Phú thực sự không vui nữa, Dịch Đạo bất đắc dĩ lấy từ trong lòng ra một thanh kiếm gỗ đào màu đỏ, đưa đến tay Bách Phú : “Cái này cho cô đấy, phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng đem máu mình dính lên trên đó đấy, bằng không là hỏng ngay !” Bách Phú bực mình cầm lấy thanh kiếm gỗ đào, “Hừ” một tiếng, quay về lại phòng mình. “Cái đồ mập chết dẫm này, rõ ràng chính là bất công, còn không chịu thừa nhận!” Lấy gương đồng ra, Bách Phú nhìn thấy được gương mặt đang trề môi ra của mình. “Bộ dạng xinh đẹp, thì sẽ không giống nhau hay sao?” Bách Phú không cam lòng hỏi gương đồng, nằm ở trên giường, hồi tưởng lại câu chuyện xưa mà Tần lão gia tử đã kể. … … Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người chuẩn bị xong hành lý của mình , ở dưới lầu chờ ăn bữa sáng, chỉ có Bách Phú muộn gần hai mươi phút mới xuống lầu. “Hi !” Bách Phú mỉm cười chào hỏi với ba đồng đội chờ đợi đã lâu dưới nhà. Ba người vừa nhìn thấy, lập tức trợn tròn ánh mắt. Bách Phú thấy vậy, có chút ngượng ngùng lí nhí nói : “Thực xin lỗi, tôi ngủ quên mất … …” “Không có việc gì, nhanh lên đến ngồi đi!” Kỷ Nhan nhiệt tình kéo chiếc ghế bên cạnh ra, trong lòng đã có một chút thắc mắc. Cô ta rất rõ ràng nguyên nhân hai người kia vì sao cứ nhìn chằm chằm Bách Phú như vậy,không phải bởi vì cô ấy dậy muộn, mà là vì, Bách Phú so với đêm qua, lại đẹp hơn một chút nữa rồi ! Là ảo giác sao? Kỷ Nhan nhìn nhìn Dịch Đạo và Thợ Săn, sự nghi hoặc trong mắt bọn họ cũng đủ chứng minh cảm giác của cô là không sai. Chỉ là, sao có thể như vậy được? Ngày ngày đều gặp Bách Phú, ngày ngày đều cảm thấy được cô ấy đang thay đổi, mỗi ngày lại càng xinh hơn, như thể mỗi ngày cô ấy đều có gì không giống trước nữa vậy. Là bởi vì Bách Phú đang gầy đi sao? Đương nhiên, cô ấy quả thật gầy đi, chỉ mấy ngày gần đây cũng đã gầy đi không ít. Xem ra, cô ấy cũng thật sự lo lắng cho Anh Đào và Lăng Hạo. Nhưng chỉ có gầy đi thôi sao? Đôi cánh môi nở nang phấn nộn, chiếc mũi nhỏ xinh cao ngất, làn da trắng nhuận như sứ, còn có đôi mắt lấp lánh như ánh sao … … Đây là Bách Phú ư? Nhìn cô lại cứ như có một loại cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Cái loại cảm giác này… …thực cổ quái, giống như đã từng quen biết vậy. Bách Phú thật sự rất xinh đẹp, trước đây sao lại không phát hiện ra chứ ? Đến chính mình cũng nghĩ như vậy, nếu để Lăng Hạo nhìn thấy cô ấy lúc này, liệu có động tâm hay không ? Một cảm giác nguy hiểm lại bỗng nhiên nảy lên trong lòng. Bản thân Bách Phú lại không biết được suy nghĩ của Kỷ Nhan, chỉ lo ăn bữa sáng tương đối phong phú trước mặt. “Ăn được thức ăn ngon thật đúng là một chuyện rất vui vẻ !” Trăm phúc vui vẻ nghĩ, hôm nay tâm tình cực kỳ tốt, là bởi vì rốt cục cũng có thể cứu được Lăng Hạo và Anh Đào hay sao? Kỳ thật bản thân cô tuy rằng lo lắng, song lại chưa từng cho rằng bọn họ thật sự sẽ gặp nguy hiểm, trực giác nói cho cô rằng, bọn họ chỉ là đang chờ đợi, chờ đợi mấy người Bách Phú đến giúp mà thôi. Nhìn Bách Phú ăn uống ngon lành , Thợ săn lại rất thích, anh ta thích những cô gái thoải mái không giả tạo như thế này. Dịch Đạo lại chỉ nhìn Kỷ Nhan đang chăm chú vào Bách Phú, bộ dạng như đang có suy nghĩ vậy