Mười Ba Lời Nguyền

Chương 79 : Thảm Án Ở Nhạn Đề Thôn

Dịch Đạo thấy suy nghĩ của mình dễ dàng bị nhìn thấu ngượng ngùng cười khan mấy tiếng, còn bị Bách Phú và Kỷ Nhan thưởng cho mấy cái trợn mắt. Thợ săn lại một bộ dáng không liên quan mình, giống như hắn không có kiên nhẫn nữa vậy. “Da mặt dày thật !” Dịch Đạo bực mình mắng ở trong lòng. Tần lão gia tử lại nâng cốc trà lên, uống xong một miệng trà, tiếp tục nói về chuyện của thôn Nhạn Đề cổ quái kia : “Mặc dù người dân thôn Nhạn Đề đã cố hết sức để giảm bớt lui lại với người ngoài, nhưng, chuyện thôn Nhạn Đề có bảo tàng khổng lồ vẫn là không mời mà lộ ra. Có rất nhiều những kẻ bụng dạ khó lường không ngừng tiếp cận sơn thôn này, lần nào cũng đều là có đi mà không có về. Kỳ thật, nhân khẩu dân thôn Nhạn Đề cũng không nhiều, chỉ khoảng một trăm lẻ mấy người mà thôi. Không ai biết được thôn trang nhỏ với lượng dân cư không nhiều này dùng phương pháp gì để chống đỡ kẻ thù bên ngoài, nhưng mấy trăm năm qua cũng chưa từng có người nào có thể xâm phạm thôn Nhạn Đề. Cho nên, có người nói tộc nhân không đáng nhìn tới của thôn trang nhỏ thần bí này, đều có một loại pháp lực kỳ lạ , người thường căn bản không thể ngăn cản được. Lòng người khó dò a, cho dù kẻ thù bên ngoài không thể xâm lấn, Nhạn Đề thôn trong truyền kỳ này lại không địch lại được dã tâm bừng bừng bại hoại trong tộc. Khoảng tới cuối đời Thanh, trong thôn có một người tên là Sở Phương, tự cho là tài hoa xuất chúng, khác với mọi người, không cam lòng ở trong thôn Nhạn Đề nho nhỏ đó. Vì thế, Sở Phương liền thừa dịp cả gia đình tộc trưởng không hề phòng bị dùng tà thuật để giết chết cả nhà tộc trưởng. Nghe nói lúc ấy trong phòng tiếng kêu thảm thiết đến tận trời, máu tuôn như suối! Đến cả ánh trăng trên bầu trời cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, biến thành mặt trăng đỏ quỷ dị ! Cả nhà hai mươi tám mạng người, đến cả vài đứa trẻ năm ba tuổi toàn bộ đều bị hại! Kỳ thật, với năng lực của Sở Phương , muốn chạy trốn không thành vấn đề. Nhưng hắn nhất định phải hại chết cả nhà tộc trưởng , không phải vì gì khác, mà là vì bảo tàng trong truyền thuyết . Nơi chôn dấu bảo tàng trong truyền thuyết được vẽ trên một tấm da người, trên cuộn da người đó còn viết về một lời nguyền, mà đã hủy diệt cả một quốc gia xưa.” Nghe đến đó, Dịch Đạo trong lòng cả kinh, vội vàng nhìn hướng về Thợ Săn. Thợ săn kia mắt sớm đã phóng kim quang, khẩn trương chờ mong Tần lão gia tử nói tiếp. Lúc này Tần lão gia tử nói đến miệng lưỡi đều khô cả, lại muốn uống một ngụm trà, nhưng chén trà lại đã trống rỗng. Dịch Đạo thức thời vội vàng tiến lên nhấc bình nước ấm, như sợ vị này lão gia tử già yếu này tay chân chậm chạp, làm chậm trễ câu chuyện. Tần lão gia vừa lòng cười cười với Dịch Đạo, cũng không để mọi người đợi lâu, nhấp một miệng trà liền tiếp tục nói tiếp: “Sở Phương đoạt đi cuốn da người, nhưng cuốn da người kia cũng là thứ đồ vật cực kỳ tà ác. Hơn nữa, lão tộc trưởng trước khi chết, đã hạ lời nguyền độc: đời sau của Sở Phương sẽ phải chịu hết khi dễ, cô độc sống quãng đời còn lại, không có kết cục tốt đẹp! Do sợ hãi khiến cho Sở Phương công phẫn một là không làm, hai là làm cho trót, đã giết tất cả tộc nhân còn lại. Có lẽ đã phạm sát nghiệt quá nhiều, cũng có lẽ là do lão tộc trưởng nguyền rủa mà có tác dụng, cũng có lẽ là do cuộn da tay người kia thực sự là điềm xấu… Sở Phương có kết cục cũng cực kỳ thê thảm. Vốn, Sở Phương cũng cưới một nữ tử hắn thương yêu, còn sinh được một đôi trai gái. Hắn thường xuyên bỏ lại con cái cùng thê tử ở nhà, tự mình đi tìm bảo tàng trong truyền thuyết kia. Song trong một trận chiến loạn, nữ nhân sau khi bị kẻ địch từ nơi xa đến chà đạp , thê thảm chết đi; đứa con trai bị một thanh gỗ chọc thủng bụng, bị treo lên cao cao trên bức tường, chết không nhắm mắt; còn sót lại đứa con gái cũng không biết kết cuộc ra sao.” “Thực xin lỗi, tôi có thể hay không ngắt lời một chút không?” Bách Phú đột nhiên mở miệng hỏi , “Ông không phải nói Sở Phương cầm đi cuốn da người sao? Vậy hắn vì sao không đi tìm bảo tàng, sau đó trở nên giàu có, như vậy người nhà của hắn không phải sẽ không bị người ta khi dễ sao?” “Ha ha…” Tần lão gia tử lại cười sang sảng , “Tiểu nha đầu này nghe cẩn thận thật đấy! Ngươi nói đúng, Sở Phương đúng là đã lấy đi cuộn da người, song lại không hề tìm bảo tàng hắn mong nhớ ngày đêm. Về điểm này chưa có ai nói cho ta cả, mà ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, lời giải thích duy nhất, là hắn cũng không hề tìm được cách để giải được nơi cất giấu bảo tàng trên cuộn da người kia!” Từ ái nhìn nhìn Bách Phú, Tần lão gia tử tiếp tục câu chuyện của ông: “Từ sau khi vợ con chết đi, Sở Phương vô cùng chán nản, không còn muốn đi tìm bảo tàng gì nữa, chỉ toàn tâm toàn ý muốn tìm được con gái mình, để chuộc lại lỗi lầm của bản thân. Do gia cảnh nghèo khó lại là kẻ tha hương, Sở Phương đúng là đã thấy hết sự ghẻ lạnh, nghe đủ lời lẽ chửi bới! Chỉ còn một thân cô độc, không có lúc nào vui vẻ. Hết thảy hết thảy đều đúng với lời nguyền của lão tộc trưởng! Đây chính là số mệnh! Trải qua nhiều năm thăm hỏi, Sở Phương rốt cục cũng tìm được con gái của mình, khi đó, con gái hắn đã muốn mười tuổi. Kẻ khống chế con gái Sở Phương cũng biết về chuyện cuộn da người, vì thế liền yêu cầu Sở Phương đem cuộn da người ra để đổi lấy con gái. Sở Phương đang sốt ruột cứu con gái lâm vào thế lưỡng nan, hắn vừa muốn cứu con gái, lại lo lắng sẽ mắc mưu. Cho nên, hắn quyết tâm, đem cuốn da người chia làm hai nửa, tránh hậu họa. Đồng thời, hắn còn viết một bức thư dài, đem tội nghiệt của chính mình cùng với mọi hối hận đều ghi lại ở trên đó. Ngoài ra, còn viết lên trên đó một vài pháp lực của tộc mình. Đối phương quả nhiên không giữ lời hứa, muốn lấy con gái Sở Phương làm con tin, bắt Sở Phương hỗ trợ tìm bảo tàng. Sở phương dùng thời gian nhiều năm như vậy đều chẳng thể giải được, đương nhiên cũng không thể trợ giúp đối phương giải phá. Hơn nữa cũng không cam tâm, để bảo tàng mà mình đã phải trả giá hết thảy này lại rơi vào tay lũ người đê tiện thế này. Sở Phương phẫn nộ dùng toàn bộ pháp lực của mình đánh lui kẻ địch, để con gái mình chạy trốn trước. Bản thân chiến đấu cân bì kiệt lực, không thể đào thoát. Cuối cùng, bị đám người kia dùng khổ hình tra tấn suốt ba ngày mới chết! Kết cục của Sở Phương — đã trúng vào lời nguyền của tộc trưởng. Ai, thật đúng là ác giả ác báo!” Nói hết nửa ngày, Tần lão gia tử mệt mỏi ngừng một chút, “Đáng tiếc thôn Nhạn Đề vốn dĩ yên lặng xinh đẹp kia! Sau khi bị Sở Phương dùng máu rửa, đã oán khí lên tận trời, không ai dám tới đó. Ngay cả người không cẩn thận đi ngang qua, đều nói có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương cùng với đoàn đoàn quỷ ảnh! Vì vậy phàm là ai đi vào thôn Nhạn Đề rồi, đều có vào mà không có ra !” “Vậy con gái Sở Phương đâu?” Bách Phú tò mò hỏi han. Tần lão gia tử thần bí cười cười, trả lời: “Các ngươi sẽ gặp bà ta thôi.” “Bởi vì bà ta hiện tại đang ở thôn Nhạn Đề đúng không?” Thợ săn khóe miệng mang theo vẻ tươi cười, nhìn chằm chằm vào mắt Tần lão gia tử, “Những câu chuyện xưa này… …cũng là bà ta nói với ông đúng không ?” Mọi người nghe thế, như hiểu ra được, tức khắc đem ánh mắt dò hỏi hướng về phía Tần lão gia tử. Tần lão gia tử không trả lời, lại đem ánh mắt hướng về ánh trăng phía ngoài cửa sổ : “Lại sắp trăng tròn rồi? Các ngươi xem, trăng trên bầu trời có phải là có màu đo đỏ hay không?”