Mười Ba Lời Nguyền

Chương 7 : Giấc Mơ Kỳ Lạ

Bách Phú bị hôn mê suốt hai hôm trong bệnh viện cuối cùng cũng đã tỉnh lại, nhưng vừa tỉnh lại đã phát hiện ra dường như ngủ tiếp thì tốt hơn. Cũng do bên cảnh sát người trước người sau kéo đến mấy lần để lấy khẩu cung, nhưng đáng tiếc là những việc ly kỳ mà Bách Phú phải trải qua, thì lại không có ai tin cả. Từ cách thức phía cảnh sát năm sáu lần liên tiếp đến lấy khẩu cung, cũng thấy được họ hi vọng sẽ phát hiện được lỗ hổng nào đó, nhưng cho dù có dùng bao nhiêu cách thức điều tra cũng không thể tra ra được động cơ Bách Phú làm giả khẩu cung, vì vậy chỉ đành tạm dừng điều tra, đi tìm đầu mối khác. Đây vẫn chưa phải là điều tệ nhất, đáng sợ nhất là những phóng viên hóng được chút tin tức song lại không hề có cơ sở chính xác mà tìm đến, để đảm bảo cho hình tượng của khách sạn, Bách Phú không thể nào không ngậm chặt miệng đối với bên ngoài. Điều này, cũng làm giảm bớt được sự đáng ngờ phần nào. Thực ra trong tim Bách Phú cũng đang đầy câu hỏi nghi vấn : Tại sao nữ quỷ kia lại vội vàng chạy trốn như vậy? Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Haizz , thôi không nghĩ nữa. Vẫn là nên sớm xuất viện, nằm đây rõ ràng là so với đi làm còn mệt hơn a. Hơn nữa mặc dù tiền thuốc là do công ty lo liệu, nhưng vẫn không nên lãng phí quá thì tốt hơn, đương nhiên những điều này cũng là thứ cô đáng được nhận. Soi gương, thấy thật may mà gương mặt không bị hủy hoại, chỉ có một đường sẹo rất nhỏ trên trán. Song ở trên trán kia, chính ngay giữa hai đầu lông mày, lại có thêm một điểm màu đỏ to cỡ một cái đầu móng tay, nhìn qua lại thấy như thể là đã va đập vào đâu đó mà lưu lại vết máu bầm vậy. Song kỳ lạ ở chỗ, bản thân chỉ bị nữ quỷ đó tóm lấy một chút, chứ đâu có bị va đập đầu vào đâu cơ chứ ? Hơn nữa nghe bác sĩ cùng với hộ lý nói, trong hai ngày mình bị hôn mê ở đây, cái điểm màu đỏ này còn không ngừng chầm chậm chảy những giọt máu ra ngoài, bất kể là băng vào hay là bôi thuốc lên, đều không ngừng chảy máu, cho đến khi cô tỉnh lại, điểm màu đỏ đó mới ngừng xuất huyết. Hiện giờ cái điểm màu đỏ này cũng đã bắt đầu liền lại, sờ vào một chút, cũng thấy rất đau. Lúc này Bách Phú vẫn còn chưa biết được, cái này gọi là mọi chuyện đã có trời định sẵn. Thực ra, tất cả những điều này đều là sự sắp xếp trong số mệnh của Bách Phú, cũng là điều mà cô nhất định phải tiếp nhận. Cũng chính nhờ cái dấu màu đỏ cùng máu tươi truyền kỳ kia, mà cô mới có thể giữ lại được mạng sống của mình. Cho đến rất lâu sau này, Bách Phú mới biết, vết in màu đỏ trên trán cô đó, là do một người đã yêu cô bẳng cả sinh mệnh mình ngàn năm trước, lập nên lá bùa để bảo vệ cô không gặp phải nguy hiểm ở kiếp sau. Gần đây quá nhiều việc xảy ra, nghĩ mãi nghĩ mãi, Bách Phú lại bắt đầu mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi. +++ +++ +++ +++ +++ Đỏ , đỏ quá, màu đỏ đẹp đến vậy, mê người như vậy … … “Lưu Yên … … Ta đã đợi nàng lâu quá rồi. Lưu Yên … … ” Không biết tại sao, trong mơ Bách Phú nghe thấy cái tên này, cơ thể đột nhiên lại tự co quắp lại. Tim, cũng thấy rất đau, đau đến không còn là chính mình nữa. “Lưu Yên … … Chúng ta sắp được gặp nhau rồi, hãy đợi ta .” Giọng nói kia dịu dàng tựa như đang nói bên tai vậy, nghe thấy làm người ta như vỡ nát cả trái tim. “Ngươi là ai ?” Đứng trong một mảng mày đỏ tươi đó, Bách Phú không biết được nên hỏi về nơi nào. “Lưu Yên … … Lưu Yên… … ” Giọng nói đó vẫn không ngừng quanh quẩn bên tai cô. “Ngươi rốt cuộc là ai !” Bách Phú dùng hết sức mà hỏi thật to lên. Kết quả, bừng tỉnh mở mắt ra lại nhìn thấy một gương mặt điển trai mang theo cả khí thế anh tuấn, trên gương mặt còn mang theo nụ cười vô cùng ôn nhu rồi dùng giọng nói như thể quan tâm từ sâu trong tim hỏi cô : “Cô gặp phải ác mộng sao ?” Hóa ra là anh ta, cái người gọi là Lăng Hạo. Gương mặt Bách Phú lại bất giác mà hồng lên : “Sao anh lại đến đây ?” “Mấy hôm nay tôi ngày nào cũng đến đây a, chỉ là vì cô còn hôn mê nên không biết đấy thôi.” Nụ cười của anh ta mê người đến vậy, nhìn thế làm Bách Phú suýt chút nữa thì rớt cả nước dãi ra. Đúng rồi, các cô y tá cùng hộ lý vẫn nói, bạn trai đẹp trai của Bách Phú thường xuyên đến thăm cô, còn mang theo cả hoa bách hợp xinh đẹp nữa, Bách Phú lại cứ nghĩ là các cô ấy nói đùa, mặc dù trong tim thì luôn không ngừng cầu nguyện chuyện đó là thật. Hóa ra, người đến là anh ta a. Bách Phú trong tim đột nhiên dâng đầy mật ngọt, lại nhìn bó hoa bách hợp xinh đẹp ở đầu giường kia, đôi mắt cười cong cong lại như vầng trăng khuyết, không đừng được mà cười ngây ngốc ra. Woa kha kha … Đây là lần đầu tiên sau biết bao năm nhận được một bó hoa từ người khác giới a. Thật đúng là một bó hoa đẹp quá ! Hoa nhỏ ơi , hoa nhỏ, ngươi an tâm nhé, ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt … .. Nhìn thấy Bách Phú cười ngoác hết cả miệng ra, Lăng Hạo không đừng được cũng cười lên. Thực đúng là một cô gái thú vị, chỉ một bó hoa cũng có thể vui đến thế này. Có thể nhìn thấy cô ấy vui vẻ như vậy, bản thân lại cũng tự nhiên thấy thật vui vẻ biết bao. Đang lúc hai người họ cùng cười ngây ngốc, Kỷ Nhan mang theo đồng sự từ văn phòng bước vào. Đến đây còn có Tô tổng cùng người không thể không làm người khác ghét bỏ là cô Diêu Diệp. Lần thăm bệnh này đúng là làm Bách Phú vì được sủng mà kinh ngạc cả lên, lúc đó không biết phải làm sao mà ngây ra tại chỗ. Tô tổng thân là lãnh đạo có chức vụ cao nhất đi tới trước tiên, bước đến bên giường Bách Phú, thân thiết mà hỏi thăm bệnh tình của cô. Lần đầu tiên nói chuyện gần gũi như vậy với người lãnh đạo mà cô vô cùng tôn thờ, Bách Phú trong tim cũng ít nhiều căng thẳng. May mà các đồng sự bên cạnh mồm năm miệng mười cùng tán ngẫu, cô mới có thể hơi hơi thoải mái một chút. Đặng Hân thân thiết còn mang tới cả di động mà Bách Phú để quên ở khách sạn nữa. Bách Phú trong tim thầm cảm ơn vô cùng, thật đúng là trời sinh đã là dâu hiền vợ đảm a! Tuy nhiên không một ai dám hỏi Bách Phú là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Dù sao cũng có mấy vị lãnh đạo ở đây, không ai dám làm loạn lên cả. “Trán cô bị đập vào đâu sao ?” Lăng Hạo đột nhiên hỏi. “Không có a.” Bách Phú tự mình cũng rất chán nản nói, “KHông hề bị va đập vào đâu cả, chỉ có phần bên cạnh trán là bị thương thôi, song trên đầu giờ lại có thêm một vệt đỏ này nữa. Thực sự là kỳ quái quá … … ” Còn chưa nói hết, Tô tổng lại như rất vô ý mà cắt ngang lời Bách Phú, rồi lại tùy ý mà hỏi mấy câu, Kỷ Nhan cùng Diêu Diệp cũng tìm ra lý do để tách mấy người không liên quan ra, chỉ còn lại Tô tổng cùng Lăng Hạo. Bách Phú có ngốc đến đâu cũng hiểu được là có ý gì. Cô do dự mà nhìn Lăng Hạo một cái : “Anh không phải đi sao ?” Lăng Hạo còn chưa kịp nói, Tô tổng đã cười cười mà cướp lời : “Lăng thiếu cùng tôi phụ trách điều tra việc này.” Lăng thiếu ! Bách Phú ngây ngốc cả người. Nhìn nhìn Lăng Hạo rồi nghĩ, anh ta là Lăng thiếu a , là người thừa kế duy nhất của Lăng Thế sao !!!Lăng thiếu ! Bách Phú ngây ngốc cả người. Nhìn nhìn Lăng Hạo rồi nghĩ, anh ta là Lăng thiếu a , là người thừa kế duy nhất của Lăng Thế sao !!! ~ Lại nhìn sang biểu tình đang vô cùng điềm tĩnh của Lăng Hạo, Bách Phú trong tim không nhịn được mà thất vọng vô cùng : Khoảng cách giữa chúng ta lại càng tăng thêm rồi a ! Thảm nào mà anh ta lại đến thăm mình, hóa ra … … Điều chỉnh lại tâm tình một chút, Bách Phú lại một lần nữa đem những điều đã kể với phía cảnh sát về chuyện mình đã trải qua nói lại lần nữa… … Sau khi nói xong, mọi người không ai nói gì cả, đến gương mặt luôn nở nụ cười của Tô tổng cùng Lăng Hạo cũng trầm trọng hẳn xuống. Sau một lúc trầm mặc, Lăng Hạo mới nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai của Bách Phú: “Cô cứ nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi, đến thứ ba rồi hẵng đi làm. Chúng tôi đi trước đây, có gì cần thì cứ gọi tôi nhé.” Bách Phú rất nghe lời mà đồng ý, sau đó ngoan ngoãn dùng ánh mắt tiễn họ đi ra ngoài. +++ +++ +++ +++ +++ “Xem ra sự việc không hề đơn giản a.” Tô tổng nhẹ nhàng nói với Lăng Hạo. “Đúng vậy. Xem ra, nhất định phải mời đại sư đến một chuyến rồi.” Lăng Hạo gương mặt không lộ chút biểu tình nào đáp lại, “Ông mau mau mời Bạch Long đại sư đến một chuyến. Từ giờ đến lúc đó, vẫn là nên khóa cửa tầng 14 lại.” “Nhưng, hiện giờ đang là mùa bận rộn a, đâu có đủ phòng … … ” “Cứ cho là không đủ, cũng còn hơn là để xảy ra chuyện gì, đến lúc đó không có cách nào mà thu dọn được ! ” Lăng Hạo lạnh lùng cắt đứt lời Tô tổng, “Nếu như bị khách hàng biết được trong khách sạn có quỷ, thì dù cho phòng có nhiều hay có đẹp đến mấy, cũng chỉ có thể để trống ở đó mà thôi.” “Tôi biết rồi.” Tô tổng cung kính đáp lại, “Tôi sẽ nhanh chóng an bài.” Lăng Hạo vẫn giữ nguyên gương mặt không chút biểu tình đó gật gật đầu. Đây mới là gương mặt thực sự của Lăng Hạo, anh tự nhận mình trước giờ không phải người hòa nhã hay dịu dàng gì. Dù sao những thứ đó cũng chỉ là một cái mặt nạ mà thôi. +++ +++ +++ +++ +++ Sự thất vọng lại lần nữa đong đầy trái tim Bách Phú. Đột nhiên, một trận âm thanh tiếng chuông di động vang lên. Hóa ra là dì bé. Bách Phú vội vàng nhận điện thoại, song vẫn bị đối phương vô cùng bất mãn mà nói ầm lên : “Cháu đang ở đâu đấy? Gọi lâu như thế rồi, mấy ngày này cháu rốt cuộc là chết ở đâu thế hả! Đến điện thoại cũng không gọi được ! Thật đúng là cánh đã cứng rồi đây mà ! … … ” “Không phải đâu, dì bé. Mấy ngày này cháu bị ốm, đang ở bệnh viện cho nên … …” “Cháu là đang trách dì đấy a ? Trách dì không quan tâm cháu đầy đủ, trách dì chỉ thương yêu em họ cháu đúng không ! Này! Làm người thì phải có lương tâm chứ ! Nếu như không phải là dì, cháu sớm đã phải đến viện phúc lợi rồi … … ” Âm thanh cứ thế mà càng lúc càng cao thêm. Bách Phú ủy khuất đến nỗi trong tim phát sầu hết cả lên : “Cháu xin lỗi, dì bé. Cháu sau này sẽ không thế nữa đâu ạ. ” Bên kia dừng lại một chút, đột nhiên lại chuyển đề tài nói : “Haiz . Dì cũng biết, cháu một mình ở ngoài cũng không dễ gì. Cháu nói xem dì ở xa thế này cũng đâu có giúp được gì nào, vì thế tiền tiêu tháng này của nhà cháu không phải đưa nữa đâu, để đấy mà mua ít quần áo cho mình. Đừng nói dì bé nói cháu đấy, đã là con gái lớn thế rồi, cũng nên biết trang điểm cho đẹp một chút, cứ mặc mãi mấy thứ nhà quê như vậy. Cháu cứ không thức thời như thế, thì lúc nào mới được thăng chức đây … …” Không phải đóng tiền tiêu cho nhà ! Bách Phú chấn động hoàn toàn. Từ sau khi tốt nghiệp đại học, Bách Phú dù cho có thất nghiệp, hay làm thêm, cũng không dám bỏ một tháng không gửi tiền về cho dì bé. Mặc dù căn nhà mà dì bé đang ở kia là của cha mẹ để lại cho cô, nhưng dì bé dường như trước giờ chưa bao giờ cảm thấy là mình ở nhầm chỗ cả, luôn coi mình là nữ chủ nhân của căn nhà, còn Bách Phú, chỉ là khách mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, dưới bàn tay của dì bé đã làm Bách Phú hoàn toàn quên mất mình mới là chủ nhân của căn nhà đó, mà dù cho có phản kháng, cũng tuyệt đối là không thể được. “Đúng rồi, em họ cháu vừa tốt nghiệp. Khách sạn mà cháu đang làm không phải là khách sạn cấp quốc tế sao? Em họ cháu học là bên ngoại ngữ đấy, vào làm việc ở đó là hợp quá còn gì, cháu xem xem có công việc gì thích hợp với nó, thì an bài cho nó một cái, tốt nhất là phải có nơi ở nữa, phúc lợi cũng phải tốt, công việc cũng không được mệt quá, đúng rồi, còn phải có kỳ nghỉ hàng năm nữa nhé … … ” Đầu Bách Phú trong chốc lát phình to lên đến không thể nào to hơn được nữa. Hóa ra … …chính là vì chuyện này. Đến cháu còn chẳng có nghề nghiệp gì, làm sao mà có quyền gì để giúp em họ an bài công việc chứ, rốt cuộc muốn giúp em họ thế nào đây ? Mà lại còn yêu cầu như thế … … Trời ơi, tôi phải làm thế nào đây ! “Được rồi, ngày mai dì sẽ bảo em họ đem sơ yếu lý lịch đến đưa cho cháu, cháu cố an bài cho thật nhanh chút, nó là em họ cháu cơ mà !” “Nhưng … … ” “Nhưng cái gì mà nhưng , dì đã nuôi cháu lớn đến như vậy, giờ bảo cháu làm chút việc mà cháu còn thế này thế nọ nữa ! Dì nuôi lớn cháu có dễ hay không hả ? Ai mà không biết mệnh cháu cao, khắc chết cả cha lẫn mẹ mình ! Chỉ có dù là dám nuôi cháu ! Nếu việc này mà không làm được, thì sau này đừng có về nhà nữa. ! ” Nước mắt ủy khuất cuối cùng cũng xông lên trên mắt. Dì bé thật là, tại sao lại phải nhắc đến cha và mẹ chứ … … Thực sự là do mình khắc chết sao ? Tại sao ai ai cũng nói là vì mình chứ ? Mình thực nhớ cha mẹ quá đi thôi ! Nước mắt càng rơi càng nhiều, đã hoàn toàn đã không thể khống chế được nữa. “Em … … Sao thế này ? Có phải là đã xảy ra chuyện gì không ? ” Bách Phú ngẩng đầu lên, hóa ra là tiểu Hắc. “Sao giờ anh mới đến thăm em thế, còn không mang quà đến nữa ! Thật đúng là hư quá ! ” Chỉ chốc lát, Bách Phú lại càng thấy ủy khuất hơn. Oa một tiếng mà khóc ầm lên. Trương Dương vội vã chạy đến, nhìn Bách Phú đang khóc đến thương tâm vô cùng kia, không biết nên đứng đâu cho thích hợp nữa. “Đến đây một chút a ! ” Trương Dương nghe lời bước đến bên giường, để mặc cho Bách Phú đem đầu dựa vào trong ngực mình, cho đến khi khóc hết cả nước mắt ủy khuất trong lòng. Còn Trương Dương chỉ trầm mặc nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc Bách Phú.