Mười Ba Lời Nguyền
Chương 6 : Thực Sự Có Quỷ - Phần 2
Máu, khắp nơi đều là máu !
Trên tường, trên trần nhà, trên cả tấm ga giường màu tuyết trắng nữa … … Tất cả đều là màu đỏ kỳ lạ mà vô cùng nhức mắt !
Mùi máu tanh giống như một con sóng nặng nề đánh thẳng vào trong thần kinh của Bách Phú, răng cô bắt đầu không tự chủ được mà đánh lập cập vào nhau, hiện giờ không chỉ có dựng lông tơ lên, mà đến cả da gà cũng đã nổi lên hết cả rồi.
Nếu như nói vừa rồi Bách Phú là hoảng sợ, vậy thì hiện giờ cô đến hoảng sợ cũng không còn nữa rồi, cả người giống như là rơi vào trong một khối băng lớn, cứng đơ như gỗ nằm trên giường, con ngươi chuyển động nhìn khắp bốn phía, sợ hãi nhìn một mảng màu đỏ trước mắt kia, đến một chút âm thanh cũng không thể phát ra được.
Một mùi hôi thối bay vào trong khoang mũi vốn đã vô cùng yếu ớt của Bách Phú, là hỗn hợp máu tanh đang bị thối rữa ra, làm Bách Phú không đừng được mà cảm thấy kinh tởm.
Tất cả tất cả, đã từng bước khiêu khích lên đến giới hạn cực điểm của thần kinh Bách Phú, làm thần kinh của cô căng lên như dây đàn, đến thân thể cũng không tự chủ được mà run lập cập.
Cuối cùng thì cũng đã xuất hiện, đúng như trong dự đoán, cái con quỷ này đúng là không được … …đẹp cho lắm.
Thực ra thì thân hình của nó cũng giống như bất kỳ cô gái bình thường nào, thậm chí còn rất mảnh mai yếu ớt. Mặc một bộ váy liền thân kiểu cách thanh khiết mà lại vô cùng xinh đẹp. Nhưng gương mặt … …trên lớp thịt trắng bệch rõ ràng đã mất đi làn da kia chằng chịt những mạch máu mỏng đỏ tươi. Còn trên gương mặt đã bị mất đi làn da kia, giống như được đeo lên lớp mặt nạ, đang được đeo lên một cái mặt nạ da người bắt đầu bị thối rữa !
Đáng kinh nhất là, cái mặt nạ da người này còn không được đeo lên một cách tử tế, có lẽ cũng do không vừa kích thước, trên trán – vùng mắt và còn cả phía dưới cằm đều bị dúm dó lại một chỗ, thậm chí đến cả lớp thịt trắng bệch tàn tạ hai bên thái dương cũng vì thế mà bị lộ cả ra. Một con mắt còn bị che lấp mất đến một nửa, song con mắt còn lại kia lại bị lộ ra quá nhiều, thậm chí còn có thể nhìn thấy tòa bộ lòng trắng. Giống như một người dính lên mặt một lớp mặt nạ dưỡng da không phù hợp vậy. Làm người ta cảm thất vừa sợ hãi, lại vừa có chút buồn cười.
Bách Phú trong tim thầm cân nhắc, nếu giờ mà gọi to lên thì liệu có ai nghe thấy được mà đến cứu cô hay không.
“Ngươi muốn hét thì cứ hét đi, có điều, không ai nghe thấy được đâu.”
Nữ quỷ thật thông minh, chỉ một chút đã có thể nhìn ra được tính toán nhỏ này của Bách Phú. Hơn nữa giọng nói của nữ quỷ này còn rất dễ nghe, đương nhiên là nếu trước đó không nhìn thấy cái gương mặt kia.
Chỉ một câu nói đó đã hoàn toàn làm tim Bách Phú bình tĩnh hẳn lại, đại khái là do mở màn quá lâu rồi, làm Bách Phú trong tim đã bắt đầu chấp nhận sự thật là có quỷ, thậm chí còn đã quen với môi trường kinh khủng mà nó tạo ra ở nơi đây nữa. Vì vậy sau khi còn quỷ kia xuất hiện, cô thậm chí còn không cảm thấy sợ hãi, mà lại cảm thấy thực tế hơn một chút.
Dù sao sợ hãi cũng chẳng để làm gì, ít nhất, có thể lập tức biết được con quỷ này rốt cuộc muốn gì trên người mình.
Đối mặt dù sao cũng tốt hơn là chạy trốn, đây chính là điều răn vàng trong cuộc sống của Bách Phú. Cũng chính nhờ vào loại tinh thần này, mà cô mới có thể dựa vào chính sức lực của bản thân, không ngừng mà tự mình tiến lên phía trước.
Nghĩ đến lời nữ quỷ ban nãy vừa nói, lại nghĩ tới người khách nữ đã chết thảm ở nơi này, Bách Phú đột nhiên có một loại dự cảm không tốt chút nào. Cô ta , không phải là định … ….lấy da mặt của mình chứ ?
Dù là vẫn đang run rẩy, nhưng Bách Phú vẫn gom đủ dũng cảm để nhìn lại con mắt đang nhìn mình kia, nuốt nước miếng một cái, sau đó làm ra một bộ dạng như chẳng có gì lãnh đạm hỏi nữ quỷ kia : “Cô rốt cuộc muốn thế nào ?”
“Ha ha … … ” Khóe miệng nữ quỷ hơi động đậy một chút, dường như đang cười thì phải, Bách Phú đoán thế. “Ta … …muốn mặt của cô, ha ha ha .”
Dự cảm xấu quả nhiên là thành hiện thực rồi, Bách Phú trong tim lại đột nhiên rơi thẳng vào trong hố băng.
Ngàn vạn lần không muốn a, mặc dù bản thân chẳng xinh đẹp gì cho cam, nhưng so với việc không có da mặt thì đương nhiên là tốt hơn nhiều rồi a, mặc dù gương mặt này cũng không hẳn đã làm cho cô hài lòng, nhưng bản thân Bách Phú vẫn rất thích nó, nói gì thì nói cũng đã đi cùng cô biết bao năm như vậy rồi. Không biết có thể thương lượng với nữ quỷ này không nữa, xem cô ta có thể lấy thứ khác được không …
“Cái này … …gương mặt không thể cho cô được, cho những thứ khác có được hay không ? Ví dụ … …tóc a, móng tay a … … ” Bách Phú rất ủy khuất mà hỏi.
Sao lại đi lấy mặt người khác chứ, mà cứ nhất nhất là gương mặt, chứ không chịu thứ khác. Đây vốn là thứ đối với con gái mà nói thì còn quý hơn sinh mạng a. Nếu không có gương mặt nữa, thật không bằng chết đi cho xong. Đồng thời trong tim lại không ngừng mắng mỏ cái cô Diêu Diệp độc ác như bà phù thủy trong đồng thoại kia đã đẩy cô lên đây.
“Không được !” Nữ quỷ dường như tức giận, giọng nói bỗng biến thành âm lạnh.
Bách Phú có chút lo lắng : “Không được ?”
Do dự đến nửa ngày. Cuối cùng, Bách Phú cũng quyết tâm, một bộ dạng khảng khái vì nghĩa, cắn răng mà nói : “Vậy … …thì … …ngón chân cái là được rồi.” Đây cũng chính là điều Bách Phú có thể nhường bước lớn nhất rồi, mất đi ngón chân rồi cũng chỉ đau một chút thôi, mà người khác cũng không nhìn thấy được.
“Ngươi lại dám ra điều kiện với ta sao ! ”
Xem ra, nữ quỷ đã thực sự tức giận rồi, bởi vì nhiệt độ vốn dĩ đã lạnh băng xung quanh đây, lúc này phút chốc mà rõ ràng hạ xuống mấy độ nữa, hàn ý ác độc như đâm vào trong xương cốt Bách Phú lại khơi dậy sự run rẩy không ngừng nổi nơi cô.
“Vốn dĩ mà… … Tôi cũng chẳng xinh đẹp gì cho cam, hơn nữa mặt tôi còn to hơn mặt cô rất nhiều, cô đeo gương mặt của tôi lên một chút cũng không thích hợp, không phù hợp thì thật sự là khó nhìn lắm , mặc dù … …không có gương mặt thì lại còn khó coi hơn …… “
Bách Phú bị hàn ý kia ép đến nỗi răng va lập cập, nhìn bàn tay khô quắt như cành cây khô của nữ quỷ, vẫn cố gắng mà nói lý, hơn nữa lại còn thể hiện ra thành ý thuần khiết nhất mà trước giờ lần đầu tiên thành khẩn đến thế này, trong tim ngược lại thầm cầu xin cái đôi tay của nữ quỷ kia đừng có hướng đến phía cô a !
“Mặt – của – ngươi – ta – muốn – chắc – rồi .” Nữ quỷ ngắt từng chữ ra nói .
Đôi tay đáng sợ của nữ quỷ kia còn mang theo cả bộ móng tay sắc nhọn như dao, không cần biết gì hết mà tất cả cùng xông về phía Bách Phú.
Bách Phú bị dọa đến sợ hãi mà nhắm chặt mắt lại, nhưng vẫn là cảm nhận được sự đau nhức nơi bên cạnh thái dương kia, một dòng chất lỏng ấm nóng đang từ trên mặt cô chảy xuống dưới. ~Bách Phú bị dọa đến sợ hãi mà nhắm chặt mắt lại, nhưng vẫn là cảm nhận được sự đau nhức nơi bên cạnh thái dương kia, một dòng chất lỏng ấm nóng đang từ trên mặt cô chảy xuống dưới. ~
Đúng là muốn rạch da mặt tôi xuống a ! BNNC ( bà nội nó chứ — nguyên văn : TNND : 他奶奶的 – ta nai nai de ) , đừng thế mà !
Bách Phú dùng hết toàn bộ sức lực mà sống chết hướng về phía nữ quỷ hét lên : “Không được … … … … ”
“A … … … … ” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Song tiếng kêu thảm thiết này không phải là tiếng kêu của Bách Phú, mà là nữ quỷ kia. Nữ quỷ ngây ra nhìn Bách Phú, dường như phát hiện ra một con quái vật kinh dị vô cùng mà bị dọa đến ngốc cả người.
“A … … … … ” Nữ quỷ lại phát ra một tiếng hét làm tóc tai đều phải dựng đứng hết cả lên, sau đó xoay người chạy mất, giống như chạy thoát thân vậy, trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhìn nữ quỷ đã biến mất, Bách Phú hồi thần lại mà trợn hết cả mắt lên, lại chán nản vô cùng : Cô kêu cái gì chứ a ! Tôi nào có phải là quỷ đâu. Cô mới là quỷ a, lại còn bày ra một bộ dạng dọa người đến dọa tôi nữa, có muốn kêu thì cũng phải là tôi kêu mới đúng !
“Haizz … … ” Thân thể cứng ngắc giờ đã cử động được. Bách Phú giống như một con cá giãy lên mà đứng dậy, nhìn lại lần cuối cùng khắp bốn phía đầy máu này, lại lạnh run một cái, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà chạy xuống dưới lầu.
Khắp mặt đều là máu thật đúng là dọa đến người khác, may mà cô đi bằng thang máy chở đồ, ,nếu không bị khách hàng nhìn thấy, nhất định lại sẽ gây nên một trận ầm ỹ.
Có lẽ là do thói quen, Bách Phú lại không hề chạy về bộ phận phục vụ phòng để báo cáo, mà chạy một mạch đến bộ phận bán hàng dưới nhà, đến văn phòng của Kỷ Nhan, làm cho Kỷ Nhan cùng Lăng Hạo đang nói chuyện kia bị dọa đến nhảy dựng cả lên.
“Phòng 1423 … … … Phòng 1423 … … ” Cũng do vừa phải trải qua cơn sock sinh tử, có lẽ do kích động quá lại thêm vào hoạt động quá sức do chạy đến đây, mà Bách Phú còn chưa nói được rõ ràng, đã rất mất mặt mà ngất đi.
Lăng Hạo cùng Kỷ Nhan nhìn Bách Phú trên gương mặt đang đầy máu tươi ngất trên mặt đất, cũng bị ngây ra mất một lúc.
Lăng Hạo là người có phản ứng lại đầu tiên, đem Bách Phú ôm lên, khẩn cấp nói với Kỷ Nhan : “Anh đưa Bách Phú đến bệnh viện. Em tìm mấy người đến phòng 1423 xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì !” Nói xong, ôm lấy Bách Phú chạy như bay ra ngoài.
Rất đông nhân viên đều tụ tập đến xem chuyện lạ ở cửa văn phòng, muốn xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhìn ra cửa thấy đôi mắt nào cũng đang lo lắng cùng hoài nghi, Kỷ Nhan dùng sức lắc lắc đầu, nỗ lực quên đi hình ảnh Lăng Hạo vừa rồi ôm lấy Bách Phú, cả sự run rẩy trong tim chính mình nữa.
Mặc dù, cô ta cũng rất lo lắng cho sự an nguy của Bách Phú, nhưng lúc này, sự chấn động trong tim cô ta lại không phải vì Bách Phú, mà là vì Lăng Hạo. Không biết tại sao, mặc dù biết là Bách Phú không phải là kiểu mà Lăng Hạo thích, nhưng trong tim mình lại thấy bất an vô cùng. Mà cái cảm giác này, trước giờ Kỷ Nhan cũng chưa từng trải qua, dù cho có phải đối mặt với tình địch mạnh đến nhường nào.
Nỗ lực để bản thân được bình tĩnh lại, Kỷ Nhan gọi một cuộc điện thoại đến bộ phận phòng cùng bảo vệ, sau đó đem theo trợ lý của mình là Trình Phong, chuẩn bị đích thân đến căn phòng 1423 trong truyền thuyết xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Màu đỏ, màu đỏ kinh dị, màu đỏ nhức mắt, màu đỏ tội ác, màu đỏ của máu tanh … …
Vừa vào đến phòng, mọi người ai nấy đều ngây ngốc ra đứng im ở đó.
“Ọc … … ” Thân là giám đốc bộ phận phòng Diêu Diệp là người đầu tiên không nhịn được mà nôn cả ra. Tiếp đó, mọi người giống như là bị lây bệnh truyền nhiễm vậy, tranh nhau chạy ra phía ngoài cửa mà nôn thốc nôn tháo.
Gương mặt Kỷ Nhan trắng bệch ra, nỗ lực ép xuống cảm giác kinh tởm của mình mà bước ra khỏi phòng, tiếp đó gọi điện thoại báo cho cảnh sát.
Mặc dù, sự việc này sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng của khách sạn, nhưng nếu còn cứ tiếp tục giấu diếm mãi chuyện như thế này, e là sẽ còn mang tới nhiều hậu quả nghiêm trọng sau này.
Trước đây khi cô đã đem toàn bộ sự việc thông báo cho tổng giám đốc Tô Vi Tín , theo lời của Tô tổng mà trực tiếp đi tìm cục trưởng Giang của cục cảnh sát, cũng là bạn nhiều năm của Tô tổng. Hai vụ án mạng ở phòng 1423 đều do một tay cục trưởng Giang phân phó cho thủ hạ điều tra, chính vì lẽ đó, mới có thể làm cho sự ảnh hưởng của vụ án này đến khách sạn ở mức nhỏ nhất.
Trình Phong vẫn luôn bám sát theo sau Kỷ Nhan, lại âm thầm mà nhìn cô đang cố tỏ ra kiên cường. Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn nhìn cô từ phía sau như thế này, cổ vũ cho cô.
Hiệu quả làm việc của cảnh sát đúng là vẫn rất cao, không đến mười phút, đã có hai người bên pháp ý cùng năm cảnh sát điều tra đến hiện trường. Do không có xác chết, lại thêm vào cả sự phân phó của cục trưởng Giang, phía cảnh sát chỉ có thể yên lặng mà quan sát hiện trường một chút, thu thập một ít máu để đem về xét nghiệm, lại chụp thêm vài tấm ảnh nữa rồi đi về.
Trong khách sạn lại lần nữa xảy ra chuyện kinh dị kỳ quái, hơn nữa lần này người bị thương lại chính là nhân viên trong khách sạn, sự việc thế này thì cũng không cách nào có thể che giấu được nữa.
Lời đồn thổi trong nội bộ cũng chẳng để lỡ tình hình mà nhanh chóng lưu truyền đi, lại còn thêm mắm thêm muối vào nữa, làm cho người người ai nấy đều phải tự vệ, chẳng còn ai muốn đi trực đêm nữa, lại càng không có ai đồng ý đi đến tầng thứ 14 kia.
Vốn dĩ đã định bắt đầu mở cửa lại tầng 14, lúc này lại không thể không lần nữa mà niêm phong lại.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
429 chương
546 chương
55 chương
60 chương
475 chương
11 chương