Mười Ba Lời Nguyền

Chương 58 : Bạch Sứ Lại Xuất Hiện

“Nơi này lại là chỗ nào ?” Dịch Đạo chăm chú nhìn vào trong văn phòng, nhẹ nhàng hỏi. Ninh Tiêu hơi ngây ra một chút, lòng nghĩ lẽ nào không chỉ có một con quỷ sao ? Công ty mình giờ sao lại biến thành động quỷ thế này ? “Đây là … … Văn phòng của tôi.” Ninh Tiêu lắp bắp nói . “Chúng ta phải vào một chút rồi.” “Được.” Bước vào trong, quả nhiên thấy bên trong lạnh không khác gì hầm băng, còn lạnh hơn cả văn phòng của Ninh Chấn Hoa vừa nãy đến mấy lần. “La bàn.” “Đây.” Trương Dương nghiêm túc hẳn lên, không còn tính toán so đo chuyện nhỏ hồi nãy nữa. La bàn lại bắt đầu xoay loạn hết cả lên, trên đầu của Dịch Đạo cũng túa mồ hôi liên tục. Theo hướng chỉ của kim la bàn, Dịch Đạo bước tới bên một chiếc tủ. Ninh Tiêu lần này chưa đợi Dịch Đạo mở lời, đã nhanh chóng mở cửa tủ ra. Bên trong lại chẳng có gì, chỉ trừ có chiếc ba lô lần trước đi du lịch của Ninh Tiêu. Dịch Đạo không hề khách khí mà lật tung bên trong ba lô lên. “Aiyo.” Dịch Đạo cảm thấy ngón tay bị cắt phải, đây vốn dĩ cũng chẳng tính là gì, bởi vì thân là pháp sư cơ bản thường xuyên phải dùng tới máu, cũng do máu này có thể nâng cao linh lực của bùa chú cũng như pháp khí. ( Đương nhiên trừ máu của Bách Phú ra.) . Nhưng bị cắt phải lần này vết thương lại đặc biệt đau, giống như có một cái miệng đang ra sức gặm lấy vết thương không chịu rời vậy. Anh ta nhịn đau lấy ra thứ làm mình bị thương kia lên xem. Làm bị thương Dịch Đạo chẳng phải thứ gì khác, mà chính là mảnh sứ vỡ màu trắng Ninh Tiêu lấy về từ cổ mộ lần trước ! Ba người họ kinh ngạc mà nhìn mảnh sứ vỡ không bắt mắt kia, bởi vì, nó đang ‘cắn’ chặt lấy ngón tay của Dịch Đạo. Sau khi Dịch Đạo dùng lực để gỡ nó xuống xong, nó còn vẫn nuốt lấy máu rớt xuống dưới kia, cứ như một con quỷ hút máu chịu đói lâu ngày vậy. “Thứ tà môn như thế này cậu lấy từ đâu ra thế ?” “Là thế này ạ … … ” Ninh Tiêu bèn kể lại chuyện về cái động trong núi kia. Nghe xong, Dịch Đạo mất một lúc lâu không nói gì, mãi sau mới mở miệng nói : “Xem ra, đại kiếp nạn lần này đã bắt đầu khởi động rồi.” “Đại nạn ?” Trương Dương cùng Ninh Tiêu kêu lên. “Tôi đã từng nói, thế giới này sẽ có một lần đại nạn, sinh ra một sát ma. Đến lúc đó, sẽ thây người ngả khắp nơi, máu chảy thành sông. Bách Phú, Lăng Hạo và tôi đều phải ứng phó với kiếp nạn này. Chính do gần đây trên trời có biến chuyển, cho nên sư phụ mới gọi tôi về núi khẩn cấp như thế. Xem ra, kiếp nạn ngàn năm lần này quả đúng đã khởi động. ” .Dịch Đạo trầm trọng nói. Ninh Tiêu vừa nghe đã thấy có chút áy náy mà hỏi : “Là … …bởi vì chúng tôi tò mò mà đi vào trong cổ động sao ?” Dịch Đạo vỗ vỗ vai Ninh Tiêu, an ủi nói : “Không sao đâu, đây đều đã được số mệnh sắp đặt cả rồi, không có quan hệ với bất kỳ ai cả. Cho dù mọi người có không đi vào trong động cổ đó, thì vẫn sẽ có những cách khác để khởi động kiếp nạn này … … Có những chuyện, là không thể tránh được. Nợ người , thì nhất định sẽ phải trả … … ” “Nói như thế, thì Bách Phú sẽ gặp nguy hiểm, đúng không ?” Trương Dương đột nhiên xem vào một câu làm Ninh Tiêu giật hết cả mình. “Ừm.” Dịch Đạo buồn rầu gật gật đầu, “Mười ba lời nguyền của Bách Phú, cũng sắp lại xuất hiện rồi, đến lúc đó Bách Phú sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ.” “Mười ba lời nguyền ? Lại là mười ba lời nguyền ! Cái mười ba lời nguyền này rốt cuộc là thứ gì chứ ?” Trương Dương khẩn cấp hỏi. Ninh Tiêu cũng ở bên cạnh lắng nghe, lo lắng muốn biết cái thứ mười ba lời nguyền kia sẽ làm hại Bách Phú như thế nào. “Điều này … … ” Dịch Đạo kéo dài giọng, nhìn hai gương mặt đang lo lắng kia, đỏ mặt mà trả lời : “Tôi cũng không biết là gì, hơn nữa cũng chẳng có ai biết được.” “Hả ?” Nhìn thấy vẻ mặt hồ nghi của hai người họ, Dịch Đạo gượng gạo phân trần : “Tôi sớm đã nói rồi, lời nguyền này sớm đã thất truyền, không chỉ tôi không biết, mà trên thế giới này cơ bản là không còn ai biết nữa … … ” “Ai nói là không còn ai biết ? Không rõ gì thì cứ đến hỏi tôi.” Một nam tử tuấn tú toàn thân mặc hắc y bước vào, cười chế giễu Dịch Đạo đang bị hỏi dồn đến mồ hôi túa ra như tắm kia. “Anh là ai ? Sao anh vào được đây ?” Dịch Đạo nghiêm nghị hỏi, thần tình của tên hắc y này làm anh ta cực kỳ không thoải mái, nhất là ngữ khí khiêu chiến trong lời nói của hắn. “Tôi là ai ư, tôi là nghiệt do anh tạo ra, lại vô cớ mà bị liên lụy chịu tội !” Hắc y nhân không còn sắc mặt thoải mái nữa. “Này, anh nói lung tung cái gì đấy ? Tôi lúc nào làm ra nghiệt gì ?” Dịch Đạo đột nhiên đỏ hết cả mặt lên. Hắc y nhân nhìn lại Dịch Đạo nói : “Chính là anh ! Vì nữ sắc, tạo ra đại nghiệt, hại không biết bao nhiêu sinh linh đồ than ! Nếu không bây giờ ở đâu ra mà nhiều phiền phức thế này ?” “A ~ ” Trương Dương cùng Ninh Tiêu không tin được cùng nhìn Dịch Đạo. “Tôi … .. ” Gương mặt Dịch Đạo đỏ ửng hết cả lên. Không sai, sư phụ có nói với anh ta, rằng đúng là anh ta đã làm sai một chuyện, liên lụy đến ngàn vạn sinh linh, nhưng, sao mà … …sao mà lại có thể là bởi vì — nữ sắc ! Trời ơi, thế này thì anh ta còn làm người thế nào được nữa ! “Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy ?” Dịch Đạo tức giận phản bác, sau đó, quay đầu lại hét với Trương Dương và Ninh Tiêu : “Ngàn vạn lần đừng có tin hắn ! Tôi không thể làm ra những chuyện như thế được !” “Ha ha , không chấp nhận được sao ?” Hắc y nhân cười cợt nhìn Dịch Đạo, “Đáng tiếc những điều đó đều là thật. Sau này anh sẽ biết thôi !” Không để ý đến những ánh mắt thăm dò kia, hắc y hân tự mình cầm mảnh sứ vỡ kia lên xem, đem nó đặt vào giữa lòng bàn tay, hai tay hợp lại, cứ như thế mảnh sứ đó ăn sâu vào trong tay anh ta, biến mất hoàn toàn. “Woa ! ” Trương Dương cùng Ninh Tiêu kêu lên một tiếng, sau đó, nói khẽ vào tai Dịch Đạo : “Mập này, hắn hình như lợi hại hơn anh đấy.” Dịch Đạo tức giận nhìn Trương Dương một cái, Trương Dương thấy thế bèn khoác lấy vai anh ta an ủi : “Không sao, bất luận anh ta có lợi hại đến đâu, chỉ có chúng ta mới là đồng đội, đúng không ?” Dịch Đạo nghe xong câu này, mới có thể bình tĩnh được một chút. “Dường như, còn có thứ gì đó không sạch sẽ đúng không ?” Hắc y nhân hướng về phía Ninh Tiêu hỏi, “Cậu còn mang về thứ gì nữa không ?” Ninh Tiêu lúc này mới đột nhiên nhớ ra, chần chừ một lát đáp : “Đồ, thì không có. Có điều … …là có chụp mấy bức ảnh .. …điều này cũng có ảnh hưởng sao ?” “Cho tôi xem một chút.” Ninh Tiêu vội vàng mở vi tính, tìm ra mấy bức ảnh đó. Khi lật đến bức ảnh trong động thạch nhũ kia, ở đó chỉ có nửa thân trên của tên mắt chuột thình lình xuất hiện trên đó, phần gương mặt lại còn to hơn cả đám thủy tinh trên kia, giống như đã dính vào trên ống kính vậy, còn tấm thân sót lại trên người hắn lại giống như rắn vứt sang một bên. Hắn cứ như đang nhìn thấy người trước mặt vậy, chầm chậm để lộ ra nụ cười âm lãnh quỷ quái. Bức ảnh này trừ hắc y nhân ra còn lại ai nấy đều bị dọa đến nhảy dựng lên. “Bức ảnh này trước đây đã như thế này sao ?”. Hắc y nhân lạnh lùng hỏi. “Đương nhiên không phải rồi !” . Ninh Tiêu lập tức trả lời. Nếu biết sẽ như thế này, anh ta sớm đã xóa nó đi. Hắc y nhân nhắm mắt lại bắt đầu vận khí, đợi đến khi anh ta mở mắt ra lần nữa, trong mắt lại thấy phát ra ánh kim quang ! Ánh kim quang này không chút lưu tình chiếu thẳng vào trên người tên mắt chuột, làm gương mặt hắn bắt đầu vặn vẹo biến hình, sau đó vẫn là không chống đỡ lại được ánh kim quang đó, thảm thiết kêu lên một tiếng, rồi bị hút vào trong mắt của hắc y nhân kia. ( Chú này cứ như Miroku trong Inu yasha ý nhỉ, có điều anh kia hút vào lòng bàn tay, còn chú này thì đâu cũng hút vào được … ^^ ) Chuyện này vừa xong, làm mọi người lại ngây hết ra. Đương nhiên, không thoải mái nhất chính là Dịch Đạo. Không chỉ vì địch ý của hắc y nhân đối với mình, mà quan trọng nhất là, anh ta đã cảm nhận được uy tín của mình đang phải chịu đựng sự khiêu chiến nghiêm trọng. Nhưng, anh ta lại chẳng có cách nào, đại bộ phận sức lực đều đã bị sư phụ phong ấn cả, nếu không như thế, những người xung quanh anh ta sẽ lại phải chịu đựng sự uy hiếp của độc tình nguyền. Biết bao năm rồi, Dịch Đạo lần đầu tiên quen biết được nhiều bạn bè thế này, anh ta rất vui, cũng rất trân trọng. Sự mâu thuẫn này càng làm anh ta khó xử hơn, cũng vô cùng không phục ! Trương Dương ở bên cạnh nhìn thấy được sự thất vọng trong mắt Dịch Đạo, lại lần nữa để tay đặt lên vai anh ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Dịch Đạo mỉm cười, trong tim nghĩ, có đồng đội , tốt thật !