Mười Ba Lời Nguyền

Chương 35 : Động Thạch Nhũ Mặt Quỷ - Bí Ẩn Thứ Ba Trong Hang

Nghe thấy tiếng hét của Kỷ Nhan, mọi người vội vã chạy lại hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Kỷ Nhan dùng âm thanh run rẩy nói : “Có … …có thứ gì đó cắn vào bàn chân tôi.” Nói xong cô cũng nhấc chân trái của mình lên. Kết quả mọi người vừa nhìn vào đã không khỏi rít lên một hơi lạnh. Hóa ra, ở nơi vị trí của ngón chân út trên đôi giày đã bị rách một lỗ to bằng một đồng một tệ ! ( còn to hơn cả đồng 5000 nhà mình đấy ) Đôi giày mà Kỷ Nhan đi là đôi giày chuyên dùng để leo núi được làm từ da bò, hơn nữa đầu mũi giày còn được bọc thép lên nữa, cho dù có dùng một con dao nhỏ dùng lực để cắt, cũng chỉ có thể để lại một vết nhỏ mà thôi. Nhưng hiện giờ , ở nơi có gắn miếng thép trên giày cô lại xuất hiện cả một lỗ to như vậy ! Phần cắt ở cái lỗ này cực kỳ gọn gàng, xem ra thứ đã cắn nó nhất định phải có lực vô cùng, hơn nữa cũng cực kỳ sắc bén. Mấy người họ vội vàng lùi lại phía bên cạnh của hang đá, cũng do nơi đây nước rất nông, chỉ hơi sâm sấp trên mặt đất mà thôi. “Có bị thương hay không ?” Lăng Hạo trầm giọng hỏi. “Không có, cũng may mà giầy này khá to.” Kỷ Nhan mặc dù gương mặt đã trắng bệch đi, nhưng vẫn rất cố gắng để bình tĩnh lại. Lăng Hạo lấy từ trong túi ra một cái bật lửa, sau khi đánh lửa lên, thì vứt xuống nơi nước sâu nhất. Chỉ nhìn thấy một con cá nhỏ có kích cỡ bằng bàn tay người có cái đuôi đỏ rực rỡ, mở to miệng ra để nuốt chiếc bật lửa đó vào mồm. Sau đó lại còn nghe thấy âm thanh ‘ leng keng ‘ của kim loại va chạm vào nhau nữa, thật đáng để người ta nổi hết cả da gà lên. Điều đáng sợ nhất là, con cá này mặc dù kích cỡ không to, nhưng khi nó mở miệng mới thấy cái miệng của nó cũng đã chiếm đến một nửa thân mình, hơn nữa răng trong miệng sắc nhọn như thể răng cá mập, thảm nào mà đến cả miếng thép cũng bị nó dễ dàng cắn ra như thế. Sau khi con cá nhỏ đó măm xong cái bật lửa, lại bắt đầu quẫy quẫy đuôi chơi đùa trong nước, cứ như thể một đứa bé đáng yêu đang chơi đùa vậy. Cũng không biết có phải do vừa mới ăn thứ kia xong không mà thân mình con cá này sắc đỏ lại càng thêm sáng bóng. Nếu như không biết, nhất định sẽ có nhiều người muốn đem nó về mà nuôi. Nhưng vừa rồi đã được tận mắt chứng kiến sự lợi hại kinh hoàng của con cá nhỏ này, thì bốn người vừa mới nhìn thấy nó bơi hướng về phía mình, không nhịn được mà cảm thấy tê dại cả đi, không ngừng lùi lại về phía sau, cho đến khi thân thể dính chặt vào vách đá phía sau. Có điều may mà cá thì vẫn chỉ là cá, làm thế nào cũng chẳng thể rời nước được. Bất luận nó có há cái miệng rộng kia ra để uy hiếp đến thế nào, thì trước sau vẫn chỉ có thể bơi lội ở nơi có nước ngập người nó. Tuy nhiên cũng không thể nào không phòng tránh được. Bốn người họ hiện giờ chỉ có thể rất cẩn thận mà cố bám sát vào vách đá để tiến về phía đằng trước. Tốc độ mặc dù chậm đi không ít, nhưng ít ra thì được an toàn. Đi mãi đi mãi, đằng trước thấy xuất hiện một số những phiến đá tròn to tạo thành những bức tường đá hình tròn, hai bên tường đá cũng từ những hình tròn biến dạng mà nhô ra tụt vào, xem ra giống như một hang động thạch nhũ hơn. Các nhũ đá bên trong động thạch nhũ này trắng muốt vô cùng, mặc dù là ở nơi này chẳng có chút ánh sáng nào nhưng cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Đáng tiếc là, sau khi đã trải qua mấy lần nguy hiểm, mọi người đều biết bên trong nơi này nguy hiểm trùng trùng, cho nên chẳng có ai dám lơi lỏng đề phòng cả. Bên trong càng lúc càng ẩm ướt hơn, phía trên đỉnh động lại còn như thể đang mưa mà tí tách tí tách nhỏ nước xuống, làm cho mọi người đều ướt cả. Trong động lại còn có từng đợt từng đợt gió lạnh thổi tới, làm cho ai nấy đều kêu khổ không ngừng trong tâm. “Hu … … Hu …. …. ” Lại một trận gió lạnh thổi tới, nhưng trận gió lần này rất kỳ lạ, bên trong dường như giấu cả những lưỡi dao, rõ ràng là rất mềm yếu nhưng lại quất lên mặt đau rát vô cùng. “Hu … Hu … Hu … … ” Âm thanh lại lớn hơn chút nữa, nhưng lại rất khó nghe, rõ ràng là giống như tiếng khóc than nỉ non vậy. “Mọi người xem viên đá kia, có phải là rất giống một gương mặt người không ?” Ninh Tiêu vốn trầm mặc nãy giờ đột ngột lên tiếng. “Đúng là rất giống .” Bách Phú cũng nói theo. Mà đúng thực là rất giống ! Giống như một gương mặt đang há to miệng mà hét cầu cứu của một người con trai khoảng hai mươi tuổi vậy. Biểu tình trên gương mặt như được điêu khắc ra, sinh động vô cùng. Nhất là đôi mắt kia, như đong đầy sự hi vọng, và còn như có cả sự đau buồn khi không nỡ rời đi cùng sự oán giận trong đó nữa. Mà đúng thực là rất giống ! Giống như một gương mặt đang há to miệng mà hét cầu cứu của một người con trai khoảng hai mươi tuổi vậy. Biểu tình trên gương mặt như được điêu khắc ra, sinh động vô cùng. Nhất là đôi mắt kia, như đong đầy sự hi vọng, và còn như có cả sự đau buồn khi không nỡ rời đi cùng sự oán giận trong đó nữa. ~ Nơi đầu lồng mày dày rậm kia cũng đang nhíu lại rất chặt, dường như đang phải chịu đựng sự dày vò thống khổ vô cùng vậy. Nhìn thấy gương mặt này, không có ai trong mấy người họ có thể bình tĩnh lại được, trong tim chỉ còn có thương cảm và chấn động. Thấy mọi người ai ai cũng đứng im nhìn ‘ gương mặt ‘ kia, Lăng Hạo vốn luôn là người lý trí nhất nói : “Chúng ta đi nào, chỉ là một miếng đá mà thôi, không có gì đáng xem cả.” “Nhưng … …nhưng tôi, dường như nghe thấy tiếng của cậu ta vậy.” Bách Phú thì thầm nói, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào ‘gương mặt ‘ kỳ lạ kia, ” Cậu ta đang nói ‘tôi không muốn chết, tôi không muốn chết ‘ … … ” Nghe thấy những lời như nói mơ của Bách Phú, ba người đứng bên cạnh cùng dựng hết cả da gà lên. Lại cảm thấy gương mặt kia càng lúc lại càng thật hơn, như có thể nhìn rõ được đôi lông mày rõ ràng trên trán kia, làm bốn người họ trong phút chốc toàn thân như bị đóng đinh tại chỗ không cách nào cử động được. Vẫn là Lăng Hạo hồi phục lại được lý trí nhanh nhất, anh ta trấn tĩnh tinh thần, nhanh chóng gọi những người kia. Lúc này, mấy người còn đang ngơ ngẩn mới dường như tỉnh lại từ trong ác mộng, toàn thân cũng ra đầy mồ hôi. Mọi người vội vàng tránh xa gương mặt đó ra, tiếp tục xuất phát. Nhưng điều mà ai cũng không ngờ đến là, con đường phía đằng trước lại có đầy những gương mặt người đáng sợ trên tường ! Quãng đường này dù không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào, nhưng mọi người lại đều cảm thấy như đang phải chịu cực hình vậy ! Hình dáng của những gương mặt người trên tường đá cũng rất nhiều vẻ kỳ quái : có cô bé nhỏ đang khóc, có người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh đang giãy giụa, có người già như ngọn đèn trước gió chờ đợi cái chết đến, lại có cả gương mặt thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung nhưng lại mang theo vẻ bất lực kinh hoàng … … Mọi người càng nhìn lại càng thấy tim đập chân run, cuối cùng không còn cách nào khác mà phải cúi đầu đi tiếp giả vờ như không nhìn thấy. Cũng không biết là có phải tác dụng tâm lý không, nhưng bên tai mấy người họ cứ luôn như nghe thấy tiếng khóc than cùng cầu xin vang vọng. Ai nấy cùng nắm chặt lấy tấm bùa chú trong tay, như sợ hãi sinh mệnh đang nằm trong lòng bàn tay này, chỉ lo sẽ bị thứ không biết tên nào đó cướp mất. Âm thanh bên tai càng lúc càng lớn, những gương mặt người đáng sợ kia cũng bắt đầu như có cử động, biến thành càng ác độc đáng sợ hơn. Những giọt nước trong động không ngừng chảy xuống đó cùng với những giọt nước mắt chảy ra từ những gương mặt kia, trực tiếp rơi xuống trái tim đã vô cùng yếu đuối của mấy người họ. Lúc này, đến cả Ninh Tiêu ưa thích sự kỳ bí cũng đã trầm mặc một cách đặc biệt. Nhưng, không ai có thể bì được với cảm giác đau khổ của Bách Phú hiện giờ. Bách Phú hiện tại đang ra đầy mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy, nếu như không phải có Kỷ Nhan bên cạnh luôn đỡ lấy cô, thì e là cô sớm đã không đứng vững được nữa rồi. Trước mắt cô quét qua những cảnh tượng đáng sợ, trong đó đầy những máu và xác người, có tiếng khóc, tiếng than, tiếng mắng chửi , tiếng kêu thảm thiết, cả âm thanh của dao kiếm chém lên thân thể nữa … … Những âm thanh này giống như một thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào trong tim của Bách Phú, làm cô đau đớn không cách nào tả siết, như không thể sống được nữa vậy. Đột nhiên, Bách Phú có một cảm giác kinh khủng, dường như những gương mặt trên bức tường đá kia đều là do những xác chết mang hàm oan hợp lại mà thành, mà cái chết của họ, tất cả đều chỉ vì một mình cô ! Hiện giờ, những linh hồn chết thảm đó đang kêu gào cho sự oan uổng của mình, đang lên án kẻ đã hại chết không biết bao nhiêu sinh mệnh là cô đây. Những tiếng chỉ trích cùng trách móc này như muốn làm Bách Phú phát điên lên vậy, làm từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán cô đổ xuống không thôi. Trông thấy sự đau khổ bất thường của Bách Phú, ,Ninh Tiêu và Lăng Hạo lập tức chạy đến xem cô. Nói ra cũng thật kỳ lạ, nhưng khi Lăng Hạo vừa mới vươn tay ra đỡ lấy Bách Phú, thì sự đau khổ trong tim kia chốc lát đã biến mất, cả hơi thở vốn dĩ đang gấp gáp của cô cũng dần dần được ổn định lại.