Mười Ba Lời Nguyền
Chương 34 : Động Thủy Tinh Trong Thác Nước- Bí Mật Thứ Hai Trong Hang
Không biết là do lý do gì đặc biệt thôi thúc cả bốn người, mà họ vẫn không màng đến nguy hiểm tiếp tục tiến về phía trước. Hiện giờ do Ninh Tiêu ở phía trước dẫn đường, còn Lăng Hạo đi bọc hậu phía sau.
Song càng đi lại càng cảm thấy cái lạnh âm lãnh xâm nhập, làm bốn người họ cùng run lên.
“Sao mà … …lại lạnh … …thế này … …a, cứ như … …đang … …là … …mùa đông …….vậy.” Kỷ Nhan không nhịn nổi thêm nữa cuốn chặt lấy quần áo trên thân mình lại, muốn tránh để nhiệt lượng trên người mình bị tan biến mất.
“Xem ra … …đúng là có chút … …không … …được bình thường a.” Lăng Hạo cực lực khống chế bản thân, cố gắng để lý trí trong anh ta vẫn đang được duy trì.
“Lạnh đến thế thật sao ?” Lúc này dường như chỉ còn có Bách Phú là không cảm giác được gì, “Đúng là có hơi mát lạnh thật, nhưng cũng không đến nỗi khoa trương như mọi người a. Mọi người xem, tôi còn ra cả mồ hôi đây này !”
Bách Phú vừa nói vừa lấy tay lau đi mồ hôi trên trán mình cho ba người kia xem.
Ba người kia cùng nhìn nhau, tiếp đó chỉ còn biết cười khổ một cái. Người so với người mà thật đúng là làm người ta tức chết đi !
“Không bằng …. ….chúng ta dừng lại ăn một chút gì đã .” Ninh Tiêu lạnh đến mức răng cũng đang đánh lập cập vào với nhau nói, có điều ý kiến của anh ta đều được mọi người hưởng ứng nhiệt tình.
Mấy người bên Ninh Tiêu chỉ mang chút bánh mỳ và nước uống đơn giản, còn Bách Phú thì nào trứng gà, nào xúc xích, nào thịt bò khô, nào đùi gà cái gì cũng có một đống.
Vừa nhìn thấy Bách Phú lấy đồ ra, mọi người đều nhảy dựng cả lên, chỉ còn thiếu điều tung hô vạn tuế với cô nữa thôi.
Bách Phú ngượng nghịu cười, cũng do vốn dĩ cô không muốn đem nhiều đồ ăn thế này làm gì, song cuối cùng vẫn là bị Trương Dương người đã mua chúng ép phải mang theo. Còn trứng gà là do cô bé tên tiểu Đào nhất quyết đưa cho cô cầm đi. Không ngờ được là bây giờ lại có ích đến vậy. Ha ha , kỳ thực ra thì cô cũng đâu có chút công lao nào ngoài việc vác đi đâu.
Do đã đi khá lâu, mọi người đều đói vô cùng. Sau khi ăn uống như hùm như hổ xong, Bách Phú lại đưa cho mỗi người một thanh chocolate : “Chocolate có thể tăng thêm nhiệt lượng trong người đấy, mọi người đều bị lạnh đến nông nỗi này, mau ăn đi.”
“Thế còn cô ?” Lăng Hạo lại cau mày hỏi, anh ta thực nguyện lòng chịu lạnh một chút, song cũng không muốn lại lấy mất đồ ăn của Bách Phú chút nào nữa. Ai mà biết được sẽ còn phải đi bao xa, vừa rồi lại thấy Bách Phú ăn ít như vậy, lẽ nào cô ấy thực sự không đói sao ?
Đương nhiên là không thể nào rồi ! Mọi người đều đã ăn hết cả phần của Bách Phú, thì làm sao có thể ăn nốt phần chocolate này được.
“Tôi không sao đâu, vừa rồi tôi đã ăn không ít đồ ăn a. Mọi người mau ăn đi, đừng để lạnh quá lại bệnh.” Nói xong, Bách Phú bèn thúc giục mọi người ăn hết chocolate.
Sau khi đã ăn no, quả nhiên là thân thể ấm lên không ít, bốn người họ lại nhanh chóng lên đường.
Do xung quanh quá yên tĩnh, đến nỗi làm cho người ta dựng hết cả lông tơ lên, nên mọi người đành phải không ngừng tìm chuyện để nói đùa.
Đi mãi đi mãi, bốn phía của đường hầm càng lúc lại càng ẩm ướt, đến cả trên tường đá cũng ẩm ướt đến nỗi nhỏ cả nước ra. Trên mặt đất từng vũng nước to nhỏ đọng lại. Do bị ẩm ướt lâu ngày, nên trên mặt đất và tường đá đều đã bị phủ lên một lớp rêu màu vàng dầy đặc, vừa dính lại vừa trơn. Làm cả bốn người họ không ngừng phải cẩn thận, cẩn thận, lại cẩn thận.
Xa xa, có tiếng ‘rào rào’ của âm thanh nước chảy từ phía trước truyền đến, mấy người nhóm Bách Phú cùng nhanh chóng chạy lên phía trước. Càng đi tiếng nước chảy lại càng to hơn, khi chạy đến gần hơn thậm chí còn cảm nhận được cả tiếng nước chảy ầm ầm.
Hóa ra đó là một thác nước ! Ở bên dưới dòng thác chảy siết là một chiếc hồ sâu có độ lớn như một sân bóng vậy, nước ở đây lạnh không gì tả nổi, Bách Phú vừa đưa tay vào trong nước thử một cái, liền cảm thấy một trận lạnh thấu đến tận xương, trong phút chốc mà bàn tay đã lạnh đến tê dại.
Chỉ phút chốc sau, cả bốn người họ đều đứng ngây ra ở đằng trước, không biết phải làm thế nào. Kỳ thực quyết định đi vào trong động cổ này chỉ là quyết định nhất thời, mà lần này lên núi là vì có mục đích là phải tìm người, chỉ trừ chút đồ ăn uống cùng những vật dụng như đèn pin thì cũng chẳng mang theo gì nhiều.
Mọi người cũng đã tìm khắp xung quanh, nhưng không thấy có bất kỳ đầu ra nào cả, đằng trước hình như còn là đường cụt, đã không còn có đường để đi nữa.
Còn nếu thực muốn tìm một còn đường để đi ra, xem ra sẽ phải lặn xuống dưới nước để xem thế nào. Mặc dù trừ Bách Phú ra thì ba người còn lại đều bơi rất tốt, nhưng lặn xuống hồ nước lạnh và sâu như thế này, nếu có ai gặp phải chuyện gì thì đúng là chết mất !
Đang lúc mấy người họ cùng cau mày suy ngẫm, thì Bách Phú đột nhiên chỉ vào phía sau màn nước nói lớn : “Mọi người nhìn xem, phía sau màn nước có phải là có một cái động không ?”
“Đúng thật !” Kỷ Nhan chạy đến cùng xem, hưng phấn vô cùng chỉ vào phía màn nước reo hò.
“Tôi còn phát hiện thấy thứ này nữa cơ, đảm bảo các bạn không thể nào ngờ được đâu.” Nói xong, Lăng Hạo hươ hươ đầu thuốc lá trong tay mình.
Ninh Tiêu nhìn thấy đầu thuốc lá thì cười lên nói : “Xem ra đã có người đến đây trước chúng ta rồi.”
“Bọn họ có thể vào đó, thì chúng ta nhất định cũng có thể vào được.” Lăng Hạo cũng cười nói.
Bách Phú lúc này đột nhiên ngượng chín mặt ngắt lời mấy người họ : “Xin lỗi, tôi … …không biết bơi.”
“Không sao .” Lăng Hạo an ủi vỗ vỗ vai Bách Phú nói , “Ở đây tôi có dây thừng. Đợi lát nữa, tôi sẽ bơi qua đó trước, đem một đầu dây thừng buộc lên người tôi, nếu mọi người nhìn thấy tôi có chuyện gì không bình thường, thì mau kéo tôi lên nhé. Còn nếu tôi thuận lợi qua được đến trong động kia, thì mọi người nắm lấy dây thừng, tôi sẽ kéo lên. Đến lúc đó Ninh Tiêu sẽ đưa cô đi, cậu ta bơi tốt lắm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Do luôn tin tưởng Lăng Hạo, nên Bách Phú không do dự mà gật gật đầu. Không biết là vì sao, nhưng sự tin tưởng của Bách Phú đối với Lăng Hạo càng lúc lại càng nhiều hơn, cô nghĩ cùng lắm thì chết mà thôi, chứ làm gì được ?
Lúc này, Lăng Hạo len lén dúi vào tay Bách Phú một thứ, cô cúi xuống xem, hóa ra chính là miếng chocolate mình vừa đưa cho anh ta. Bách Phú vừa muốn từ chối, còn chưa kịp mở miệng, thì Lăng Hạo đã bí mật nói : “Đừng có lên tiếng, đây là tôi lén giữ lại đấy, đến Kỷ Nhan tôi cũng không đưa đâu. Cô ngàn vạn lần đừng để ai biết đấy !”
Vừa nghe thấy lời này, Bách Phú lập tức im bặt, nhanh chóng nhét miếng chocolate vào trong túi áo, như sợ bị ai khác nhìn thấy vậy. Nhìn nụ cười lúc này của Lăng Hạo, Bách Phú cảm thấy như Lăng Hạo mà cô quen biết lại trở về đây vậy. Cô lại bất giác mà cười ngây ngốc một mình. Dù biết rằng mình đối với Lăng Hạo chỉ là sự ‘hi vọng hão huyền’ mà thôi, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy bộ dáng như trẻ con nghịch ngợm của anh ta, là lại không nhịn được cảm giác vui vẻ từ trong tim truyền ra.
+++ +++ +++ +++ +++
Có điều kế hoạch của Lăng Hạo rất thành công, bốn người họ cùng thuận lợi mà vào được đến bên trong chiếc động sau màn nước. Vừa mới vào đến động, mọi người đều phải kinh ngạc trước vẻ đẹp của động này, cùng ca ngợi nơi đây là “Thiên động duy nhất” .
Bên trong động trên bức tường đá ẩm ướt kết dày đặc những mảnh thủy tinh phát ra ánh sáng rực rỡ. Lớp thủy tinh này từ trên đỉnh động như từng sợi ánh sáng mặt trời chiếu xuống, thực sự chói sáng rực rỡ đến chói mắt. Lại đẹp đến vô cùng giống như là ánh sáng của những ngôi sao điểm lung linh trên bầu trời ban đêm vậy.
Mọi người không nhịn được mà cùng ‘ ô , a ‘ liên tục, Bách Phú và Kỷ Nhan hai cô gái lại càng vui vẻ, liên tục ríu rít không ngừng như chú chim nhỏ.
Ninh Tiêu âu yếm vuốt ve lớp thủy tinh cao bằng thân người anh ta, rõ ràng là chỉ muốn đem chúng mang về nhà tặng cho lão gia gia ở nhà vậy. Lão gia gia nhà anh ta thích nhất là những thứ này, tặng cho ông thì nhất định ông sẽ thích lắm.
… … Haiz , nhưng thực sự là không thể tách ra được, cũng không di chuyển được, chỉ đành bất lực mà nhờ Lăng Hạo chụp giúp một tấm hình để đem về làm lưu niệm.
Tất cả mấy người họ chìm đắm trong cảnh đẹp ở nơi này, lại không biết được, thông thường những nơi đẹp đẽ lại luôn che giấu thứ tà ác, chỉ là mọi người đã bị vẻ đẹp nơi này che mất tầm mắt, mà không còn biết đến nguy hiểm bên cạnh nữa.
Mọi người không nỡ rời khỏi chiếc động bằng thủy tinh này chút nào, nhưng vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước. Còn Ninh Tiêu cứ liên tục một bước lại quay đầu lại nhìn đến hai ba lần, cho đến khi Lăng Hạo vỗ vỗ vào vai anh ta, thì anh ta mới có thể hoàn toàn dứt khoát rời khỏi nơi đó, nhanh chóng bước về phía trước.
Phía bên trong nước càng lúc lại càng sâu, mọi người ai nấy đều ướt sũng cả, may mà, nơi này không lạnh như phía ngoài động kia, nếu không e là họ sẽ ốm hết mất.
Đột nhiên, Kỷ Nhan đang bước đi ở giữa đoàn bỗng hét lên một tiếng kinh hoàng !
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
429 chương
546 chương
55 chương
60 chương
475 chương
11 chương