Mười Ba Lời Nguyền

Chương 36 : Nhân Diện Hồng Hoa - Bí Mật Thứ Tư Trong Hang

Nhân Diện Hồng Hoa : Loài hoa màu đỏ mang gương mặt con người. +++ +++ +++ +++ +++ Sau khi Bách Phú hồi phục lại được trạng thái bình thường, mọi người mới có thể thở dài ra một hơi thoải mái. “Cô vừa rồi sao thế ?” Kỷ Nhan nhíu mày lo lắng hỏi han, “Bộ dạng cứ như thể là không thở được nữa vậy, mặt lại trắng bệch ra, làm chúng tôi lo cho cô quá.” “Đúng đấy, không phải cô bị bệnh về hô hấp đấy chứ ? Có mang thuốc theo không ?” Ninh Tiêu cũng gấp gáp hỏi han. Chỉ có Lăng Hạo là không nói một lời, nhưng bàn tay đang nắm chặt lấy tay Bách Phú kia đã nói hết được nội tâm của anh ta. “Tôi không có bệnh gì cả, đừng lo quá thế.” Bách Phú cả gương mặt đang mệt mỏi cũng cố gắng nở một nụ cười, ” Có lẽ là vì bị kinh sợ quá, cho nên mới có chút không thoải mái như vậy, hiện giờ tôi đã không sao nữa rồi.” Nghỉ ngơi một lúc, mọi người lại tiếp tục tiến về phía trước. Đi qua cả một quãng đường dài như vậy ai ai cũng cảm thấy mệt mỏi không tưởng. Nhưng, vẫn có một người không giống như vậy, chính là Bách Phú vừa rồi còn tưởng như đứng không vững kia. Sau khi Bách Phú khỏe lại, chốc lát bỗng biến thành cực kỳ năng động, cứ liên tục nhảy nhót tiến về phía trước, còn không ngừng kêu gọi mọi người mau tiến lên. Đối diện với một Bách Phú tinh lực tràn trề như lúc này, ba người phía Lăng Hạo có chút không biết phải nghĩ thế nào. Nhất là Lăng Hạo luôn ở bên cạnh thầm quan sát Bách Phú, lại thầm nói nhỏ với Ninh Tiêu và Kỷ Nhan : “Tinh thần Bách Phú sao lại tốt vậy nhỉ, hai người có cảm thấy … …cô ấy … …hình như có gì đó kỳ lạ không ?” Ninh Tiêu cùng Kỷ Nhan lúc này gương mặt đều như có đồng ý kiến mà gật gật đầu. Cũng do họ không chỉ đơn giản là bạn bè cùng đi du lịch với Bách Phú, mà còn là đồng sự hàng ngày làm việc với cô nữa, nên mọi người đối với con người của Bách Phú đều nắm khá rõ. Bách Phú trước giờ luôn là cô gái thiện lương đến yếu đuối, khi nói chuyện thì luôn cẩn thận trước sau, như sợ sẽ làm tổn thương đến người khác, lại chạm vào nỗi đau của người khác. Cô vốn là người thích ngủ, lại rất ghét vận động, cũng vì thế mà, ưm … …thịt trên người mới nhiều chút chút như thế. Tính tình cũng rất hòa nhã, rất kiên nhẫn, rất thích hoa cỏ cũng như những động vật nhỏ bé. Quan niệm sống cô luôn tâm nguyện vốn là “nhịn một lúc gió yên bể lặng, lùi một bước biển lặng trời yên” , vì vậy đối với những yêu cầu quá đáng cũng như những lời nói khó nghe, cô trước giờ chưa từng để bụng bao giờ. Khi không làm việc, cô luôn bày ra một bộ dáng như chú cừu nhỏ lười biếng, nhất định phải để công việc lại phút sau mới làm, chứ phút này tuyệt đối cũng không muốn. Cô vẫn luôn qua ngày nào hay ngày đấy, cũng không hề có ý tranh đấu, chỉ muốn được sống cuộc sống của mình cho tốt, chứ chưa bao giờ nghĩ đến con đường phía sau … … Như một Bách Phú hiện giờ đang nhiệt tình chạy nhảy, tinh tực tràn đầy thế này, chưa từng có một ai nhìn thấy cả. Ngay cả lúc trước cô nhiệt tình giúp đỡ tiểu Man cũng chưa bao giờ tích cực như lúc này. “Này, đi mau lên, sao mà mọi người cứ như rùa bò thế ?” Lại thế rồi, ba người sắc mặt cùng đen lại mà lắc đầu. Một Bách Phú như thế này thật đúng là làm cho người ta không thể ứng phó kịp được ! Dưới sự thúc giục của Bách Phú, mọi người đến được một nơi có cảnh đẹp như mơ, nhưng cũng vô cùng kỳ lạ. Không gian nơi đây vừa yên tĩnh lại vừa ưu nhã, ở giữa có một hồ nước nóng tự nhiên hình tròn. Nước khoáng nóng gặp lạnh, làm bốc lên từng lớp khói nhẹ như một tầng sương mù, khiến người ta cảm thấy đúng như đang ở tiên giới. Điều đặc biệt nhất là, ở xung quanh hồ nước khoáng đó được trồng đầy những đóa hoa màu đỏ cao bằng thân người đẹp đến mê mỵ — những bông hoa màu đỏ mang gương mặt người ! Loài hoa này còn thẫm màu hơn cả màu đỏ tươi, mê hoặc hơn cả mày đỏ của máu nữa. Mặc dù trong màu đỏ kiều diễm đó còn phát ra cả sắc đen âm ỷ, nhưng lại là một vẻ đẹp đặc biệt đến nỗi ai đã nhìn qua rồi, chắc chắn sẽ không nhịn được mà phải nhìn thêm lần nữa. Song cái làm cho người ta không thể quên được lại không phải là sắc đỏ của những bông hoa này, mà chính là gương mặt tươi cười ở giữa đóa hoa. Gương mặt tươi cười đó mặc dù vẫn bị nhuộm lên chút điểm đen, nhưng lại đẹp đến kinh ngạc, làm cho người ta bất giác bị chìm đắm vào, song lại cũng không tránh được mà nổi hết cả da gà lên. Song cái làm cho người ta không thể quên được lại không phải là sắc đỏ của những bông hoa này, mà chính là gương mặt tươi cười ở giữa đóa hoa. Gương mặt tươi cười đó mặc dù vẫn bị nhuộm lên chút điểm đen, nhưng lại đẹp đến kinh ngạc, làm cho người ta bất giác bị chìm đắm vào, song lại cũng không tránh được mà nổi hết cả da gà lên. ~ Lăng Hạo, Kỷ Nhan và Ninh Tiêu trong suốt cả một ngày nay do đã trải qua không ít hiểm nguy, nên ba người họ lúc này lại có chút phòng bị với những đóa hoa xinh đẹp này, rõ ràng là sợ có nguy hiểm gì đó ập đến. Ngược lại hoàn toàn với thái độ cảnh giác cao độ của họ, Bách Phú lại xúc động mà chạy sà đến bên những đóa hoa kia, sờ vào những cánh hoa non mềm, hôn nhẹ lên những nụ cười sinh động trên đó. Nụ cười lúc này của Bách Phú chưa từng có ai trông thấy qua. Cô ấy cười mê hoặc đến vậy, dịu dàng đến vậy, như thể đám hoa này chính là người yêu đã bao lâu nay cô không gặp vậy, làm cô giờ phút này không thể khống chế được sự kích động phát ra từ bên trong sâu thẳm trái tim mình. Mấy người Lăng Hạo hoàn toàn không thốt ra được lời nào, như sợ sẽ quấy rầy đến niềm vui cùng sự thoải mái khó có được của Bách Phú lúc này vậy. Đám hoa kia dường như cũng cực kỳ hoan nghênh Bách Phú đến đây, chúng đong đưa những cành hoa mảnh dẻ, nhẹ nhàng như một điệu múa, mê hoặc mà rất nhiệt tình, giống như những tinh linh nghịch ngợm vô cùng đáng yêu vậy. Còn Bách Phú lúc này đã hoàn toàn chìm đắm vào trong sự vui vẻ của những đóa hoa kia, đôi mắt cô phát ra thứ ánh sáng làm mê hoặc lòng người, làm người ta chỉ muốn được ôm lấy cô vào lòng. Trên khuôn miệng kia cũng xuất hiện vẻ hồng hào mê hoặc trước giờ chưa từng có, sắc hồng như màu sắc trên những đóa hoa kia, làm người ta không nhịn được mà chỉ muốn được hôn một cái, lại thêm cả lúm đồng tiền nhỏ xinh khi ẩn khi hiện bên cạnh cánh môi càng thêm mê hoặc mọi người. Mọi người lần đầu tiên phát hiện ra, hóa ra Bách Phú trước giờ chưa từng đáng để người khác chú ý đến, lại có thể đẹp đến như vậy. Ba người họ đều bị bức tranh trước mắt thu hút hoàn toàn, nhưng lại mỗi người một vẻ mặt kỳ lạ khác nhau : Kỷ Nhan là một gương mặt không thể tin nổi ; Ninh Tiêu là một gương mặt kinh ngạc ; chỉ có vẻ mặt của Lăng Hạo là vô cùng phức tạp, đến nỗi không ai có thể nắm bắt được. Bức họa trước mắt này, dường như … …đã gặp ở đâu rồi. Lúc đó bản thân anh ta cũng động tâm như thế này, cũng không cách nào kìm nén được như thế này … … Nhưng, rốt cuộc, thì bản thân đã nhìn thấy ở đâu chứ ? Trong đầu giờ đây vô cùng hỗn loạn, rất nhiều cảnh tượng đang quét qua, dường như có một thứ gì đó như có lại như không, rõ ràng là đã bày ra trước mắt, nhưng trước sau vẫn không cách nào nắm bắt được. Lăng Hạo phẫn nộ lắc lắc đầu, rốt cuộc, mình đã quên mất thứ gì chứ ? Ý nghĩ này làm Lăng Hạo trước giờ luôn là người lý trí cũng không thể không thấy phiền não trong lòng. Mà Kỷ Nhan bên cạnh ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn từng cử động của Lăng Hạo, trong tim cũng không đừng được mà bực tức lên. Thực ra sự đa tình của Lăng Hạo sớm đã làm tổn thương sâu sắc đến Kỷ Nhan, cô cũng biết rất rõ rằng, Lăng Hạo đối với tình yêu của mình chủ yếu là đều có suy xét từ tình hình thực tế, về điểm này hoàn toàn không đủ để anh ta chuyên tâm vào được. Vào lúc nhận lời cầu hôn của Lăng Hạo, Kỷ Nhan đã biết được có những việc sớm muộn sẽ xảy ra, nhưng cô không hề lo lắng, vì đến cuối cùng bao giờ Lăng Hạo cũng sẽ vẫn quay lại căn nhà nhỏ của bọn họ. Dựa vào năng lực làm việc, tướng mạo cùng gia thế của Lăng Hạo, thì trước giờ bên cạnh anh mỹ nữ đều như mây trên trời. Từ lúc mà cô quyết một lòng một dạ yêu anh, Kỷ Nhan không biết đã phải đối mặt với biết bao đối thủ mạnh mẽ. Nhưng, từ trước đến giờ chưa từng có ai làm cho cô có cảm giác sợ hãi đến thế này, cô dường như còn có thể nghe thấy cả tiếng bước chân dần xa mình của Lăng Hạo nữa. Kỷ Nhan lại đưa mắt sang nhìn vào Bách Phú đang ngồi giữa vườn hoa kia. Kỳ thực, bản thân cô vẫn luôn rất thích cô gái có tính cách thẳng thắn này. Còn nhớ lúc đầu khi cô ấy đến phỏng vấn, cũng chính là cô nhất định muốn giữ cô gái này lại, không vì cái gì khác, mà chỉ vì cô ấy có thể chuyên tâm và chăm chỉ làm việc hơn những người khác. Mặc dù thành tích công việc của cô ấy không hoàn toàn để người ta mãn nguyện được, nhưng cô đã dốc hết sức ra sao, là cấp trên Kỷ Nhan đều nhìn thấy rõ được. Cũng có thể vì thế, nên cô đặc biệt yêu thích cô gái này. Nhưng giờ thấy Lăng Hạo bất động đứng đó nhìn Bách Phú, trái tim của chính cô lại đau từng trận âm ỷ, lần đầu tiên lại hối hận vì lúc trước đã giữ cô gái này lại. Trong tim dâng lên một loại dự cảm rất tồi tệ, rằng cô gái không hề có gì đáng để vào trong mắt này có thể tương lai sẽ lấy mất thứ chân quý nhất của mình. Ninh Tiêu hiện giờ cũng đang tràn đầy ý cười nhìn Bách Phú. Cái cậu bé trước giờ luôn không nghiêm túc này, dường như cũng đặc biệt thích Bách Phú. Mà Bách Phú lại như vậy, mặc dù không hề xinh đẹp, nhưng lại có một loại khí chất khiến cho người khác cảm thấy thân thiết mà yêu thích. Nghĩ đến đây, Kỷ Nhan u buồn dùng răng cắn cắn bờ môi mình, cắt ngang giây phút thoải mái của mọi người : “Chúng ta ở lại đây cũng quá lâu rồi, hơn nữa, nơi đây xem ra cũng đầy tà khí, hiện giờ có phải nên xuất phát rồi không ?” Ba người kia hồi lại được thần vội vàng gật đầu rồi đi tiếp về phía trước, nhưng lại không có ai nhìn thấy được, Bách Phú len lén cầm lấy một thứ cho vào trong túi áo. Cũng chính là thứ này, sẽ trở thành thứ thuốc có liên quan đến sự biến thân của Bách Phú sau này.