Mười Ba Lời Nguyền
Chương 155 : Dưới Tàng Cây Đa ( bảy )
Nhìn thấy cỗ quan tài đỏ bay ra, Bách Phú vọt chạy vào, liều mạng lấy cái cuốc đào bới. Ai mà ngờ, Bách Phú vừa mới nhảy vào bên trong hố, cỗ quan tài đỏ lập tức như hiểu mình bị trúng kế điệu hổ ly sơn, nhanh chóng quay ngược lại, muốn đem Bách Phú ép xuống dưới hố. May mà có Mậu Ly đứng trước Bách Phú ngăn lại, thêm sự trợ giúp của Thợ săn, mới khiến cho cỗ quan tài đỏ không thực hiện được ý đồ.
Do cỗ quan tài đỏ đã chui xuống tạo thành một cái hố to, Bách Phú chỉ cần đào một chút đã lập tức có cảm giác như đụng phải vật gì đó rất cứng, âm thanh thanh thúy, giống như đồ gì đó bằng sứ vậy.
“Tìm thấy rồi!” Bách Phú vừa kêu to, vừa vứt cái cuốc ra, để không làm hỏng thứ đồ bằng sứ đó, Bách Phú dứt khoát lấy tay để đào bới.
“Nhanh lên một chút.” Thợ săn đã dùng hết sức lực, vất vả lắm mới phát âm ra được ba chữ kia. Mậu Ly cũng như nín thở, sắc mặt trở nên càng lúc càng trắng bệch.
Không để ý đến cơn đau đớn nơi đầu ngón tay, Bách Phú cuối cùng cũng từ trong chỗ đất bùn ẩm ướt lôi ra được một cái bình sứ to hơn bàn tay một chút. Chiếc bình sứ này cực kỳ tinh xảo, cũng tương đối kỳ lạ, cái miệng lại là hình dạng vuông hiếm thấy, trên bề mặt còn viết dày đặc toàn chữ là chữ. Chỉ đáng tiếc là trời quá tối, ngoài những điểm chấm chấm như hàng nghìn con kiến ra, còn lại chẳng thể nhìn thấy bất cứ điều gì. Ở nơi miệng bình, cũng được dùng một lớp giấy gì đó rất dày để bít kín, không, trông giống như da của một loài vật nào đó hơn, nó có tính đàn hồi rất tốt, Bách Phú dùng lực chọc chọc mãi mà không thủng.
Bách Phú không thể hiểu bên trong đó có thứ gì, chỉ nhấc cao tay lên, đưa cho Thợ săn và Mậu Ly cùng xem, “Tìm thấy rồi, các anh xem xem đây là cái gì?”
“Bách Phú! Mở nó ra!” Thợ săn hét lớn.
“Được!” Bách Phú kiên định đáp lại một tiếng, cúi đầu xuống thì hai hàng lông mày cũng nhíu lại, cái thứ này phải làm sao để mở được nó đây?
Dùng đầu cán cuốc, lấy móng tay nạy… …những cách có thể đều đã thử qua, vẫn là không thể làm được. Nhìn thấy Mậu Ly và Thợ săn ngày càng dốc hết sức, còn cỗ quan tài đỏ kia lại càng đánh càng hăng, đã sắp áp đảo đến tận chỗ Bách Phú đứng.
Thôi kệ, đập vậy! Bách Phú đã không còn lựa chọn nào khác chỉ đành cắn răng, dùng sức đem chiếc bình đập xuống đầu cái cuốc.
“Choang” một tiếng, âm thanh chiếc bình sứ vỡ ra. Bên trong chỉ thấy có một chiếc giầy toàn vết máu.
Do đã qua nhiều năm, những vết máu loang lổ trên đó đã biến thành màu nâu như bùn đất. Chiếc giầy cũng chỉ to bằng lòng bàn tay, xem ra là của một đứa bé. Trên bề mặt giày có một vết rạch rất dài, xung quanh cũng có chút rách nát, nhưng lại không giống như bị mục nát mà tạo thành. Bởi vì chiếc giày này khi cầm lên trên tay, vẫn cảm thấy tương đối là dày dặn. Chỉ là xem ra, đích xác đã vô cùng cổ xưa. Nhìn bề mặt vải thô trên giày, đường may tinh mịn, hẳn là chế tác hoàn toàn bằng tay. Hiện giờ ngoài đồ mỹ nghệ ra, căn bản không thể nhìn thấy thứ này.
“Chiếc giầy này chính là nhược điểm của chú hồn sao?” Bách Phú chán nản hỏi chính mình.
“Đưa nó cho ta.” Một bàn tay đen như mực vươn đến trước mặt Bách Phú. Bách Phú đang chăm chú nhìn chiếc giầy căn bản không hề chú ý tới, có một thân ảnh đã âm thầm xuất hiện phía đằng sau cô.
Hóa ra, chính vào lúc Bách Phú phá vỡ chiếc bình, cỗ quan tài đỏ cũng không còn chút sức lực rơi xuống mặt đất, nhè nhẹ bay, giống như một chiếc lá lìa cành. Trong cỗ quan tài, có một thân ảnh trong suốt bước ra.
Thợ săn vẫn còn nhớ rõ chủ nhân của gương mặt đó —-là thiếu niên có gương mặt âm dương đáng sợ.
Thiếu niên này dù không hoàn thành được chiêu mượn xác hoàn hồn, nhưng sau khi bước ra khỏi cỗ quan tài đỏ, cũng phóng ra sức lực bản thân nên có. Hắn nhẹ nhàng đẩy một cái, đã khiến cho Thợ săn té ngã, còn Mậu Ly cũng ôm lấy ngực không thể động đậy được.
“Đưa chiếc giầy cho ta!” Thiếu niên nói lần nữa, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Bách Phú. Bách Phú nhìn thấy được, sự đau đớn trong đôi mắt hắn, cùng bất đắc dĩ và kiên quyết.
Thiếu niên này không phải người xấu. Đấy là ấn tượng của Bách Phú. Dù thiếu niên này có gương mặt đáng sợ khiến người bình thường khó mà tưởng tượng được, nhưng hắn lại cũng mang theo trên đó sự lương thiên rất nhiều người khó mà có được. Ít nhất khi Bách Phú đụng đến thứ đối với hắn mà nói quan trọng đến vậy, hắn vẫn không hề hại cô.
Bách Phú nhẹ nhàng đưa chiếc giầy trả lại cho thiếu niên kia, còn dịu dàng cười với hắn.
Nụ cười này khiến cho thiếu niên kia có chút hoang mang, hắn âm u hỏi: “Ngươi, không sợ ta sao?”
“Vì sao phải sợ?” Bách Phú hỏi ngược lại.
“Vì… …bộ dạng ta rất xấu.”
Bách Phú cười lớn: “Ha ha, vậy thì có gì, tôi trước đây cũng rất xấu.”
Thiếu niên sửng sốt, trên gương mặt vốn dĩ với đường cong cứng ngắc như mềm mại đi. Nhưng đó cũng chỉ trong nháy mắt, sau khi nhận chiếc giày trong tay Bách Phú, thiếu niên lại hồi phục lại gương mặt lạnh lùng ban đầu, trực tiếp bay về phía đằng sau, rất nhanh đã rời khỏi nơi đó.
“Đi mau! Con gái của trưởng thôn gặp nguy mất!” Thợ săn cố nén nỗi bức bách trong ngực kéo Bách Phú và Mậu Ly chạy về phía thôn. Quả nhiên, còn chưa vào đến trong thôn, đã nhìn thấy thiếu niên kia đang dẫn cô bé đi ra phía ngoài.
Thiếu niên này nhìn thấy ba người họ tựa như không hề thấy, điều này khiến cho Thợ săn nhất thời trầm gương mặt xuống, có cảm giác phẫn uất và bực mình vì bị coi thường. Mậu Ly thì vẫn trước sau gương mặt không thay đổi, chỉ nhanh chóng nắm tay lại thành quyền.
Bất luận thế nào, hai người họ vẫn thật cẩn thận duy trì khoảng cách với thiếu niên kia, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu. Bách Phú lại bất chấp tất cả vọt tới trước mặt cậu ta, lớn tiếng chất vấn: “Sao lại muốn hại đứa bé này ?”
“Ta không phải muốn hại nó!” Thiếu niên tức giận biện bạch, sau đó có chút ủy khuất nhỏ giọng nói: “Ta, ta chỉ là muốn tìm lại muội muội.”
“Nhưng cậu làm thế này là sẽ hại chết cô bé!” Bách Phú không hề do dự đáp lại.
Thiếu niên do dự một chút, nhìn bàn tay nhỏ bé trong tay mình, cùng ánh mắt tan rã vô thần của cô bé, trong lòng có chút mâu thuẫn. Nhưng sau cuối, vẫn là ý niệm kia chiếm thế thượng phong, thiếu niên gương mặt lại lạnh lùng nói với Bách Phú: “Ta mặc kệ, ta nhất định phải tìm thấy muội muội của mình! Ta đã đợi nó lâu lắm rồi, ta không thể đợi thêm nữa, càng không thể để nó phải đợi chờ ta.”
Thiếu niên tiếp tục bay lùi về phía sau núi, Thợ săn vốn định dùng toàn bộ sức lực của mình để công kích lần nữa, song lại bị Bách Phú ở bên cạnh ngăn lại. Mậu Ly chỉ âm thầm chăm chú nhìn vào mắt Bách Phú, cũng im lặng lùi về một bên.
Bách Phú làm xước tay mình, còn chưa đợi cô đem máu vung lên người cậu ta, thiếu niên đã mở lời trước: “Vô dụng thôi, máu của ngươi với ta mà nói thì chẳng có chút sức mạnh nào.”
“Tôi biết chứ.” Bách Phú mỉm cười, “Nhưng ít nhất cũng có thể biết được trước đây đã xảy ra chuyện gì.”
Nói xong, máu trên ngón tay Bách Phú cũng bay lên người thiếu niên kia. ~
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
121 chương
2302 chương